QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

“Tiểu Bắc, ba xin lỗi.”

Quách Tề Ngọc đầy áy náy, lôi kéo Quách Tiểu Bắc còn đang đọc sách.

Ngày mai là sinh nhật Quách Tiểu Bắc, nhưng ngày hôm nay trước khi tan việc Quách Tề Ngọc nhận được thông báo, ngày thứ ba người phụ trách đi công tác, bất luận người nào cũng không thể vô cớ xin nghỉ.

Đối với việc muốn tổ chức sinh nhật cho đứa nhỏ loại xin nghỉ lý do này càng là đừng mơ tới nữa.

Quách Tề Ngọc về đến nhà, nói rõ mọi việc cho Quách Tiểu Bắc nghe, nhìn Quách Tiểu Bắc trong nháy mắt mặt buồn xo, Quách Tề Ngọc trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Không ngừng mà nói mình sẽ sớm một chút tan tầm trở về, sau đó lại lấy ra món quà được chuẩn bị kỹ càng tặng trước một ngày, “Tiểu Bắc, đây là quà sinh nhật mừng con mười muột tuổi.”

Quách Tiểu Bắc tiếp nhận, ” Con cảm ơn.”

“Tiểu Bắc, thực sự rất xin lỗi.” Quách Tề Ngọc nói rằng.

Quách Tiểu Bắc liếc nhìn hắn, lại buông xuống mắt, không nói câu nào.

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là đem hắn ôm lấy, ngồi ở trên chân mình, một bên ôm một bên an ủi.

“Chiều mai ba sẽ về sớm một chút, con ở nhà chờ ba về có được hay không?” Quách Tề Ngọc nói rằng.

Quách Tiểu Bắc ôm lấy hắn, trầm mặc một lúc lâu, mới gật gật đầu, “Dạ được.”

Quách Tề Ngọc bồi Quách Tiểu Bắc xem một tập phim Phỉ Miêu, cũng đã đến thời gian đi ngủ.

Tối hôm nay Quách Tiểu Bắc đột nhiên vô cùng dính người, tắm rửa đều muốn vào phòng vệ sinh cùng Quách Tề Ngọc.

Nói đến hai người xác thực rất lâu không có cùng nhau tắm rửa, Quách Tề Ngọc bưng hai cái ghế nhỏ đến, ngồi ở trong phòng vệ sinh chậm rãi tắm rửa gội đầu cho nó.

Hiếm thấy Quách Tiểu Bắc nghe chuyện cười của hắn mà bật thốt tiếng cười.

Quách Tề Ngọc trong lòng thở dài một hơi, đứa nhỏ vốn tính cách không rộng rãi, bình thường rất biết điều, nhưng nếu như một khi bị kích thích, Quách Tề Ngọc cũng không biết khuyên như thế nào.

“Vậy ba chiều mai về sớm một chút, con cho ba xem một thứ.” Trước khi ngủ, Quách Tiểu Bắc nhỏ giọng – xoay người về lỗ tai hắn nói rằng.

“Món đồ gì?” Quách Tề Ngọc hiếu kỳ.

Quách Tiểu Bắc nhắm mắt lại, “Ngày mai liền biết thôi.”

Thế nhưng đến tận ngày mai không thể biết thứ đó là gì, Quách Tề Ngọc vừa đến công ty liền nhận được thông báo đến từ tầng trên.

Để hắn đi theo nhân viên công ty cao tầng đi tới tổng công ty thành phố A.

“Vì sao lại có tôi?” Quách Tề Ngọc hỏi.

“Này không phải coi trọng anh sao, chúng tôi muốn đi còn không được đây!” Người cùng tổ nói rằng.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, đi tìm đến phòng quản lý chi nhánh tài vụ, “Quản lý Từ, xin hỏi lần này đi công tác trong danh sách vì sao lại có tôi?”

Quản lý Từ rất bận, nói với hắn một câu, “Ha, ngày hôm qua lâm thời, công ty cho cậu đi là coi trọng cậu, đừng nghĩ nhiều như thế, lần này cố gắng mà biểu hiện!”

“Cảm ơn.” Quách Tề Ngọc đi ra phòng quản lý, nhất thời mờ mịt.

