QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

“Đậu hũ bà Ma?” Quách Tề Ngọc viết vào giấy, có chút khó khăn, “Nhưng ba không biết làm.”

“Con làm, ba đi mua nguyên liệu nấu ăn dùm con,” Mạnh Tiếu Ngạn ở đầu bên kia điện thoại, một bên thu dọn đồ đạc, vừa nói, “Chiều mai một giờ rưỡi con lên máy bay, đại khái khoảng năm giờ là bắt đầu tới nơi.”

“Được rồi, con nhớ chú ý an toàn,” suy nghĩ một chút, Quách Tề Ngọc lại bổ sung một câu, “Ngày mai ba sẽ về sớm một chút.”

“Vậy thì tốt.”

Hai người trầm mặc một chút, Quách Tề Ngọc thử dò xét nói: “Ba cúp máy nhé?”

“Cúp đi.”

Nói xong không chờ Quách Tề Ngọc phản ứng, bên kia liền vội vàng truyền đến âm thanh đô đô vang liên hồi.

Quách Tề Ngọc đặt điện thoại di động ở bên cạnh, tính toán thời gian một chút, ngày mai về sớm một chút đi, ngày hôm nay phải tăng ca, xem ra ngày mai phải về sớm đi chợ mua thức ăn.

Nếu như Mạnh gia không có chuyện gì, cuối tuần này Mạnh Tiếu Ngạn sẽ đến W thị, cùng Quách Tề Ngọc ở chung với nhau.

Cũng không biết Mạnh Tiếu Ngạn khuyên nhủ Mạnh lão gia như thế nào, ngược lại không có ai ngăn cản nó.

Đúng là Mạnh Tiếu Ngạn chính mình có lúc sẽ đi Mạnh trạch thăm lão gia, nó sẽ chơi cờ vây, tự nhiên không thể quên Quách Tề Ngọc giúp nó học bổ túc để rèn luyện chơi cờ, điều này làm cho Mạnh lão gia đối với Quách Tề Ngọc tăng thêm một điểm ấn tượng.

“Tiểu Quách, cậu không đi sao?”

Nhóm người trong tổ lại đây gõ cửa, hỏi một câu.

Quách Tề Ngọc nhìn màn hình vi tính lít nha lít nhít toàn chữ số, có chút choáng váng đầu, “Ừ, chỉ còn một chút thôi, mọi người cứ đi trước, trên đường nhớ cẩn thận.”

“Cũng không cần phải như thế chứ?” Người kia nói, “Đi ra ngoài hẹn hò, chẳng lẽ bắt con gái phải chờ mình sao?”

“Cái gì?” Quách Tề Ngọc lung lay hồi thần, từ bảng số bên trong ngẩng đầu lên, có chút sững sờ.

Người kia cũng sững sờ, “Sao vậy, cậu không biết?”

Anh ta chỉ tay ra bên ngoài, “Kia không phải Trịnh Thanh sao? Nghe chị Lý nói đó là gia đình thân thích của chỉ, là bạn gái cậu.”

Quách Tề Ngọc đứng lên, hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn, đứng ở cửa công ty quả nhiên là Trịnh Thanh.

“Chị Lý nói lúc nào, không phải, tại sao chị Lý lại nói lời như vậy…” Quách Tề Ngọc trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Trong lòng nghĩ nhất định là chị Lý hiểu lầm rồi, còn ở công ty khắp nơi truyền ra, hắn sẽ cùng Trịnh Thanh nói chuyện cho rõ ràng, ngày mai lại đi tìm chị Lý nói chuyện mới được.

Hắn xoay người dọn dẹp sổ sách ở trên bàn, cầm lấy túi công văn đi ra ngoài.

Người kia có chút không hiểu ra sao, “Còn không tiện à, ha ha.”

Quách Tề Ngọc ra đến cửa công ty, nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Thanh đâu.

Hắn nhìn chung quanh một vòng, từ văn phòng trước cửa sổ hắn nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa chính công ty, vừa nãy Trịnh Thanh liền ở ngay đây loanh quanh, chỉ mất mấy phút người lại không thấy đâu.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kèn xe chói tai, Quách Tề Ngọc nhìn ở lối ra nhà xe dưới tầng hầm.

Hắn đứng ở ven đường ngó sang.

Xe chạy ngang qua, Quách Tề Ngọc nhìn ra rõ ràng, bên trong ngồi chính là Trịnh Thanh.

