QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

Hai ngày cuối tuần cả ba người đều ở trong nhà.

Quách Tề Ngọc muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Mạnh Tiếu Ngạn liền khẩn trương đi theo sau lưng, không muốn ở bên trong nhà chăm sóc cho người phụ nữ mang thai tinh thần không tốt cũng không ổn định.

Trịnh Thanh hai ngày nay biểu hiện tương đối bình thường, hay là nói trong lòng cô luôn hổ thẹn, cô có thể giúp làm việc nhà đều sẽ hăng hái làm, trước khi sinh ra sẽ không cử động mạnh gây nguy hiểm cho đứa nhỏ.

Quách Tề Ngọc còn đi mua mấy quyển sách liên quan đến việc làm sao chăm sóc phụ nữ khi có thai mang về nhà, Mạnh Tiếu Ngạn tức giận bùng nổ tại chỗ.

“Ba còn muốn lưu chị ta ở nhà?” Mạnh Tiếu Ngạn đem sách vứt trên mặt đất.

Quách Tề Ngọc vội vàng đi nhặt lại, “Tiểu Bắc, đây chính là sách mới!”

Quách Tề Ngọc vỗ đất cát ra khỏi sách, có chút bất đắc dĩ, “Cô ấy là phụ nữ có thai, không phải vậy thì còn có thể đi chỗ nào đây? Hơn nữa cô ta còn đưa cho ba tiền sinh hoạt phí, đại gia đều là bằng hữu…”

“Bằng hữu chó má!” Mạnh Tiếu Ngạn nói, “Xế chiều hôm nay con lên máy bay, ba phải đưa con đi.”

Quách Tề Ngọc ngược lại không có từ chối, gật đầu, “Được rồi.”

Sau khi cùng Trịnh Thanh nói một tiếng, Quách Tề Ngọc vác ba lô giúp Mạnh Tiếu Ngạn đi ra cửa, đứa nhỏ đang nóng giận, Quách Tề Ngọc cẩn thận dùng phương thức lấy lòng cũng không giảm bớt đi ít nhiều.

Nhưng khi nhìn thấy Quách Tề Ngọc vác ba lô trên vai, ở trên xe buýt lấn tới lấn lui, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn là đau lòng, mạnh mẽ đem ba lô lấy xuống, không kiên nhẫn nói, “Để con mang sau lưng.”

Quách Tề Ngọc vốn là muốn nói, ba lô rất nặng, có thể đem người đè ép xuống, thế nhưng liếc mắt nhìn đứa nhỏ hiện tại mới mười lăm tuổi so với chính mình còn cao hơn gần phân nửa đầu, hắn lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống.

Trên xe buýt người rất đông, một tay Mạnh Tiếu Ngạn nắm trên vòng treo, hơi buông mắt xuống, liền có thể nhìn thấy Quách Tề Ngọc đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, trên ót lại có mấy sợi tóc bạc.

Một tay hắn nắm thanh sắt dựng đứng, thế nhưng đứng cân bằng trên xe không được, xe buýt rẽ một bên, hắn mất thăng bằng – ngã vào trên người Mạnh Tiếu Ngạn.

Mạnh Tiếu Ngạn rất tự nhiên đỡ lấy hắn, chừa ra một tay vòng đến ôm eo hắn, “Ba cố gắng đứng vững.”

Quách Tề Ngọc một tay nắm thanh sắt dựng đứng, một tay nắm lấy áo Mạnh Tiếu Ngạn, có chút gật gù như đang đối đầu quân địch.

Mạnh Tiếu Ngạn lẳng lặng cảm thụ trước ngực áo bị tóm lấy căng thẳng, buông mắt xuống đảo qua Quách Tề Ngọc đang trợn to mắt muốn nỗ lực duy trì dáng dấp cân bằng.

“Đến rồi!”

Đứng chưa được bao lâu, Quách Tề Ngọc đi xuống xe, đứng trên trạm dừng chờ đổi xe.

Đến sân bay trên xe buýt người cũng tương đối ít, Quách Tề Ngọc vừa lên đến liền tìm đến vị trí ghế ngồi, kêu Mạnh Tiếu Ngạn qua đây ngồi xuống.

Mạnh Tiếu Ngạn đứng một lúc, sửa lại một chút y phục của chính mình, khẽ vuốt qua vết nhăn trên áo, đi tới sát chỗ Quách Tề Ngọc ngồi xuống.

