QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Rạng sáng ngày thứ hai Quách Tề Ngọc thức giấc.

Cánh tay bị ép tới tê dại, đại khái là sói con an tâm bên cạnh có người nên ngủ vù vù.

Hắn cẩn thận rút tay ra, xuống giường đi rửa mặt một chút sau đó liền đi xuống lầu.

Cầm theo sữa đậu nành bánh quẩy còn nóng hổi trở lại căn phòng nhỏ thì hắn phát hiện sói con đã ngồi dậy, vẻ mặt lại khôi phục sự cảnh giác đề phòng hôm qua.

Nhưng vừa thấy được trong tay hắn cầm theo thức ăn, nháy mắt đôi ngươi ngời sáng.

Quách Tề Ngọc quơ quơ trong tay túi thức ăn, “Trước tiên phải đi đánh răng, rửa mặt.”

Sói con có chút không muốn xuống giường, ngồi chết dí nhìn chòng chọc túi đồ ăn.

“Anh sẽ không ăn.”

Nhận được sự đảm bảo từ Quách Tề Ngọc, sói con mới chậm chạp tiến vào phòng tắm, Quách Tề Ngọc đến gần nhìn, sói con động tác tuy còn có chút mới lạ, nhưng ít ra sẽ không giống tối hôm qua nhét vào trong miệng liền muốn cắn.

Hai người ăn qua điểm tâm, Quách Tề Ngọc cầm thuốc mới mua từ ngoài về, “Mau đến uống cái này.”

Hắn lấy ra một gói thuốc nhỏ, “Còn phải uống chút thuốc mới tốt.”

Sói con rõ ràng chưa từng uống thuốc, tiếp nhận thuốc, không đợi Quách Tề Ngọc mang nước lại liền trực tiếp nhét vào trong miệng.

“Đừng đừng đừng!”

“Ai bảo nhóc nuốt nhanh đến thế!”

Sói con uống xong ly nước, trong miệng đắng nghét mới giảm đi một tí.

Quách Tề Ngọc có chút đau lòng khi nhìn đống thuốc bị lãng phí như thế, nhưng vẫn lấy ra một gói, “Anh tìm bác sĩ kê thuốc cho em trong ba ngày, một ngày hai lần, thế này thì lãng phí một lần rồi.”

“Lần này, em phải uống thuốc sau đó uống kèm nước.” Quách Tề Ngọc dặn dò rồi đem thuốc đổ ra.

Sói con không chấp nhận, không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người đối lập một lúc, Quách Tề Ngọc từ trong lòng lấy ra sữa đường, “Em nếm thử cái này xem.”

Hắn xé ra, nắm ở trong tay, chuẩn bị cho sói con liếm đem vị sữa này giống như viên đường dỗ nhóc uống thuốc.

Sói con cẩn thận thăm dò duỗi đầu lưỡi liếm, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ngậm ngón tay Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc cả kinh, muốn rút ngón tay về.

Sói con ánh mắt hung ác, thấy trong miệng vị sữa đường muốn thu về, thẳng thắn cắn một cái.

“A!”

Khi Quách Tề Ngọc rút ngón tay về, vừa nhìn liền thấy 4 cái răng hằn trên da.

Thằng nhóc răng sắc bén, cắn lên người tuyệt đối không nhượng bộ.

Quách Tề Ngọc có chút tức giận, đem thuốc đặt ở trên bàn nhỏ, “Giờ nhóc có uống thuốc hay không?”

Kiên cường một hồi, Quách Tề Ngọc đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài làm việc.

Sói con lăng lăng ngồi một lúc, sau đó Quách Tề Ngọc nhìn thấy hắn đem đường phun ra ngoài.

Quách Tề Ngọc bực mình, tuy rằng đường này xác thực không phải loại đường hảo hạng, khả năng là đường hóa học, thế nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ thành như vậy đi!

Sau đó liền nhìn thấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, nâng viên đường kia đưa đến trước mặt hắn.

“Phải uống thuốc.”

Quách Tề Ngọc nghe được giọng âm thanh non nớt mềm mại nhẹ nhàng nói.

Quách Tề Ngọc trong lòng quả thực bị một viên kẹo đường bắn trúng, hắn xoay người, đem viên đường bỏ vào trong miệng sói con, Quách Tề Ngọc một bên cho hắn dùng khăn giấy ướt lau tay, vừa nói: “Anh còn nhiều viên lắm, viên này em muốn ăn liền ăn đi.”