Cười rất vui vẻ, cứ như lần trước nhìn thấy cô ta như vậy.

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, xem ra không phải nguyên nhân Trịnh Thanh đến tìm hắn, hẳn là đến tìm bạn trai trong công ty, để chị Lý hiểu lầm.

Vậy ngày mai tìm chị Lý nói chuyện là tốt rồi.

Quách Tề Ngọc giơ tay nhìn đồng hồ, vốn dự định là tăng ca, hiện tại lại ra khỏi công ty.

Quách Tề Ngọc quyết định về nhà thu dọn đồ đạc, thuận tiện đi mua đồ ăn, trưa mai không nghỉ ngơi, tranh thủ về sớm một chút đem công việc hoàn thành.

Về đến nhà, đem giường chiếu dọn dẹp xong, sau đó đi giặt quần áo, tuần trước Mạnh Tiếu Ngạn trở về, đem quần áo dơ Quách Tề Ngọc để trong thau đồ toàn bộ giặt sạch sẽ.

Quách Tề Ngọc đau lòng đứa nhỏ như vậy vì hắn khổ cực, liền chuẩn bị tối nay đem trong phòng ngoài phòng toàn bộ quét dọn một lần.

Hai người vẫn ngủ chung trong phòng Quách Tề Ngọc, trước tiên không nói căn gác xép nhỏ chỉ có một phòng, mặc dù còn có một chút đồ vật, nhưng đối với vóc người Mạnh Tiếu Ngạn thì thật không ổn.

Liền hai người vẫn chen trên một chiếc giường.

Cũng may đứa nhỏ vẫn chưa đến tuổi trưởng thành nhiều, ngoan ngoãn nghe lời, tình nguyện cùng với hắn nhét chung một chỗ, cũng không muốn hắn nằm ở dưới đất ngủ.

Lại nói đến, gần đây đứa nhỏ tựa như tiến vào thời kỳ tuổi phát dục, vóc dáng bắt đầu cao lên.

Quách Tề Ngọc sau khi quét dọn, đi tới cửa, nhìn cái bảng đo chiều cao trên tường, lần trước thời điểm đứa bé đến, liền cao lên không ít, cao đến lỗ tai chính mình.

Chẳng mấy chốc sẽ bị một đứa bé mười ba tuổi vượt qua chiều cao chính mình. Quách Tề Ngọc có chút thẹn đỏ mặt, có điều trong nhà phẩm chất dinh dưỡng đóng vai trò chủ đạo.

Có những lúc Mạnh phu nhân nói ở thành phố A Mạnh Tiếu Ngạn vẫn ăn, không bao giờ kén ăn.

“Chị Lý!” Buổi trưa, Quách Tề Ngọc gọi chị Lý lại.

“Tiểu Quách à, có chuyện gì?”

Quách Tề Ngọc dừng một chút, “Chị Lý, tại sao mọi người đều nói em cùng Trịnh nữ sĩ đang hẹn hò?”

Bà ta vỗ vai Quách Tề Ngọc, có chút oán trách, “Ây dà, nói cũng phải, một đứa trẻ ranh to xác, nói chuyện với bạn bè mà mặt mày nhăn nhúm đến thế à!”

Quách Tề Ngọc có chút không biết nói sao, “Nói chuyện như bạn bè?”

“Chị đều nghe con nhỏ Trịnh Thanh kia nói rồi, rất tốt mà, con nuôi của em đã trở về nhà ba mẹ ruột, bây giờ chỉ còn nói chuyện về kết hôn thôi!” Chị Lý còn vỗ tay chúc mừng.

Quách Tề Ngọc tâm trạng chùn xuống, vấn đề vẫn là từ chỗ Trịnh Thanh này?

Hắn thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Chị Lý, em nghĩ chị hiểu lầm rồi, em cùng với Trịnh Thanh không có liên hệ càng không có hẹn hò gì cả.”

Nụ cười chị Lý chợt cứng ngắc, “Em nói sao?”

Quách Tề Ngọc lặp lại một lần nữa.

Chị Lý cau mày, “Con nhỏ Trịnh Thanh này nói là cùng em nói chuyện bạn bè nha!”

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, “Không phải em.”

Hắn xoay người rời đi, lưu lại chị Lý không hiểu ra sao ở sau lưng hắn thầm thì nói nhỏ.