“Kỳ thực nói về chuyện A Thanh, ba biết con không cao hứng.” Quách Tề Ngọc đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía người ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói rằng.

Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng nhìn hắn, quay sang nói, “Ba biết con không cao hứng, vậy mà còn cho chị ta ở trong nhà.”

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, “A Thanh thật đáng thương.”

“Nói đi nói lại cũng chỉ là câu nói này.” Mạnh Tiếu Ngạn giễu cợt nói.

Quách Tề Ngọc không nói gì, hắn xác thực không còn có thể đưa ra những lý do nào khác.

Nhìn thấy Quách Tề Ngọc hai bên đều khó xử, vừa không muốn để cho mình không cao hứng, cũng không muốn cản Trịnh Thanh ra ngoài, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn còn có chút nhẹ dạ, “Khi ba té ngã không thấy có sự khác biệt gì, một ngày nào đó ba bị ăn từ lúc nào cũng không biết.”

“Ồ?” Quách Tề Ngọc ngẩng đầu lên, “Ý của con là sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn sững sờ, đem đầu chuyển về nhìn phía trước, “Tốt nhất nên sớm một chút tìm cho chị ta nơi ở mới, không nên ở chung với ba.”

Quách Tề Ngọc nhỏ giọng phản bác, “Làm sao ba có thể nói với cô ta đây?”

Mạnh Tiếu Ngạn lạnh xuống – liếc mắt nhìn hắn, Quách Tề Ngọc lập tức cười tươi như hoa, “Tiểu Bắc của ba là tốt nhất!”

Mạnh Tiếu Ngạn ôm lấy khóe miệng, không thèm để ý đến hắn.

Hắn lúc này còn không biết chính mình đối với Quách Tề Ngọc nhất thời nhẹ dạ, sẽ gây thành hậu quả như thế nào.



Đến tháng năm bụng Trịnh Thanh bắt đầu nhô ra.

Trịnh Thanh đưa tiền phí sinh hoạt cho Quách Tề Ngọc, nhiều thêm mấy trăm, hắn hơi nghi hoặc một chút, “A Thanh, số tiền này em từ đâu mà có?”

Trịnh Thanh có vẻ lúng túng, từ rất lâu về trước cô đã nghỉ việc, ăn không ngồi rồi, hiện tại mỗi tháng đều chi ra nhiều tiền sinh hoạt phí như vậy, cũng không trách Quách Tề Ngọc nhiều chuyện đi hỏi cô.

Cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Không phải lần trước Tiểu Bắc đã nói rồi sao, có vài thứ lúc trước người kia đưa cho em, ngoài tiền ra còn có chút đồ vật khác.”

Hiện tại cô càng ngày càng chú ý đứa nhỏ bên trong bụng, chấp niệm về tiền và quần áo dường như không còn nữa, gần đây cô bán đi không ít, cô rất tín nhiệm Quách Tề Ngọc, lấy ra một phần tiền làm phí sinh hoạt.

Quách Tề Ngọc vẫn là lui về một chút, “Tiền em đưa nhiều như vậy, một mình em còn có đứa nhỏ sau này nữa sẽ ra sao, tốt hơn hết em nên giữ lại để dùng thì hơn.”

Trịnh Thanh có chút không tiện, cầm lại tiền, trong lòng cực kỳ cảm kích Quách Tề Ngọc, cô đang mang thai, bên người lại không có người thân chăm sóc, chính mình có thêm nhiều tiền một chút tuyệt nhiên không có gì là sai cả.

Quách Tề Ngọc rất tận tâm, vì cô mà mua rất nhiều sách tham khảo liên quan đến phụ nữ có thai, còn mua không ít gà, vịt, xương, cá tươi hầm canh cho cô uống.

Có một số thời điểm bị người ta ngộ nhận Quách Tề Ngọc là cha của đứa nhỏ trong bụng.

Trịnh Thanh cũng từng giải thích, sau đó cũng không muốn giải thích nữa, Quách Tề Ngọc vẫn im lặng không lên tiếng, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, Trịnh Thanh lý giải hắn thiện lương cùng bao dung, có điều là vì chính hắn vẫn chưa kết hôn nên bị nhiều lời đàm tiếu thôi.

