PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Vài tiếng “soạt soạt” nhỏ vang lên, quần của Việt Tiệp Phi bị rơi mất mấy mảnh. Nghĩ đến Sở Ngọc đang đứng xem, Việt Tiệp Phi sắc mặt đại biến. Trong nháy mắt hắn liên tưởng ngay đến một tương lai cực kỳ không ổn.

Hắn phảng phất thấy hai chữ vàng lấp lánh “trai lơ” đang ở phía trước phiêu đãng vẫy vẫy tay với hắn.

Hắn thực sự không bán mình a!

Trong lúc Việt Tiệp Phi hốt hoảng, Hoa Thác vung tiếp hai đường kiếm xẻ dọc theo hai bắp đùi của hắn. Việt Tiệp Phi chợt cảm thấy hai chân lành lạnh, mà chữ “trai lơ” ở phía trước lại phiêu đãng tới gần thêm một chút.

Việt Tiệp Phi sởn tóc gáy, thất kinh liều chết phản kháng, đường kiếm nháy mắt tăng vọt. Như thể trong lúc nguy khốn cấp bách phải vận dụng hết tài năng, lúc này hắn có thể đánh ngang ngửa với Hoa Thác, vì thế ít vải còn lại trên người không bị giảm bớt thêm.

Chứng kiến một màn giao đấu đặc sắc của hai người, xung quanh phát ra những tiếng thở dài khe khẽ. Sở Ngọc chợt phát hiện ra, trừ các hộ vệ và người hầu, lúc này có một vài thị nữ cũng lặng lẽ tới vây chung quanh. Các nàng lấy hai tay che mắt, nhưng giữa các ngón tay lại có khe hở như không thể che được, lộ ra những ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ và thưởng thức.

Động tác của Hoa Thác và Việt Tiệp Phi càng lúc càng nhanh, không thể nhìn rõ được. Nhìn những đường kiếm lóe sáng, Sở Ngọc hơi lo lắng, không nhịn được quay sang hỏi Dung Chỉ: “Ngươi có cách nào bắt bọn họ dừng lại không?” Cứ đánh nhau mãi, đao kiếm vô tình, chẳng may bọn họ bị thương thì làm thế nào?

Lời vừa ra miệng thì nàng thấy hối hận vì hỏi nhầm người. Dung Chỉ không có võ, nếu không ngày đó đã không bị Việt Tiệp Phi đánh thảm như thế. Hiện tại là hai cao thủ siêu cấp đang so chiêu, hắn có thể có cách gì?

Dung Chỉ đưa tay vân vê lông mày, trong mắt đầy ý cười thản nhiên: “Công chúa không cần lo lắng, Hoa Thác sẽ không làm bị thương Việt Tiệp Phi. Chỉ cần cắt bỏ sạch sẽ y phục trên người hắn, cơn say rượu sẽ hết. Một lúc nữa là xong thôi”.

Sở Ngọc nhìn hai người giao đấu phía xa, bỗng thình lình cất tiếng hỏi: “Hoa Thác say thật hay say giả?”

Dung Chỉ không ngờ nàng đặt câu hỏi, định buột miệng nói ra. Nhưng hắn kìm chế lại, khuôn mặt lộ thần sắc phức tạp, như cười như không nhìn Sở Ngọc, rồi mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Say thật”.

Hoa Thác say thật. Nếu còn tỉnh táo, thì với kiếm pháp lúc này, hắn không chỉ cởi sạch sẽ y phục mà còn có thể lột một lớp da của Việt Tiệp Phi.

Hai người này từ ba năm trước đã coi nhau như cái gai trong mắt. Nếu Dung Chỉ không ngẫu nhiên ở giữa ngăn cản, thì chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu lần quyết đấu sinh tử.

Hoa Thác vốn học kiếm thuật “tam ngàn phồn hoa”, nét đặc sắc là ở sự hoa lệ tinh tế, không chú trọng việc giết chóc. Nhưng Hoa Thác thời thiếu niên mang một mối thù lớn, tâm tư sầu muộn. Hắn hoàn toàn dựa vào kiếm thuật thiên phú của bản thân, làm biến chuyển “tam ngàn phồn hoa kiếm” thành kiểu đơn giản, chuyên ra những chiêu sát thủ tàn độc. Thậm chí hắn còn đổi sang dùng loại kiếm bạc nhỏ. Nhờ thế, hắn có thể làm tăng lực sát thương lên gấp bội, nhưng đánh mất vẻ tinh túy hoa lệ của kiếm pháp.

Tuy cừu hận đã rửa xong, nhưng hắn không tìm lại được kiếm thuật “tam ngàn phồn hoa” trước kia nữa.

Chỉ khi hắn uống say, vứt bỏ hết gánh nặng và phiền não, mới có thể tái hiện lại phong thái của kiếm pháp “phồn hoa”. Tuy nhiên, khi rượu vào Hoa Thác còn có tật xấu: vừa ca hát, vừa cắt bỏ y phục của người khác. Điều này Dung Chỉ cũng bó tay không hiểu là vì sao.

Sở Ngọc liếc nhìn Dung Chỉ, mỉm cười nói: “Nếu ta nhất định muốn tách bọn họ ra thì sao?”

Dung Chỉ cười cười nói: “Nếu công chúa đã có ý đó, để ta đi thử xem”. Hắn sờ băng vải đeo tay, thấy vẫn còn chắc chắn, bèn chậm rãi đi về phía trước. Mọi người thấy hắn đi đến đều nhao nhao tránh đường. Gần đây trong phủ có lời đồn Dung Chỉ bị thất sủng, công chúa mới sủng ái một người khác là Hoàn Viễn. Tuy nhiên không kẻ nào dám có nửa phần bất kính với Dung Chỉ, cho thấy tầm ảnh hưởng của hắn lớn như thế nào.

