QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

“Cây này rất tốt.”

Quách Tề Ngọc vỗ bên cạnh sợi rễ cây, nhẹ giọng nói.

Mạnh tiên sinh âm thanh vi diệu, “Quách tiên sinh, hi vọng cậu có thể hiểu được.”

“Tôi có thể hiểu được.” Quách Tề Ngọc ngữ khí nhàn nhạt, “Các người có thể cho Tiểu Bắc những gì tốt đẹp nhất, là tôi vĩnh viễn không cho được.”

“Cảm ơn cậu đã lý giải.” Mạnh tiên sinh chân thành nói.

Quách Tề Ngọc quay người lại, “Mạnh tiên sinh, tôi lý giải các người, cũng hi vọng ngài lý giải tôi.”

Quách Tề Ngọc thản nhiên không sợ – nhìn về phía Mạnh tiên sinh, trong lòng tràn ngập không có gì lo sợ, hắn không thể liền như vậy rời đi Quách Tiểu Bắc, hắn không nỡ, trong đáy lòng dũng khí nhô ra hầu như đem thân thể hắn nổ tung.

Quả nhiên Mạnh tiên sinh trầm mặt xuống, “Quách tiên sinh, cậu phải biết cậu không có tư cách cùng chúng tôi bàn điều kiện.”

Hắn vẫn không có chính thức nuôi dưỡng Quách Tiểu Bắc, trên luật pháp hắn không chiếm được một điểm nào.

Quách Tề Ngọc hướng về biệt thự đi đến, không muốn bàn tới đề tài này, “Tôi đi xem Quách Tiểu Bắc.”

Mạnh tiên sinh vẫn nhớ Quách Tề Ngọc đối với Quách Tiểu Bắc bảo vệ vô điều kiện, cũng không có nói cái này cũng là ý nguyện của chính đứa nhỏ.

Nhìn Quách Tề Ngọc bóng lưng vội vã trốn tránh, ông nghĩ nếu như nói người đàn ông này có thể hay không trở về W thị, đừng bao giờ tới quấy rầy cả nhà ba người bọn họ?

Quách Tề Ngọc có chút hoảng hốt.

Mặc dù Mạnh tiên sinh cái gì cũng không nói, từ khi nhìn thấy bọn họ bắt đầu từ giờ khắc đó, Quách Tề Ngọc liền thắm thiết – rõ ràng chính mình và bọn họ có khoảng cách chênh lệch rất lớn.

Mà đồng thời, bọn họ rất yêu Quách Tiểu Bắc.

“Làm sao chữ này anh vẫn chưa học qua?”

Tiếng nói non nớt từ trong căn phòng truyền đến, Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn, phát hiện Quách Tiểu Bắc ở bên trong.

Người đứng trước chính là chị của Mạnh tiên sinh cùng con mình, một đứa nhỏ bụ bẫm, rất đáng yêu, thế nhưng có chút bị chiều hư.

Quách Tiểu Bắc đứng tước mặt đứa bé, có vẻ càng thêm nhỏ gầy đơn bạc, kỳ thực Quách Tiểu Bắc so với đứa nhỏ hai tuổi, trái lại nhìn như nó mới là đứa bé hai tuổi.

Quách Tề Ngọc đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bên trong phát sinh sự tình.

Quách Tiểu Bắc không nói gì, tiểu bụ bẫm hơi không kiên nhẫn, chỉ vào nội dung trong sách, “Giáo viên không dạy em sao? Hai chữ “Đàn Không” này cũng không biết?”

Quách Tiểu Bắc lúc này mới lên tiếng, “Em chưa từng đi học.”

Tiểu bụ bẫm sững sờ, “Không phải em vừa bảo…”

“Em chỉ học lớp bổ túc.”

Quách Tề Ngọc nhìn một lúc, yên lặng xoay người rời đi.

Trong phòng, tiểu bụ bẫm lau mặt, lại nói: “Em để anh đọc thơ anh cũng ngâm rồi, hiện tại đến lượt em giúp anh đem đề này làm, được chứ?”

Nó chỉ vào trên bàn có cuốn sách luyện tập bên trong cho một đạo đề toán, “Đây chính là đề mà thấy giáo toán học trong lớp bổ túc đưa ra!”

Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn đã không còn thấy bóng người ngoài cửa, ngồi vào trước bàn, “Là đề nào?”



“Tiếu Tiếu, đi thôi!”

Mạnh phu nhân ở dưới lầu kêu lên.

Mạnh tiên sinh vì nghênh tiếp con trai của chính mình trở về, ở khách sạn mở ra một buổi tiệc tối, mời bạn bè thân thích, muốn hướng về bọn họ tuyên bố con trai đầu lòng chính mình.

Quách Tề Ngọc cảm thấy mình không tốt chờ ở trong biệt thự hoặc trên yến hội, rất sớm chính mình một người đi ra ngoài.

Thời điểm Quách Tiểu Bắc trở lại trong phòng tìm hắn, chỉ nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại.

“Tiếu Tiếu, Quách tiên sinh đâu?” Mạnh phu nhân đi tới cửa, hỏi, “Lát nữa còn phải cảm ơn hắn.”

Quách Tiểu Bắc để tờ giấy xuống, xoay người, trên mặt không biểu lộ gì, “Hắn không quá thích ứng bữa tiệc như vậy, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Nó đi ra ngoài, đóng cửa lại, “Đi thôi.”

Bạn bè thân thích Mạnh tiên sinh đều đến, ngay cả lão gia từ nhà cũ cũng đến.

“Trở về là tốt rồi, phúc khí còn ở phía sau!” Lão gia nhìn qua tinh thần quắc thước, lôi kéo tay Mạnh phu nhân, đối với Mạnh phu nhân khóc không thành tiếng đưa ra lời an ủi.

Nhìn thấy đứa cháu nhiều năm thất lạc bước tới, vẻ mặt trầm ổn, không giống một đứa nhỏ mười hai tuổi bình thường.

Mạnh phu nhân có chút đau lòng lại có chút tự hào.

Mạnh tiên sinh bước đến chào đón, không nhìn thấy Quách Tề Ngọc, đưa mắt hướng về Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân khẽ lắc đầu một cái.

Mạnh tiên sinh hơi hé miệng, nhẹ giọng nói câu, “Vậy thì thôi.”

Chỉ có Mạnh phu nhân cùng Quách Tiểu Bắc nghe thấy, Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn ông, không hề nói gì. Mạnh tiên sinh áy náy vỗ vai nó.

Mạnh tiên sinh ở tiệc tối, hướng về lão gia đơn giản nói rõ tình huống.

Kỳ thực không ít người cũng biết được tình huống lúc đó, cảm thán thật là trùng hợp, liền không biết còn có mấy phần chân tâm.

“Đây là con trai trưởng nhà tôi, Mạnh Tiếu Ngạn!”

Đứa nhỏ đi lên phía trước, cách đó không xa là một đám nam nữ bận trang phục lộng lẫy xa hoa, tất cả đều mỉm cười nhìn nó, nhìn qua tràn ngập than thở cùng yêu thương.

Nó cúi đầu một cái, “Cảm ơn các vị trưởng bối quan tâm đến cháu như vậy. Cám ơn bố mẹ vẫn không từ bỏ con, cuối cùng người một nhà chúng ta gặp lại lần thứ hai. Con biết ở đây sẽ có sự khác nhau rất lớn về âm thanh, nhưng mỗi một loại âm thanh con đều nghe được hết, cũng sẽ cố gắng nỗ lực, không phụ lòng mọi người kỳ vọng.”

Tiếng mọi người vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cũng có người châu đầu ghé tai than thở con trai trưởng Mạnh gia trầm ổn, cũng có người xem thường và nghi vấn…

Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiên sinh đều đứng bên cạnh lão gia, nghe nó nói xong, hỏi một câu, “Đây là đứa nhỏ tự mình nói?”

Mạnh tiên sinh sững sờ, lắc đầu, “Con chỉ là để nó tự giới thiệu chính mình một chút.”

Lão gia gật đầu, cười nói: “Đứa nhỏ không tệ, đúng là cháu của chúng ta.”

Kết thúc tiệc tối, trở lại biệt thự.

Đây mới thật sự là thời điểm ra mắt người thân.

Quách Tiểu Bắc quỳ gối trước mặt lão gia, tiếng hô cung kính, “Ông nội.”