Quách Tề Ngọc tỉ mỉ chu đáo chăm sóc làm cho nữ nhân yếu đuối bất lực sinh ra một chút tâm tư lưu luyến.

Quách Tề Ngọc ở trong bếp bận rộn thì Trịnh Thanh sẽ đi lên hỗ trợ; hong khô quần áo cho tốt, Trịnh Thanh ngồi ở trên ghế sa lông gấp kỹ từng cái một; cắt gọt trái cây, Trịnh Thanh sẽ cố ý đút cho Quách Tề Ngọc trước tiên…

Những hành động nhỏ này mang theo điểm ám muội vô cùng rất tự nhiên, thậm chí Quách Tề Ngọc vẫn chưa ý thức được liền bất chợt tiếp nhận rồi.

Nhưng những hành vi này toàn bộ thu vào trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn một tuần trước thật vất vả mới tới đây một lần, nó đem đồ đạc Trịnh Thanh toàn bộ quăng ra ngoài, nổi trận lôi đình kêu Trịnh Thanh cút ra ngoài.

Quách Tề Ngọc không rõ vì sao, Trịnh Thanh càng bị dọa đến nỗi ngồi im trên ghế sa lông, gắt gao ôm bụng bầu chính mình.

Quách Tề Ngọc có chút bực mình, không hiểu vì sao đứa nhỏ nổi giận, không biết có phải do cách nuôi mà tính khí nó trở nên như thế này.

Hắn một bên tìm kiếm đồ đạc Trịnh Thanh, Quách Tề Ngọc đứng ở hướng cửa không chịu yếu thế nói rằng: “Tiểu Bắc, chúng ta đã nói xong!”

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, nắm lấy vai Quách Tề Ngọc, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cô gái này không có ý tốt, ban đầu con không nên cho chị ta lưu lại.”

Quách Tề Ngọc bị nó nắm vai đến đau đớn, sợ hãi nhìn con mắt Mạnh Tiếu Ngạn, loại lệ khí kia hắn vẫn luôn rất sợ hãi.

Nói đến cũng thật buồn cười, ở nơi nào lại có người cha sợ chính đứa con trai mình, Quách Tề Ngọc khẩn trương nhắm chặt mắt lại, lấy dũng khí phản bác: “Đây là nhà ba! Do ba làm chủ!”

Mạnh Tiếu Ngạn căm hận nhìn chăm chú hắn một lúc, nó không hiểu tại sao Quách Tề Ngọc muốn nhắm mắt lại, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác có chút trống rỗng không tên.

Nó như một con chó có ý thức bảo vệ chủ nhân, nhưng hiện tại chủ nhân đuổi nó đi, cũng báo cho nó biết chủ nhân không còn thuộc về nó.

Quách Tề Ngọc cảm giác được Mạnh Tiếu Ngạn buông hắn ra, hắn mở mắt ra, có chút cẩn thận từng li từng tí một – thăm dò đụng vào cánh tay Mạnh Tiếu Ngạn một cái, “… Tiểu Bắc?”

Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên ôm lấy hắn, Quách Tề Ngọc bị đụng phải chóp mũi mạnh mẽ rên lên một tiếng, có chút hơi đau, lại nghe được Mạnh Tiếu Ngạn ở bên tai mình hỏi: “Ba ba, đi với con đến thành phố A có được hay không?”

Đây là một vấn đề lỗ mãng, đương nhiên hắn không đắn đo suy nghĩ, Quách Tề Ngọc đẩy nó ra, lắc lắc đầu.

Đáp án trong dự liệu, nhưng Mạnh Tiếu Ngạn vẫn rất là thất vọng.

Quách Tề Ngọc xoay người đi vào trong nhà, đem đồ đạc đưa cho Trịnh Thanh đang đứng ở trong phòng khách không biết phải làm thế nào.

Quách Tề Ngọc cho rằng Mạnh Tiếu Ngạn sẽ đi, nhưng không nghĩ nó vẫn đi theo vào, tựa hồ không hề có ảnh hưởng một chút xíu nào bầu không khí khó xử vừa nãy, càng dính Quách Tề Ngọc chặt hơn.

Hai ngày sau, Trịnh Thanh rõ ràng cảm giác được Mạnh Tiếu Ngạn đối với mình đề phòng, cô không có cách nào lại gần Quách Tề Ngọc, chớ đừng nói chi là làm những động tác ám muội.