Buổi chiều sau giờ tan việc, Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại tới.

“Tiểu Bắc, đã tới chưa?”

“Dạ rồi.”

“Đồ ăn ở trong tủ lạnh, ngày hôm qua nhà cửa đã quét dọng xong, con không cần làm gì cả.” Quách Tề Ngọc mau chóng nói rằng.

Mạnh Tiếu Ngạn không đáp lời, tựa hồ đang ở trong phòng dò xét một vòng, nhìn không có vấn đề gì lớn lao, mới nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

“Chỉ còn mười phút, ba liền tan ca rồi.” Quách Tề Ngọc nhìn đồng hồ một chút, “Ba lập tức trở về liền.”

“Chúng ta đồng thời nấu cơm, con đừng tự ý làm cơm một mình.” Quách Tề Ngọc nói rằng.

Trên đường đến đây Mạnh Tiếu Ngạn bị kẹt xe, về đến nhà xác thực không thể làm cơm, đành đáp lại, “Ba nhanh lên một chút trở về là tốt rồi.”

“Ừ được được rồi.” Quách Tề Ngọc liên thanh đáp lời, cúp điện thoại.

Đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, di động lại vang lên.

“Alô, Tiểu Bắc hả, ba đang thu dọn đồ đạc …”

“Quách tiên sinh sao? Em là Trịnh Thanh đây.”

Quách Tề Ngọc sững sờ, Trịnh Thanh gọi điện thoại cho hắn, hẳn là chị Lý đã hỏi cô.

“Tôi là Quách Tề Ngọc, Trịnh nữ sĩ có chuyện gì tìm tôi?” Quách Tề Ngọc ổn định tâm thần, trong lòng liên tục an ủi mình, chuyện này mày đúng lý, không việc gì phải sợ, không phải sợ.

Trịnh Thanh tựa hồ nghe hắn đối với mình xưng hô khách khí có chút không quen, cẩn thận từng li từng tí một – nói rằng: “Quách tiên sinh, anh đừng xưng hô như vậy gọi em là A Thanh đi.”

Quách Tề Ngọc khẽ cau mày, trả lễ lại, hắn suy nghĩ một chút, “Vậy cô…”

“Em có thể gọi anh là Tề Ngọc được không?”

“… Ừ được rồi.”

“Chuyện là như vậy nè anh Tề Ngọc, buổi trưa hôm nay anh cùng với dì Lý nói chuyện, dì ấy có hỏi em, em thực sự rất xin lỗi anh, vừa mới bắt đầu đã bắt anh làm bia đỡ đạn.”

Trịnh Thanh nói liên tục vài tiếng “Xin lỗi anh”.

Quách Tề Ngọc không muốn nói về vấn đề này nữa bèn nói rõ, “Không sao đâu.”

Trịnh Thanh có vẻ mang theo điểm khó xử: “Thế nhưng bạn trai hiện tại của em cũng làm trong công ty anh, chỉ là anh ta không muốn quan hệ được công khai, em lại bị dì Lý từng nhìn thấy xuất hiện ở trước cửa công ty anh, bị làm phiền nhiều quá, em liền nói là đang chờ anh.”

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, “Bây giờ nói rõ ràng là tốt rồi.”

Quách Tề Ngọc trong lòng thả lỏng, nhưng căn bản chưa hề nghĩ tới tại sao bạn bè trai gái quan hệ bình thường lại không thể công khai, nếu nói không thể công khai vậy tại sao Trịnh Thanh còn quang minh chính đại – đứng ở trước cửa công ty.

Thấy Quách Tề Ngọc không quan tâm vấn đề này, Trịnh Thanh có chút cuống lên, “Việc này thật không thể nói rõ ràng được!”

“Hả?”

Trịnh Thanh ngữ khí mềm nhũn, “Không phải như vậy, anh Tề Ngọc, việc này nói trong điện thoại không tiện, ngay bây giờ chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?”

Quách Tề Ngọc không lên tiếng.

Trịnh Thanh tựa hồ quyết tâm, ngữ khí đầy nghẹn ngào, “Kỳ thực, anh Tề Ngọc ơi, chuyện này trừ anh ra em cũng không tìm được người cùng chia sẻ. Em cầu xin anh hãy giúp em.”

Trịnh Thanh nói xong liền khóc rấm rứt, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Chừng nào?”