“Uống thuốc.”

Sói con quật cường muốn phun ra, chuẩn bị uống thuốc.

Quách Tề Ngọc vội vã che miệng hắn, khuyên một hồi hắn cũng không nghĩ tới sói con có thể cố chấp đến vậy.

Mãi đến tận sói con liếm một hồi trong lòng bàn tay hắn, Quách Tề Ngọc cho rằng hắn sẽ cắn mình liền rút tay về.

Sói con nhưng “A” – há mồm ra, đầu lưỡi trái phải lắc qua lắc lại, “Viên đường đã không còn.”

Quách Tề Ngọc: “…”

Khuyên lâu như vậy, viên sữa đường đã bị tiêu hóa.

“Vậy thì uống thuốc đi.” Quách Tề Ngọc bưng nước lên.

Sói con tự giác cầm lấy thuốc, một viên một viên – cùng nước nuốt xuống.

“Ngoan quá.” Quách Tề Ngọc sờ đầu hắn, lại từ trong bao lấy ra một viên sữa đường.

Lần này sói con tiếp nhận, không có lập tức ăn, mà là nhìn kỹ túi trên tay Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc bị ánh mắt sói con nhìn làm hú hồn, vội vã dốc ngược túi áo, bên trong không có gì, “Chỉ có hai viên thôi.”

Sói con ánh mắt có chút thất vọng, cầm trong tay viên sữa đường không chịu ăn.

Quách Tề Ngọc bị dáng vẻ đáng thương nắm thóp, âm thanh hắn cam kết: “Lần sau anh sẽ mua cho em ăn, được chứ?”

Con mắt sói con chuyển động, “Anh muốn đi ra ngoài sao?”

Quách Tề Ngọc gật đầu, “Anh muốn ra ngoài đi làm.”

Lập tức hắn đem dra trải giường sợi bông thu hồi, lại bỏ vào trong ngăn tủ, dặn dò: “Anh có chìa khóa, vì lẽ đó anh tự mình mở cửa, nếu như có người gõ cửa, em cũng đừng có sợ, cứ như ngày hôm qua tìm chỗ mà trốn đi.”

Sói con nghe lời gật đầu.

“Buổi trưa anh sẽ trở về, nếu như em đói bụng, còn có cái bánh tiêu đấy.”

Dặn dò xong xuôi, Quách Tề Ngọc vẫn có chút không yên lòng, đứng lên nhìn chung quanh một chút, thực sự không còn gì muốn nói, lúc này mới sờ đầu sói con rồi đi ra cửa.

Kỳ thực hắn không phải muốn đi làm.

Qua góc đường, xoay người đi bắt xe công cộng, đi đến bảy trạm đến đồn công an.

Hắn suy đoán sói con là bị bắt cóc, chuẩn bị báo cảnh sát, tìm người nhà của sói con thất lạc, hắn coi như làm việc thiện.

Đang đi liền nhìn thấy khúc quanh dừng một chiếc xe van* màu đen.

Một đám người từ trên xe bước xuống, dẫn đầu là tên đàn ông có chòm râu ngày hôm qua náo loạn ở nhà Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc nhất thời bị dọa đứng nép áp sát vào trạm xe buýt, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Đám người kia nhìn chung quanh, cái gì cũng không phát hiện, liền nghênh ngang từ cửa sau tiến vào đồn công an.

Đám người kia tiến vào đồn công an làm gì, lẽ nào là tự thú?

Quách Tề Ngọc trong lòng tính toán.

Qua không lâu, đám người kia lại vẻ mặt tươi cười, đường làm quan rộng mở – đi ra, lên xe, cấp tốc lái đi.

Quách Tề Ngọc từ trạm xe buýt đi ra, sững sờ nhìn cửa đồn công an.

Hắn có ngốc cũng ý thức được, cảnh sát chỉ sợ là không thể giúp việc này.

Ban ngày ban mặt liền có thể trực tiếp ra vào đồn công an, đương nhiên không phải ăn cơm uống rượu chỉ sợ đang che giấu gì đó.

Quách Tề Ngọc có chút thất vọng.

Chán nản lên xe buýt, đi đến nhà sách XXX vào giữa trưa.