Thư ký quản lý Từ chạy ra đuổi theo, “Này, Quách tổ trưởng, anh tốt nhất bây giờ đi về thu dọn đồ đạc, một giờ chiều lên máy bay.”

Quách Tề Ngọc thử cùng vị thư ký mỹ lệ này câu thông, “Xin hỏi, có thể hay không đổi người khác?”

“Chỗ này em không thể quyết định đâu, chính anh cùng quản lý Từ nói chuyện đi.” Cô thư ký lườm hắn một cái, liền đi trở về.

Thấy Quách Tề Ngọc đứng ở nơi đó bất động, lại thúc dục câu, “Ngài nên nhanh chuẩn bị, phần danh sách này là ngày hôm qua lâm thời định ra, chuyện tốt này sao anh còn không đi?”

Quách Tề Ngọc cười khổ, nói tiếng cám ơn, cùng tổ bên trong xin nghỉ, rồi đi thu dọn đồ đạc.

Trên đường đi về nhà, trong lòng tính toán nên như thế nào giải thích cho Quách Tiểu Bắc hiểu.

Đi công tác đến thành phố A liền đi bốn ngày, Quách Tiểu Bắc ở nhà một mình làm sao qua nổi đây?

Hắn trước tiên đi đến nhà thầy Trình đem Quách Tiểu Bắc về, Quách Tiểu Bắc nhìn thấy hắn thì mắt sáng lên, không giống như trước – nhào vào trong lồng ngực Quách Tề Ngọc, có chút hưng phấn hỏi một câu, “Không phải nói hôm nay ba đi làm sao?”

Thầy Trình ở một bên ha ha cười, “Thằng nhóc này, muộn nửa ngày rốt cục mặt cũng nở nụ cười.”

Quách Tề Ngọc không cười nổi, cùng thầy Trình nói, “Em trước tiên mang Tiểu Bắc về, phiền phức thầy Trình rồi.”

Thầy Trình vung tay lên, “Không cần khách sáo, Tiểu Bắc thấy cậu nó rất cao hứng.”

Quách Tề Ngọc cúi đầu, Quách Tiểu Bắc nắm chặt tay hắn, trong mắt tràn ngập ý cười.

Quách Tề Ngọc trong lòng đau xót.

Trên đường trở về đi ngang qua quầy hoa quả, Quách Tề Ngọc đi vào mua thật nhiều trái cây.

Quách Tiểu Bắc tuy rằng cảm thấy một chút hơi nghi hoặc, nhưng không có hỏi, hơn nữa còn nói thêm câu, “Con sẽ làm salad hoa quả, ngày hôm trước con gái thầy Trình làm cho chúng ta ăn.”

“Thật sao?” Quách Tề Ngọc cười, “Con gái ông ấy về từ khi nào?”

“Dịp nghỉ hè, hết nghỉ hè sẽ quay trở lại trường.”

“Ngày hôm nay sao ba không thấy cô bé?” Quách Tề Ngọc đối với con gái thầy Trình vẫn có chút ấn tượng, mỗi lần hắn đi đón Quách Tiểu Bắc thì cô bé rất lễ phép đưa bọn họ xuống dưới lầu, là một cô bé tốt bụng.

“Ngày hôm qua qua nhà mẹ chơi rồi.” Quách Tiểu Bắc nói rằng.

Về đến nhà, Quách Tề Ngọc bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Quách Tiểu Bắc rốt cục cảm thấy không đúng, “Ba làm gì vậy?”

Quách Tề Ngọc có chút khó khăn mở miệng, “Tiểu Bắc, ba xin lỗi con.”

Quách Tiểu Bắc vừa nghe, miệng nhất thời mân thành đường dài, trong mắt âm thầm nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc.

“Ngày hôm nay ba mới nhận được thông báo, đi đến thành phố A.”

“Mấy ngày?” Quách Tiểu Bắc hỏi.

“A? Bốn, bốn ngày, ” Quách Tề Ngọc mau mau nói rằng, “Tiểu Bắc, ba…”

“Chú ý cẩn thận an toàn.” Đứa nhỏ giúp hắn đem bao khóa kéo lại, suy nghĩ một chút, lại bắt đầu thu thập đồ vật chính mình.

