PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Trong lòng nàng rất phức tạp!

Sở Ngọc né tránh Tiêu Biệt, bởi vì lo lắng trình độ thẩm âm của mình không tốt, sẽ bộc lộ sơ hở. Nàng không muốn thông qua Tiêu Biệt, có người nhận ra nàng thay đổi khác hẳn trước kia, hoàn toàn là vì cân nhắc lợi hại. Nhưng nàng tránh mặt Dung Chỉ, thuần túy là vì tâm tình rối loạn.

Từ trước đến giờ, nàng không phải là người nữ tính mềm mại. Được nghỉ phép, bạn bè nàng dạo phố shopping, mua sắm quần áo, còn nàng lại thích lên núi vào rừng, đến những nơi vắng vẻ để ngắm cảnh thiên nhiên. Có lẽ bởi tính cách quá cẩu thả lơ đễnh, nên từ nhỏ đến lớn hình như nàng chưa có mảnh tình vắt vai nào, khác hẳn với Sơn Âm công chúa có cả một vườn, một rừng hoa đào rực rỡ vây quanh.

Cũng chính bởi vậy, nàng mới bối rối chỉ vì một câu nói của Dung Chỉ.

Dường như góc tối sâu thẳm trong lòng nàng bị vạch trần, vừa ngượng ngùng lại vừa vui sướng, bất an phấp phỏng, trái tim phiêu diêu bồng bềnh. Giống như bao quanh nàng là một tầng sương mù, không thể nhìn rõ ràng, không thể diễn tả nên lời.

Nếu người khác biết được, Sơn Âm công chúa trong tay có vô số trai lơ, lại trằn trọc mất ngủ chỉ vì một câu nói mờ ám, có lẽ họ sẽ cười rớt hết cằm. Nhưng có ai hay biết, thân thể này đã thay đổi linh hồn, giữa bùn đen lại nở rộ một bông hoa trong sáng tinh khiết không thể tưởng tượng được?

Không rõ ràng nhất, chính là bản thân nàng.

Dung Chỉ tuy không nói thẳng ra, nhưng ngôn ngữ, thái độ mờ ám rõ ràng là hướng đến nàng.

Sở Ngọc vốn có thể hỏi thẳng hắn, có thích nàng thật không? Nhưng chỉ vì một câu nói của hắn, nàng lại hoảng loạn không có đủ dũng khí, trong giờ khắc đó chỉ biết quay đầu bỏ chạy.

Nàng không biết lời Dung Chỉ muốn nói với ai, với nàng, hay là Sơn Âm công chúa? Phần nhiều có lẽ là công chúa, nếu như vậy, nàng làm sao có thể nói với hắn: người hắn muốn bảo vệ, đã không còn nữa?

Lùi một ngàn bước một vạn bước, không nghĩ đến bất kỳ ai khác, nàng chỉ nghĩ đến chính bản thân mình, tự vấn lòng mình. Nàng có cảm tình với Dung Chỉ, vì dung mạo tuấn tú, vì thủ đoạn cao siêu, vì tâm lý thấu hiểu lòng người, vì đối xử ôn hòa với người khác. Ngay cả trước kia, khi coi Dung Chỉ là kẻ địch, nàng cũng không khỏi vô cùng khâm phục hắn. Đây là thứ tình cảm gì?

Sở Ngọc chưa từng có kinh nghiệm tương tự, mà càng không có ai tư vấn, giúp đỡ được cho nàng ở thời đại này. Nàng chỉ có thể tự mình lần mò, tự mình dò dẫm bước trong sương mù.

Hình như chưa đủ, hình như vẫn thiếu thứ gì đó!

Đứng ở ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng Sở Ngọc hoàn toàn tỉnh táo lại. Thừa dịp không còn nghe thấy tiếng quân cờ, nàng xoay người rời đi.

Bây giờ, chưa phải lúc đối diện với Dung Chỉ.

Đúng, chưa phải lúc, chưa phải lúc!

Sở Ngọc bắt buộc bản thân phải quan tâm đến những việc cần làm trước. Nàng bước đi vội vã. Nghe tiếng gió thổi bên tai, nàng bỗng tự hỏi: sao mình phải chạy nhỉ?

----------------

Ngày hôm sau.

Xa giá của Lưu Tử Nghiệp chắc cũng sắp đến phủ rồi, Sở Ngọc ra tận ngưỡng cửa nghênh đón. Trước hoàng đế, nàng nhìn thấy một người khác đến, mà người này phải gọi là “trở về”.

Chính là Hà phò mã Ninja rùa đã nhiều ngày không gặp.

Sở Ngọc đến với thế giới này đã nhiều ngày như vậy rồi, nhưng số lần nhìn thấy Hà phò mã có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc nàng ở trong phủ, hắn không có ở đây, mà lúc hắn về phủ thì nàng đã ra ngoài. Hà Tập có chỗ ở tại Tây Thượng các, nhưng một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đến ba trăm sáu mươi ngày hắn đi vắng, có thể thấy Hà phò mã không muốn về nhà thế nào.