Lão gia tử không nhanh không chậm – “Ừ” một tiếng, nói rằng: “Lúc trước là bọn họ không đúng, đem cháu Mạnh gia thất lạc bên ngoài, cũng may ông trời khai ân, đưa cháu đưa trở về.”

Ông nhìn tất cả mọi người đứng bên cạnh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Quách Tiểu Bắc, “Họ Mạnh này, là Mạnh lão gia ban cho, cháu phải biết cái họ này hàm nghĩa sau lưng của nó là gì, nhờ có họ này cháu sẽ được hưởng thụ lợi ích, nhưng phải nhìn xem cháu có đảm đương nổi cái họ “Mạnh” này không?

“Dạ vâng, ông nội.” Quách Tiểu Bắc mắt buông xuống, không nói lời thừa thãi.

Lão gia không nhìn nó nữa, bưng lên chén trà Quách Tiểu Bắc dâng lên, thổi thổi, khẽ mím môi một cái, nói rằng: “Tiếu Ngạn, là tên lão già này đưa cho cháu, tiếu tử hiếu tử, ngạn sĩ tuấn tài, cháu phải nhớ kỹ danh tự này, cháu cũng không được phụ cái tên ông ban cho.”

Lão gia nói xong, liền đưa tay chuẩn bị lấy hộp gấm cầm lên.

Thấy Quách Tiểu Bắc không đáp lời, Mạnh phu nhân có chút gấp, Mạnh tiên sinh kéo nàng, ra hiệu nàng không nên nói năng lung tung.

Đứa nhỏ quỳ trên mặt đất thật lâu không nói lời nào, lão gia cũng không có một chút nào gấp gáp muốn nó nói, cầm trên tay hộp gấm nắm ở trong tay, không có ý tứ muốn đưa ra.

Tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, liền ngay cả đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất bình thường hoạt bát lắm mồm chỉ đứng ở đó, thế nhưng tuyệt không mở miệng.

Tiểu bụ bẫm sớm đã bị mẹ mình nhắc nhở tuyệt đối không thể phát ra âm thanh, giờ khắc này đem miệng bế lại chặt chẽ, nhìn Quách Tiểu Bắc quỳ trên mặt đất, lại nhìn ông nội ngồi trên ghế nhắm nửa con mắt, cuối cùng oan ức – nhìn chính mẹ mình một chút, nhận được ánh mắt cảnh cáo, nó cúi đầu, chờ đợi thời khắc này kết thúc mau một chút.

Qua hơn 40 phút, ngay cả lão gia cũng không nhịn được mở mắt ra liếc nhìn đứa nhỏ vẫn không động đậy.

Mọi người đứng một bên cũng có chút đứng không nổi, tiểu bụ bẫm đã sớm chạy qua một bên ngồi xuống, tuy rằng người nó nhỏ, nhưng không phải không hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, một tiếng động cũng không phát ra.

“Tiếu Tiếu…”

Mạnh phu nhân rốt cục không nhịn được hô lên một tiếng, bà đau lòng đứa nhỏ, đã quỳ gần một giờ!

Quách Tiểu Bắc rốt cục giật giật, người một nhà đều nín thở nhìn nó.

“Cảm ơn ông nội.” Dứt lời, nó đưa tay ra.

“Cháu là ai?” Lão gia đột nhiên hỏi.

Quách Tiểu Bắc ngẩng mặt, con ngươi đen kịt đảo một vòng không chuyển, yên lặng nhìn lão gia, “Mạnh gia trưởng tử, Mạnh Tiếu Ngạn.”

“Được! Ông hi vọng cháu xứng đáng với ba chữ ‘Mạnh Tiếu Ngạn’ này!”

Lão gia tử rốt cục cầm trong tay hộp gấm đưa ra.

Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận, âm thanh lạnh nhạt nói, “Cảm ơn ông nội.”

Lão gia không gọi người nâng nó đứng lên, Mạnh Tiếu Ngạn chống đất, toàn bộ thân thể run rẩy dữ dội, môi dưới trở nên trắng bệch.

Mạnh phu nhân xông tới, đem đứa nhỏ ôm lấy, đau lòng đến rơi lệ, nhưng thủy chung không dám phát ra một lời oán hận.