“Tiểu Bắc…”

“Con sẽ chăm sóc tốt chính mình, ba đừng lo lắng.” Quách Tiểu Bắc một bên thu thập vừa nói.

“Tiểu Bắc, xin lỗi con.”

“Con nên đến nhà ông Lý hay thầy Trình?” Quách Tiểu Bắc không đáp, hỏi.

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là nói: “Đi nhà thầy Lý, ba đã dùng điện thoại công ty gọi nói cho thầy ấy biết rồi.”

“Được.”

Quách Tiểu Bắc năng lực gánh vác rất nặng, không muốn Quách Tề Ngọc hỗ trợ, rất nhanh thu thập xong đồ đạc của mình.

Trên đường đến nhà thầy Lý, Quách Tề Ngọc muốn cùng đứa nhỏ chuyện trò.

“Hiện tại con không muốn nói chuyện với ba, con không muốn trả lời.” Quách Tiểu Bắc trực tiếp đánh gãy lời hắn.

“Tiểu Bắc à…”

Quách Tề Ngọc thở dài, chỉ muốn trở về bồi thường thật tốt cho đứa nhỏ.

Hai người một đường đi đến dưới lầu nhà thầy Lý, đột nhiên nghe được góc tối truyền đến tiếng động.

Lập tức từ bên trong bước ra một người, áo sơ mi cởi ra hơn nửa, trên lồng ngực trắng nõn tất cả đều là dấu hôn màu đỏ.

“A?” Quách Tề Ngọc thấy rõ người tới, không khỏi kinh sợ kêu thành tiếng.

Lý Tề Giác sắc mặt ửng hồng, môi có chút sưng đỏ, nghe được âm thanh liền hướng về bên này vừa nhìn, “Tề Ngọc? Tiểu Bắc?”

Theo sát bên trong góc đi ra một người, thân hình vô cùng cao to, vẻ mặt có chút giận dữ, có vẻ hơi nghiêm khắc lạnh lùng, âm thanh cổ họng gầm nhẹ vang lên, “Lý Tề Giác!”

“Hống cái gì?” Lý Tề Giác nhíu mày trừng người kia một chút.

Sau đó chậm chạp đóng nút áo lại, đi tới trước người Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc, sờ tóc Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, đã lâu không gặp.”

“Anh Tề Giác.” Quách Tiểu Bắc kêu lên.

Người kia cũng đi lên phía trước, Quách Tề Ngọc mới nhìn rõ mặt hắn, mặt giống như bị đao khắc, ánh mắt sói lộ ra, sau gáy lộ ra hình xăm, cả người nhìn như giương nanh múa vuốt trước mặt người khác.

Quách Tề Ngọc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đem Quách Tiểu Bắc kéo về phía sau.

Đứa nhỏ từ nhỏ cùng những người này nhận hết ngược đãi, nói gì thì hắn cũng muốn che chở cho Quách Tiểu Bắc.

Lý Tề Giác thấy thế nở nụ cười, quay đầu lại, “Cút đi, đừng làm bọn họ sợ!”

Người kia trừng Quách Tề Ngọc một chút, bàn tay lớn chạm vào sau gáy Lý Tề Giác, kéo qua mạnh mẽ hôn lên.

Quách Tề Ngọc sững sờ tại chỗ, quên che mắt Quách Tiểu Bắc lại.

Hình ảnh rất có lực xung kích, Quách Tề Ngọc nhìn thấy khoảnh khắc Lý Tề Giác không nhịn được, mạnh mẽ cắn lên môi người ấy.

Hai người tách ra, khóe miệng đều chảy máu, người kia không để ý chính mình, duỗi ngón tay cái ra chậm rãi vuốt nhẹ môi Lý Tề Giác, đem vết máu lau khô đi.

“Cút.” Lý Tề Giác lạnh lùng nói, trong mắt không có một tia cảm tình, có vẻ mất kiên nhẫn.

Người kia nhìn Quách Tề Ngọc một chút, không hề nói gì, nhanh chân rời đi.

Lý Tề Giác sửa lại một chút y phục của mình, híp đôi mắt lại mỉm cười, ngón trỏ đặt ở trên môi, “Suỵt” một tiếng, “Đừng nói ra nha!”

