PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Vào cung, kể chuyện, trở về phủ.

Lúc Sở Ngọc về phủ công chúa, đêm đã khuya. Nàng không về phòng mà đi vào Tây Thượng các, đến Mộc Tuyết viên.

Gần Mộc Tuyết viên, đội thị vệ tuần tra ban đêm nhìn thấy Sở Ngọc đi về hướng này thì rất sửng sốt, quên cả chào hỏi hành lễ. Cho đến khi bóng dáng Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi biến mất sau ngưỡng cửa Mộc Tuyết viên, cả nhóm mới nhìn nhau, ngầm hiểu ý.

Lệnh cho Việt Tiệp Phi đợi ở bên ngoài, Sở Ngọc đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến phòng ngủ của Dung Chỉ.

Phòng ngủ không thắp đèn, cửa sổ đóng chặt khiến cho cả căn phòng tối đen như mực, đưa tay lên trước mặt cũng không nhìn thấy gì. Sở Ngọc bước chầm chậm, hai tay khua khoắng xung quanh không có chướng ngại gì mới đi đến bên giường. Lúc này mắt nàng đã thích ứng với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người áo trắng trên giường. Sở Ngọc xốc màn lên, gấp một chân tì lên giường, một tay chống xuống, tay kia lay lay người đang nằm, kêu lên: “Dung Chỉ, dậy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Một lát sau, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ.

Trong bóng tối, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là cặp mắt trong như nước, đen trắng phân minh, sâu không thấy đáy, hình như còn…cười cười.

Dung Chỉ chậm chạp nói: “Công chúa, nàng muốn chúng ta nói chuyện như thế này?”

Sở Ngọc ngẩn người ra, rốt cục ý thức được tư thế mờ ám của hai người. Hầu như cả người nàng ở trên giường, chỉ còn một chân bên ngoài, hơn nữa còn có chút chút không ổn…Nàng đang ghé sát vào người Dung Chỉ.

Sở Ngọc chậm rãi buông tay ra, chậm rãi rời khỏi giường, nàng khoan thai đàng hoàng đi thắp một ngọn đèn. Đợi cho Dung Chỉ đã ngồi dậy bên mép giường, nàng mới lớn tiếng hỏi: “Lúc trước, ngươi nói với ta cần năm nghìn tinh binh để đối phó với Thiên Như Kính, là chuyện bịa phải không?”

Mờ nhạt hòa lẫn vào ánh sáng, Dung Chỉ mặc một bộ áo trắng mỏng, mái tóc đen rối tung xõa xuống vai, ánh mắt phẳng lặng như nước, tối đen như mực. Hắn khe khẽ mỉm cười: “Là ta đoán thế! Ta không có năm nghìn tinh binh, nên càng không thể thử tấn công Thiên Như Kính!”

Sở Ngọc vừa nghe không khỏi trợn tròn mắt. Ngày đó hắn dám ba hoa bốc phét như thế, khiến cho nàng buồn phiền bấy lâu nay: “Tại sao lại dám gạt ta?”

Không biết có phải cảm giác của nàng nhầm hay không, nhưng Sở Ngọc thấy, sau khoảnh khắc trầm mặc, nụ cười của Dung Chỉ còn mang vẻ hơi bất lực. Một lúc lâu sau mới nghe thấy hắn nói: “Cho nên ta nói như vậy, là bởi vì không muốn công chúa mạo hiểm. Tuy Thiên Như Kính không thể so với sư phụ hắn là Thiên Như Nguyệt, nhưng cũng kế thừa được mấy phần. Công chúa, có lẽ nàng quên rồi, nhưng ta vẫn nhớ, nội thương của Hoa Thác ngày đó, là do đi ám sát Thiên Như Nguyệt!” Chớ có cho rằng hắn không nhìn ra địch ý của nàng với Thiên Như Kính!

Sở Ngọc định trách cứ Dung Chỉ, nhưng lúc này chỉ biết im lặng, đáy lòng có chút áy náy. Hôm kia nàng đã đưa thất diệp tuyết chi cho Dung Chỉ, nhưng không biết nguyên nhân nội thương của Hoa Thác. Nghĩ đến điều này nàng hỏi: “Hoa Thác hiện tại ra sao rồi?”

Dung Chỉ khẽ gật đầu, cười nói: “Đa tạ công chúa quan tâm! Ta đang thu thập những dược liệu còn lại, đợi khi đầy đủ sẽ chữa trị cho Hoa Thác!”