Từ khi đứa nhỏ mất tích, bà ở Mạnh gia hoàn toàn là do Mạnh tiên sinh bảo vệ, vào giờ phút này, bà cũng không dám nói đạo lý, chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.

“Ta mệt rồi.”

Lão gia cũng không thèm nhìn nó, đi lên lầu.

Lão gia vừa đi, Mạnh phu nhân mới khóc ra thành tiếng, mọi người lại lần lượt khuyên nhủ.

Mạnh gia nam nhân còn muốn lên lầu, tiếp tục nghe lão gia tử thuyết giáo.

Chị lớn Mạnh tiên sinh Mạnh Ngọc Văn cầm khăn lông nóng đi tới, “Chườm nóng một chút đi.”

Mạnh phu nhân tiếp nhận, “Em cảm ơn chị.”

Mạnh Tiếu Ngạn cũng nói, “Cảm ơn cô lớn.”

“Tiếu Tiếu thật ngoan.” Mạnh Ngọc Văn sờ đầu đứa nhỏ.

Mạnh phu nhân gắt gỏng, “Tiếu Tiếu, sao con lại ương bướng đến thế?”

Mạnh Tiếu Ngạn không nói lời nào, nhìn thời gian, hỏi một tiếng, “Tại sao ba ba con vẫn chưa về?”

Mạnh Ngọc Văn sững sờ, Mạnh phu nhân có chút tức giận, “Con làm sao còn không đổi cách xưng hô?! Lão gia biết tất cả mọi chuyện.”

Manh Ngọc Văn an ủi Mạnh phu nhân, lại khuyên Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Cô lớn biết con trước kia được người ta nuôi dưỡng cảm tình rất tốt, thế nhưng con thật sự có muốn hắn khỏe mạnh, tốt nhất con không nên chọc giận lão gia.”

Mạnh Thế Nhiên đột nhiên tập hợp lại đây, “Đúng vậy, lão gia đối với giọt máu này nhìn ra mệnh trùng!”

“Chú nhỏ!” Tiểu bụ bẫm vẫn ở bên cạnh không nói gì nhảy lên, hoan hô một tiếng, nhào vào trong lồng ngực Mạnh Thế Nhiên.

“Chú làm sao liền đã xuống đây?” Mạnh Ngọc Văn nhíu mày.

Mạnh Thế Nhiên bị tiểu bụ bẫm đụng phải, liền lùi lại vài bước, nhưng bởi vì thực sự ôm tiểu bụ bẫm mà đứng bất động, chỉ có thể mặc cho nó đem chân mình ôm lấy, anh ta nhún vai, một mặt bình tĩnh, “Em không sinh con cho lão, lão nhìn thấy em là sinh khí, mắng vài câu liền đuổi ra ngoài.”

Sau đó anh ta nháy mắt mấy cái, “Có điều anh rể gần đây biểu hiện không tệ nha, em đi ra đây chính là biểu dương anh đấy!”

Mạnh Ngọc Văn một mặt lo lắng, “Ai biết được?”

“Làm sao vậy?” Mạnh phu nhân thấy sắc mặt nàng không ổn, cũng lại hỏi.

Mạnh Ngọc Văn suy nghĩ một chút, nói rằng: “Uyển Hoa, tối nay chúng ta ngủ chung có được hay không?”

Mạnh Thế Nhiên đến gần, “Chị, có chuyện gì không thể cùng em nói, em vì chị giải quyết khó khăn cho dù có khó đến đâu cũng không chối từ!”

Mạnh Ngọc Văn liếc anh ta một cái.

“Chú nhỏ.” Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên đàng hoàng trịnh trọng – hô một tiếng.

Mạnh Thế Nhiên sững sờ, thấy nó chỉ về chân của mình, đến khi giật mình thì đã muộn, tiểu bụ bẫm bám chặt ngồi lên chân Thế Nhiên, đầu gục gặt ngủ.

Mạnh Thế Nhiên dở khóc dở cười, “Ha, thằng nhóc này!”

Bên này đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng động, một người hầu từ bên ngoài mang về Quách Tề Ngọc cả người run rẩy lập cập.

(Hết chương 28)

Bình luận

Truyện đang đọc