Quách Tề Ngọc sững sờ gật đầu, hoảng hốt xong mới phát hiện Quách Tiểu Bắc tựa hồ vừa nãy nhìn chằm chằm.

Lý Tề Giác cười nói, “Tiểu Bắc, vừa nãy là đang giáo dục em chuyện như vậy tuyệt đối không thể làm nha!”

Quách Tiểu Bắc nhìn Lý Tề Giác như một kẻ ngốc.

Quách Tề Ngọc có chút lúng túng, hướng Lý Tề Giác cười nói, “Xin lỗi, Tiểu Bắc không hiểu chuyện.”

Lý Tề Giác vung tay lên, “Tiểu Bắc rất đáng yêu mà.”

Ba người trầm mặc lên lầu.

Kỳ thực Quách Tề Ngọc đối với Lý Tề Giác không hiểu rõ lắm, chỉ nghe thầy Lý cùng chính hắn nói làm nghiên cứu sinh y học ở thành phố A, có điều năm ngoái đã tốt nghiệp, lần này trở về là đưa Lý Ứng Trúc quay về, thuận tiện nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ giúp thầy Lý cùng bà An kiểm tra sức khỏe.

“Tiểu Bắc vẫn là đứa trẻ không thích nói chuyện nha.” Đến nhà thầy Lý, Lý Tề Giác cho Quách Tề Ngọc một ánh mắt, mở miệng nói rằng.

Thầy Lý đi ra, “Không có chuyện gì, để Tiểu Bắc ở đây, em yên tâm thoải mái mà đi, làm việc cho thật giỏi!”

Quách Tề Ngọc luôn mồm cảm ơn, đem giỏ hoa quả trên tay đưa ra.

Lý Ứng Trúc vây quanh Quách Tiểu Bắc biểu diễn cho nó xem món đồ chơi mới, Quách Tiểu Bắc chỉ nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc không chớp mắt, căn bản không để ý tới vây quanh mình một thằng nhóc đảo qua đảo lại bên cạnh.

“Cái kia, làm phiền mọi người rồi.” Quách Tề Ngọc nói cám ơn.

Sau đó, hắn xoay người đối với Quách Tiểu Bắc vẫn trầm mặc không nói, nói rằng: “Tiểu Bắc, bé ngoan nên nghe lời, ba trở về liền đến đón con.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố Tiểu Bắc.” Bà An ở một bên, đã rửa sạch mấy quả táo, để Quách Tề Ngọc trên đường mang theo ăn.

Quách Tề Ngọc tiếp nhận, nói cám ơn, xoay người đi xuống lầu.

Đi xuống lầu dưới, đột nhiên cảm thấy phía sau có người theo.

Xoay người vừa nhìn, Quách Tiểu Bắc đi theo phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ âm u.

“Tiểu Bắc, sao lại chạy xuống?” Quách Tề Ngọc liền vội vàng đi tới, “Mau trở về, bên ngoài trời nóng lắm.”

Quách Tiểu Bắc đột nhiên ôm lấy hắn, “Con không muốn ba đi, ba đi con sẽ rất tức giận đó.”

Quách Tề Ngọc biết mình có lỗi với đứa nhỏ, sinh nhật cùng ngày không thể cùng nó chúc mừng không nói, còn muốn rời khỏi W thị, vừa đi chính là bốn ngày.

“Tiểu Bắc à…”

Quách Tề Ngọc cảm thấy trên mặt bị Tiểu Bắc hôn một cái, môi đứa nhỏ mềm mại mềm mềm, cảm giác thật thoải mái.

“Trên đường cẩn thận, về sớm một chút chơi với con.” Quách Tiểu Bắc chôn ở trong ngực của hắn, buồn buồn nói.

Quách Tề Ngọc ngồi xổm người xuống, ôm lấy hắn, “Tiểu Bắc của ba…”

Âm thanh đứa nhỏ mang theo tia mềm mại, nhưng vô cùng quật cường, “Ba biết là con không nỡ xa ba, vì lẽ đó tốt nhất ba nên về sớm một chút.”

(Hết chương 21)

Bình luận

Truyện đang đọc