Nghe hắn nói như thế, Sở Ngọc cũng thấy khá an tâm, chỉ là đối với Thiên Như Kính vẫn còn canh cánh trong lòng. Thấy nàng có vẻ vẫn chưa cam lòng, Dung Chỉ cười nói: “Nếu công chúa vẫn chưa tin, ta sẽ cho nàng chứng kiến tận mắt. Lúc nào công chúa gặp lại Thiên Như Kính, ta sẽ có cơ hội hạ thủ!”

Sở Ngọc hơi sửng sốt, nhưng thấy Dung Chỉ cười với vẻ chắc chắn kiên định, nàng cũng thấy tin tưởng. Sức lực người bình thường không thể nào làm tổn hại Thiên Như Kính được! Bản thân nàng hai lần bị thứ ánh sáng màu lam kỳ quái đánh văng ra, nhưng không nhìn rõ quá trình diễn ra thế nào. Nếu nàng có cơ hội đứng bên ngoài quan sát cũng tốt!

Ba ngày sau, theo lệ thường Sở Ngọc vào cung kể chuyện cho Lưu Tử Nghiệp. Dung Chỉ làm cho nàng một loại thuốc ngậm, cứ nói một lúc lại ngậm một miếng, tuy hương vị không hấp dẫn như công dụng lại rất hiệu nghiệm. Nàng nói liên tục mấy ngày nhưng giọng chỉ hơi khàn đi một chút thôi, về nhà uống thêm thuốc và nghỉ ngơi, ngày hôm sau cổ họng lại bình phục như thường.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Đến ngày thứ tư, chính là ngày hẹn gặp của Sở Ngọc và Thiên Như Kính. Từ hôm trước, nàng đã xin với Lưu Tử Nghiệp cho nghỉ một ngày. Ngay từ sáng sớm, Sở Ngọc rửa mặt chải đầu xong xuôi, ngồi đợi trong phòng. Nàng cũng phái người canh ở đầu phố, thấy bóng Thiên Như Kính phải về thông báo ngay để nàng ra đón tận ngưỡng cửa, đồng thời cũng chờ xem vở kịch do Dung Chỉ sắp xếp.

Đứng ở ngưỡng cửa, thấy Thiên Như Kính bước từ xe ngựa xuống, Sở Ngọc cảm thấy rất bình tĩnh, đến mức chính nàng cũng bất ngờ. Đối với chuyện sắp xảy ra, nàng không hề có chút hồi hộp nào!

Thiên Như Kính vẫn mặc y phục tím như mọi khi, phong thái xuất trần. Khi hắn còn cách Sở Ngọc khoảng mười bước, đầu tường bên kia bỗng có tiếng hét lớn: “Đạo sĩ yêu ma, nạp mạng đi!”

Trên bờ tường xuất hiện bốn người, đội nón, mặc áo tơi, trông giống y chang những người ám sát nàng lần trước, khiến Sở Ngọc không khỏi nhíu mày. Nhưng lúc này nàng cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều.

Bốn người trên tường đã nhảy xuống, chạy về phía Thiên Như Kính. Về lý mà nói, trước khi ám sát người ta còn chào hỏi là cực kỳ ngu xuẩn. Nhưng lạ lùng là, Thiên Như Kính chẳng hề để ý, thậm chí không buồn liếc mắt cái nào với những kẻ đang đuổi đến sau lưng mình. Ánh mắt trong vắt thấu suốt của hắn chỉ nhìn Sở Ngọc: “Ta đã tới!”

Đối với phản ứng của Thiên Như Kính, bốn thích khách hơi bất ngờ. Bọn họ vốn định hấp dẫn sự chú ý của những người khác, còn chiêu sát thủ do người thứ năm ra tay. Thế nhưng không đoán được, Thiên Như Kính không buồn liếc mắt cái nào, mà thị vệ trong phủ cũng chỉ lo lắng vây quanh Sở Ngọc, không cử một ai bảo vệ Thiên Như Kính.

Sở Ngọc hiểu rất rõ, vì sao Thiên Như Kính không thèm nhìn. Vầng hào quang của hắn bảo vệ bốn phương tám hướng, một nửa góc chết cũng không có. Đã như thế, cần gì phải quay đầu?