Dung Chỉ đến gần hai người, cách một trượng (*), có thể bao quát toàn diện đường kiếm của cả hai. Hắn đứng xem trong khoảnh khắc, rồi cúi xuống tiện tay nhặt một đoạn cây, ném thẳng về phía hai người.

(*) Đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc. Một trượng = 3,33 m

Nhánh cây rơi vào giữa các đường kiếm, trong phút chốc bị cắt thành vô số đoạn nhỏ rồi rơi rụng dần. Nhưng hai người cũng vì vướng nhánh cây này mà dừng tay.

Trên bờ vai Hoa Thác đã có nhiều vết máu nhạt. Tuy vết thương không nghiêm trọng, nhưng đau đớn cũng làm hắn dần khôi phục tỉnh táo. Hắn hoang mang nhìn Việt Tiệp Phi đang đứng không xa, bỗng nhảy dựng lên mà kêu: “Việt Tiệp Phi, ngươi ở trước mặt ta cởi sạch quần áo làm gì?” Mắng xong hắn nhìn lại quần áo của mình cũng mất hơn một nửa, sắc mặt càng khó coi: “Ngươi muốn làm chuyện xấu xa gì? Ta cảnh cáo ngươi, sau này phải cách xa ta ít nhất ba trượng. Nếu không thanh kiếm của ta sẽ không khách khí!”

Việt Tiệp Phi nghe vậy vô cùng giận dữ: “Ngươi tỉnh rượu rồi phải không? Y phục của ta do người cắt bỏ, thế mà ngươi lại còn mặt dày mắng ta. Không tin ngươi có thể hỏi mọi người, là ai cởi y phục của ai?”

Hoa Thác vẻ mặt rất không tin: “Nói vớ nói vẩn. Ta cởi y phục của người nào khác còn nghe được, chứ sao lại cởi y phục ngươi? Ngươi tự nhìn lại mình xem, có đẹp đẽ gì không? Chẳng lẽ ngươi là mỹ nam tử cơ đấy?”

Việt Tiệp Phi càng tức giận: “Còn ngươi thì đẹp chắc? Ta quý báu cái bộ dáng này của ngươi chắc?”

Hai người phẫn nộ mắng nhau. Nào là soi mói bắp thịt đường nét không được đẹp, nào là bờ vai quá rộng, khung xương cứng ngắc, dần dần biến thành công kích cơ thể đối phương, thậm chí nốt ruồi ở chỗ nào không tốt cũng bị lôi ra. Cuộc chiến mắng chửi thăng cấp, hai người mặc xong quần áo, lần thứ hai lại triển khai võ nghệ.

Dung Chỉ bất lực nhún nhún vai, quay sang Sở Ngọc lắc đầu, ánh mắt như đang hỏi: “Ta đã gắng hết sức rồi, làm sao bây giờ?”

Sở Ngọc trợn trắng con mắt: “Thôi kệ!” Mặc kệ bọn họ, để họ đánh nhau đi.

Nàng xoay người sai thị vệ hộ tống mình trở về, lại nhìn thấy một người bị thị vệ cản lại đang đứng ở ngoài. Người này mặc áo choàng màu xám ảm đạm, nhìn Sở Ngọc có vẻ băn khoăn.

Nhìn người này, Sở Ngọc cố gắng nhớ lại, mới nghĩ ra đây là người nửa tháng trước mình đã cầu xin Lưu Tử Nghiệp để cứu hắn, mang về phủ với thân phận nam sủng, chính là Thẩm Thâm Chi. Từ mấy hôm trước, do có biểu hiện tốt nên Thẩm Thâm Chi có thể tự do đi lại trong Tây Thượng các.

Nhìn Thẩm Thâm Chi, Sở Ngọc khẽ gật đầu, nói: “Đi với ta”, cũng bảo thị vệ không được ngăn trở hắn.

Sở Ngọc đi phía trước, Thẩm Thâm Chi phía sau. Đến ngưỡng cửa Đông Thượng các, bọn thị vệ dừng bước, Sở Ngọc dẫn Thẩm Thâm Chi đến trước cửa phòng ngủ.

Tay mở cửa phòng, Sở Ngọc quay lại nhìn Thẩm Thâm Chi đang thấp thỏm bất an, mỉm cười nói: “Thế nào? Sợ à? Nếu ngươi sợ, thì có thể đi đi”. Sở Ngọc biết rõ lúc này mình đưa Thẩm Thâm Chi vào phòng ngủ sẽ khiến người ta nghĩ gì. Nhưng trước mắt, suy nghĩ của bọn họ là cách che giấu tốt nhất cho nàng.

Nói xong, Sở Ngọc bước vào phòng. Một lát sau, Thẩm Thâm Chi cũng vào theo.

Sở Ngọc nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Thẩm Thâm Chi, thầm thở dài: nếu thời gian không gấp gáp, nàng sẽ không phải mạo hiểm như vậy. Không đợi Thẩm Thâm Chi bình ổn tâm trí, nàng lãnh đạm nói: “Ngươi có biết không, ngươi vốn đã chết rồi?”

Thẩm Thâm Chi sửng sốt. Sở Ngọc đến bên bàn lấy ra một quyển cẩm bạch, ném cho hắn: “Tự mình xem đi!”

------------------------------

Ngày hôm sau, phủ công chúa bỗng nhiên thiếu một ít vải vóc tiền bạc, thiếu một chiếc xe ngựa và cũng thiếu mất một người.

Bình luận

Truyện đang đọc