Nhưng mà, điều khiến Sở Ngọc bội phục là, cho dù như vậy, những lần hiếm hoi gặp nhau, hắn đều thể hiện quan tâm yêu mến đầy đủ, khiến nàng ớn lạnh toàn thân hết trận này đến trận khác.

Hiện tại trông Hà phò mã vẫn như lần gặp trước, phong độ nhẹ nhàng tiến đến thỉnh an nàng. Sở Ngọc nhíu mày nhìn khuôn mặt tuấn mỹ sóng đánh cũng không lay động của hắn, vừa cười vừa hỏi: “Mấy ngày nay phò mã ở đâu vậy?”

Hà Tập đang ngạc nhiên không hiểu vì sao Sở Ngọc lại đứng ở ngưỡng cửa, tâm trí không tập trung, cũng không kịp đề phòng nên buột miệng: “Tại nhà Thượng thư Lại bộ lang Chử Uyên”. Lời vừa thốt ra, hắn nhìn vẻ mặt biến hóa của Sở Ngọc, rất là hối hận.

Cái tên Chử Uyên này, trước khi xuyên không Sở Ngọc đã từng có ấn tượng. Nghe nói đây là một “tuyệt thế soái ca”, hơn nữa còn là chú dượng của Sơn Âm công chúa. Sở Ngọc biết rõ người này, chẳng qua vì đây là một soái ca mà Sơn Âm công chúa từng ngấp nghé. Thậm chí nàng ta còn xin Lưu Tử Nghiệp hạ chỉ bắt Chử Uyên đến phủ công chúa. Sau mười ngày, Chử Uyên lấy cái chết để uy hiếp, mới có thể giữ được sự trong sạch của bản thân.

Nghe nói Hà Tập có diện mạo khá giống Chử Uyên, nên hắn còn được gọi là Tiểu Chử Công.

Nghĩ đến điều này, Sở Ngọc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Ta nghe nói tướng mạo Chử Uyên và phò mã khá giống nhau. Nếu ở cùng một chỗ, ai không biết còn tưởng hai người là anh em, có đúng thế không?”

Hà Tập toát hết mồ hôi, không muốn nói là đúng, nhưng lại không thể nói không đúng. Hắn nhìn nét mặt Sở Ngọc, có vẻ nàng khá hứng thú, nếu để nàng gặp Chử Uyên, chỉ sợ một mỹ nam tử nữa của triều đại lại bị vùi dập. Nhưng nếu nói không phải, thì một ngày nào đó công chúa phát hiện hắn nói dối, hắn sẽ mang vạ.

Đúng hay không đúng, Hà Tập ướt đẫm áo, chỉ nói thoái thác: “Đây là lời đồn đại bên ngoài. Ta kết giao với Chử Công chỉ vì quý mến phẩm đức của hắn, không liên quan đến ngoại hình!”

Trời không nóng lắm, mà thấy mồ hôi trán Hà Tập toát ra đầm đìa, Sở Ngọc cũng đoán được hắn đang thống khổ điều gì. Nàng vừa buồn cười vừa thương hại, thầm nghĩ tha cho hắn một lần, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói khiến tâm tư Hà Tập chìm nghỉm: “Muốn biết có giống hay không, lúc nào sai Chử Uyên đến phủ của tỷ tỷ ở vài ngày là được!”

Sở Ngọc ngước mắt lên nhìn, nhận ra Lưu Tử Nghiệp không biết đã đến từ lúc nào. Hắn mặc đồ đen, tuy là thường phục nhưng gấu tay áo thêu hoa văn tinh xảo, trông rất sang trọng. Tuy vóc người hắn nhỏ hơn Hà Tập một chút, nhưng ánh mắt lại là trên cao nhìn xuống Hà phò mã: “Đến lúc đó phò mã cùng ăn cùng ở với Chử Uyên, tỷ tỷ xem là biết bọn họ có giống nhau không!”

Xem tình hình này, chắc là Sơn Âm công chúa chưa kịp mạnh tay bẻ hoa đối với ông chú dượng giống như sách sử. Đây là sai sót ngẫu nhiên, nhưng Sở Ngọc kế thừa thân phận Sơn Âm công chúa có cơ hội hoàn thành nốt sự nghiệp.

Hà Tập như bị sét đánh, còn Sở Ngọc cũng rất không tình nguyện. Nhưng cả hai đều lấy kỹ xảo biểu diễn cao siêu để khống chế thái độ, cúi người tạ ơn Lưu Tử Nghiệp. Lưu Tử Nghiệp rất khó chịu khi thấy vật cản Hà phò mã này. Sau khi được tạ ơn, hắn bảo Hà Tập nhanh chóng cút đi, rồi thân mật lôi kéo Sở Ngọc đến một góc yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “A tỷ, lúc nào thì chúng ta chuồn đi?”

Hắn vẫn nhớ kỹ trò chơi vi hành.

Bình luận

Truyện đang đọc