Tựa hồ không ngờ tới Quách Tề Ngọc sẽ hỏi, Trịnh Thanh vội vàng nói: “Đêm nay đi anh, kỳ thực hiện tại em đang ngồi ở quán cà phê sát công ty anh, chúng ta nói chuyện, đàm luận xong em mời anh đi ăn cơm.”

Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ hẹn với Tiểu Bắc, hắn một tay thu dọn đồ đạc, một tay cầm điện thoại di động.

Hắn không biết làm sao để từ chối, nam nhân thiên tính mềm nhu tay chân luống cuống – thu dọn đồ đạc, nhưng thật lâu không nói một lời.

“Anh Tề Ngọc?” Bên kia nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Quách Tề Ngọc đem văn kiện nhét vào túi công văn bên trong, hít vào một hơi thật sâu, “Xin lỗi, tối nay không được rồi, kỳ thực cuối tuần này cũng không được, có thể tuần sau lại nói được không?”

Hắn tốc độ nói cực nhanh, một hơi sau khi nói xong, mặt có chút nóng lên, hắn từ trước đến giờ không quen từ chối người khác, thế nhưng hắn càng không nỡ để Tiểu Bắc vất vả lắm mới tới thăm hắn một lần lại ở nhà ngồi chờ mình.

Trịnh Thanh tựa hồ không ngờ rằng mình sẽ bị cự tuyệt, Quách Tề Ngọc không nghe thấy âm thanh nói chuyện từ đầu bên kia, cẩn thận “Này” một tiếng.

Trịnh Thanh tựa hồ mới lấy lại tinh thần, “Sao? Cái gì? Đợi lát nữa anh sẽ lại chỗ em ư?”

“Hả?” Quách Tề Ngọc gấp đến độ không quan tâm đối phương có nhìn thấy hay không, vội vàng xua tay, “Không có, không phải, tôi là nói…”

“Cái kia sao được?” Trịnh Thanh không nghe thấy không để ý, hì hì cười lên nói, “Cần gì lãng mạn, em chỉ cần thanh thanh thản thản giãi bày nỗi niềm là được rồi.”

Quách Tề Ngọc trầm mặc, hắn không biết Trịnh Thanh rốt cuộc có ý gì.

Lại nghe được bên kia âm thanh mơ hồ, Trịnh Thanh cùng một người khác chào hỏi, tiếng cười có chút sắc nhọn, lời nói ra cũng không phải êm tai.

Trịnh Thanh tựa hồ lên tiếng “Lại sao nữa.”

Mà âm thanh lần thứ hai rõ ràng vang lên.

Đó rõ ràng là tiếng khóc.

Trịnh Thanh khóc đến thương tâm, lời nói đều không rõ ràng, “Không có chuyện gì đâu anh Tề Ngọc, những lời anh nói em đều nghe thấy, anh có việc liền đi làm đi, thật không tiện khi quấy rầy anh.”

“Trịnh Thanh, cô không sao chứ?” Quách Tề Ngọc hỏi một câu.

“Cám ơn anh Tề Ngọc, em không có chuyện gì.”

Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn đồng hồ, “Nếu không, bây giờ chúng ta nói chuyện đi?”

Trịnh Thanh liền từ chối hắn, khóc nức nở không ngừng, hắn hầu như không nghe rõ cô ta đang nói cái gì, âm thanh đứt quãng lại không mạch lạc, nhưng trung tâm lời nói chính là, cô ấy không có chuyện gì đâu, cô ta bèn đi trước, tuần sau lại tiếp tục tán gẫu.

Quách Tề Ngọc nhanh chóng lấy túi xách, chạy tới quán cà phê đối diện với công ty thì đã không còn bóng dáng Trịnh Thanh nữa.

Gọi điện thoại lại thì tắt máy.

Hắn gọi điện thoại cho chị Lý, cũng không ai bắt máy.

Hắn trái phải đi tìm kiếm, cũng không thấy người đâu, đứa nhỏ tựa hồ chờ đến sốt ruột, gọi điện thoại tới.

“Con nhớ từ công ty về đến nhà chỉ mất có 30 phút.” Đứa nhỏ lên tiếng.

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Giờ tan tầm gặp chút sự cố, ba lập tức sẽ trở về ngay.”

“Nhanh lên một chút,” đứa nhỏ dừng lại một chút, “Nhớ chú ý an toàn.”

(Hết chương 35)

Bình luận

Truyện đang đọc