Mục tiêu lại phối hợp diễn như thế, bọn thích khách rất bất lực! Lúc này gã đánh xe trên xe ngựa của Thiên Như Kính hạ thấp nón trên đầu, nhảy xuống xe. Hắn rút một thanh trường kiếm ở càng xe ra, đến chỗ bốn tên thích khách.

Hắn chính là thích khách thứ năm. Nếu không phải vì cố tình giết người trước phủ công chúa, có lẽ hắn đã ra tay ngay trên đường cho xong việc.

---------------------

Năm thanh kiếm cùng đâm thẳng đến chỗ Thiên Như Kính.

Màu lam, lại là màu lam, vầng hào quang xuất hiện!

Lúc này Sở Ngọc có thể nhìn thấy rõ ràng, từ tay áo trái của Thiên Như Kính phát ra một quầng sáng màu tím nhạt, sau đó nháy mắt xuất hiện vầng hào quang.

Một hình cầu tròn trịa hoàn mỹ bao bọc lấy Thiên Như Kính. Hắn đứng thẳng, vững vàng bất động, còn năm tên thích khách nhất tề bị đánh bay ra. Lực phóng ra thật kinh khủng, đánh vỡ cả bức tường phía sau. Sở Ngọc phái thị vệ đi xem xét tình hình năm tên kia, thị vệ trở về báo cáo, chúng đang hấp hối.

Thật lợi hại!

Sở Ngọc ngạc nhiên nhìn Thiên Như Kính, còn thấy hơi run người vì sợ. Nàng biết vầng hào quang kia để phòng ngự, nhưng không biết nó có thể tấn công. Năm nam nhân cao lớn, khỏe mạnh cường tráng, trong phút chốc mất mạng. Nàng đã từng suýt nữa rơi vào tình huống này.

Còn sống đến bây giờ, thực là may mắn!

Mời Thiên Như Kính đến phòng mình, đóng cửa lại không cho kẻ nào lai vãng, Sở Ngọc chăm chú nhìn Thiên Như Kính. Từ lúc hắn xuống xe, bị ám sát, cho đến bây giờ, thái độ hắn vẫn trầm mặc, lãnh đạm thờ ơ vô cùng, dường như không để tâm đến bất kỳ thứ gì, hoặc là trong lòng hiểu rõ mọi thứ. Sở Ngọc thậm chí cảm nhận được, hắn đã đoán ra nhóm thích khách là do nàng sắp đặt.

Sở Ngọc hỏi: “Ta có thể xem thiên thư của ngươi được không?”

Thiên Như Kính lắc đầu: “Quy định của sư môn, không được để người ngoài nhìn trộm!”

Sở Ngọc thở dài một tiếng: “Thiên thư này, có nhiều chỗ ngươi xem không hiểu hết, đúng không? Nếu ta có thể giải đáp cho ngươi thì sao?”

Thiên Như Kính chau mày, thái độ vẫn lãnh đạm như trước: “Lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói như vậy!” Một phàm nhân bình thường mà dám nói xằng, muốn chỉ đạo hắn xem thiên thư? Khẩu khí này hình như hơi lớn!

Sở Ngọc bối rối trong khoảnh khắc, rồi hạ quyết tâm thử một lần nữa. Nàng thở sâu, lấy giấy từ trong tay áo ra đưa cho Thiên Như Kính: “Ngươi đã xem qua những chữ này chưa?”

Tờ giấy này nàng đã viết xong đêm qua, toàn là chữ giản thể chứ không phải chữ phồn thể thời cổ đại.

Thiên Như Kính nhìn nội dung tờ giấy, ánh mắt sáng ngời.

Thấy phản ứng của hắn vẫn còn chưa đủ mạnh, Sở Ngọc lại lấy ra tờ giấy thứ hai. Chữ trên mặt giấy, đa số người cổ đại nhìn sẽ không hiểu được, nhưng với người hiện đại thì rất tầm thường, chẳng qua là a, b, c, d, e…cho đến z.

Nhìn những chữ cái tiếng Anh, sự bình tĩnh của Thiên Như Kính bị đánh vỡ hoàn toàn. Hắn nhìn Sở Ngọc chằm chằm, trong mắt là vẻ kinh ngạc không thể khống chế được.

Vẻ mặt hắn không ngừng biến hóa, vừa thỏa hiệp, vừa chống cự. Sở Ngọc cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Rất lâu sau, cuối cùng Thiên Như Kính đưa tay phải chậm rãi xoa lên gấu tay áo bên trái.

Bình luận

Truyện đang đọc