Mạnh Tiếu Ngạn dính chặt trên người Quách Tề Ngọc như một con lười, Quách Tề Ngọc không não, mặc nó ở trên người ôm chặt hắn.

Trịnh Thanh càng xem càng cảm thấy quái dị, nhưng nhìn dáng vẻ thái độ Quách Tề Ngọc lại cảm thấy tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen.

Kỳ thực hiện tại Mạnh Tiếu Ngạn rất ít làm hành động giống như vậy, không thì không dám chắc nó có gan làm nũng hay không, đúng là Quách Tề Ngọc không để ý lắm, trái lại cảm thấy đứa nhỏ không còn giận hắn cũng không còn chiến tranh lạnh nữa, quả thực là không thể tốt hơn.

Trời xế chiều cũng không giống như thường ngày, Mạnh Tiếu Ngạn không cho Quách Tề Ngọc đi tiễn nó, đúng là được một ngày thoải mái, chỉ là trước khi đi Quách Tề Ngọc đi lấy nước ép trái cây cho nó, nó mang theo cảnh cáo nhìn Trịnh Thanh một chút.

Trịnh Thanh hướng về nó mỉm cười, tựa hồ cảm thấy chỉ là một đứa bé cố tình gây sự, một loại phương thức ồn ào gây sự chú ý đến người lớn.

Có điều rất nhanh, cô liền biết đây cũng không phải là đứa nhỏ gây nên sự chú ý tùy hứng.

Buổi trưa ngày thứ ba, Quách Tề Ngọc vội vàng trở về, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Có chuyện gì thế?” Trịnh Thanh đặt chén canh xuống hỏi.

Quách Tề Ngọc một bên thu dọn một bên trả lời: “A Thanh anh xin lỗi, Tiểu Bắc ở bên kia thành phố A xảy ra chút chuyện, anh phải đến đó xem một chút.”

“Cái gì?”

“Anh cũng vừa mới biết.” Quách Tề Ngọc nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, lưu lại một chút tiền để trong ngăn kéo, “Thật sự rất không tiện có khả năng anh rời khỏi đây khoảng hai ngày, hai ngày tới em phải ở đây một mình rồi.”

Hắn chỉ tiền bên trong ngăn kéo, “Em muốn mua cái gì liền mua cái đó, nhớ chú ý rèn luyện, đừng nên di chuyển đồ vật, cứ để quần áo ở rổ anh trở về giặt sạch sau.”

Còn chưa kịp dặn dò xong, Quách Tề Ngọc nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, liền vội vàng rời đi, “Anh đi đây A Thanh.”

Trịnh Thanh còn chưa kịp hỏi Mạnh Tiếu Ngạn đã xảy ra chuyện gì thì bóng dáng Quách Tề Ngọc đã biến mất.

Quách Tề Ngọc đi tới thành phố A thì đã có người tới đón, vừa lên xe hắn liền hỏi tài xế: “Tiểu Bắc thế nào rồi?”

Tiếp hắn chính là một người mới nhận việc không biết chuyện khi đó xảy ra như thế nào, tự nhiên cũng không quen biết Quách Tề Ngọc cho lắm, cũng không biết Tiểu Bắc trong miệng Quách Tề Ngọc là ai.

“Xin hỏi tiên sinh, Tiểu Bắc là…”

“Là Mạnh Tiếu Ngạn!” Quách Tề Ngọc la lên.

Tài xế mới này xác thực không biết đến cùng phát sinh chuyện gì, cậu chỉ là lâm thời bị điều tới làm tài xế, nói đến vẫn tính là người trong công ty Mạnh tiên sinh, chỉ là mấy ngày nay tài xế chuyên môn đi công tác, không có thời gian ra đón Quách Tề Ngọc, Mạnh Tiếu Ngạn sợ Quách Tề Ngọc đợi xe đến đón lâu hoặc ngồi trên xe buýt chạy chậm, lại sai khiến một người đi đón hắn.

“Tiểu thiếu gia cậu ấy…” Người tài xế mới một mặt mờ mịt, xác thực cậu không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi Quách Tề Ngọc bình tĩnh đừng nóng, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi.

(Hết chương 40)

Bình luận

Truyện đang đọc