“Chị Mã” sắp tới buổi trưa, Quách Tề Ngọc chuyển sách giữa trưa, có chút đau lưng nhức eo, chuẩn bị xin nghỉ ở nhà chơi với sói con, “Buổi chiều em có thể xin nghỉ được không?”

Chị Mã thoải mái đáp ứng, vốn là buổi sáng sách đã chuyển xong, buổi chiều không có chuyện để làm. Quách Tề Ngọc đứng tại chỗ này, có thể nói là không lấy tiền lương.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chị Mã, ở W thị có viện mồ côi nào chăm sóc tốt một chút không?”

Chị Mã kiểm kê hóa đơn buổi sáng, “W thị có một viện mồ côi, học trò viện mồ côi ở bên đông khu.”

“Cảm ơn chị!”

Chị Mã không hỏi nhiều, Quách Tề Ngọc cảm kích rời đi.

Về đến nhà, đương nhiên cái bánh tiêu đã không còn.

Sói con ngồi trên giường xem sách đại học của hắn.

“Có thể xem hiểu sao?” Hắn đi tới.

Sói con lắc đầu, đem sách gấp lại, hắn một chữ không biết, chỉ có thể nhìn tranh vẽ.

Nhưng Quách Tề Ngọc học chính là kế toán.

Sói con xem bức vẽ không hiểu, chỉ có thể lật lên chơi, đem trang sách cuốn từng tờ, biến thành dáng vẻ đóa hoa đầy sức sống.

Quách Tề Ngọc nấu cơm, sói con liền canh giữ ở bên cạnh, hết sức chuyên chú mà nhìn động tĩnh trong nồi.

Quách Tề Ngọc nhìn động tác hắn cùng tiểu Cẩu giống nhau, có chút buồn cười lại có chút đau lòng.

Lúc ăn cơm gắp thịt cho hắn, sói con không nói lời nào, cúi đầu ăn.

Sau khi ăn xong, hắn để sói con ở trong phòng đi dạo một vòng tiêu cơm, hắn đi rửa chén rồi đi bôi thuốc cho sói con.

Mỗi lần bôi thuốc, Quách Tề Ngọc đều một trận trong lòng chua xót, ngực đau đớn.

Hắn cũng không có chú ý tới, mỗi khi lúc này, sói con hô hấp chậm lại, rất chuyên chú nhìn viền mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt đau lòng.

Bôi xong thuốc, hai người ngồi đối lập không nói gì.

Sói con cũng không biết chính mình bao nhiêu tuổi, không biết mình gọi cái gì.

Quách Tề Ngọc ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, “Anh trước tiên đặt cho em một cái tên tạm, được không? Chờ khi tìm được ba má cho em lúc đó đổi lại sau.”

“…”

Quách Tề Ngọc đã quen phản ứng của sói con, tự nhiên nghĩ, “Cái tên không thể quá phức tạp, viết sẽ không tốt.”

Kỳ thực Quách Tề Ngọc nghĩ muốn đặt tên cho sói con là “Quách Tiểu Lang”, cảm thấy cực kỳ chuẩn xác.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết sói con sẽ không thích, không thể làm gì khác hơn là cười hề hề mà đem cái tên rất hay giấu trong lòng.

“Tiểu Bắc đi!”

Quách Tề Ngọc sờ đầu sói con, “Chúng ta đang ở vị trí Tổ Quốc phương Bắc, ngươi liền gọi Tiểu Bắc đi!”

“Tạm thời theo họ anh đi.” Quách Tề Ngọc nhìn sói con, “Quách Tiểu Bắc thế nào?”

“…”

“Em không nói lời nào, coi như em đồng ý rồi nhé!”

“…”

Quách Tề Ngọc cười hì hì, không ngừng mà nói liên tục, “Quách Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, Quách Tiểu Bắc…”

Liên tục lên tiếng tên gọi, sói con co lại trong mền, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ trưa.

Quách Tề Ngọc lòng tràn đầy vui mừng, mở tấm mền ra, nhìn gương mặt ngủ như thiên sứ.

“Quách Tiểu Bắc à…”

Hắn nhẹ nhàng gọi, đổi lấy một tiếng âm mũi từ đứa trẻ “ưm…”

Quách Tề Ngọc mở cờ trong bụng, đến nằm xuống, ôm Quách Tiểu Bắc ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Quách Tiểu Bắc xác thực dung mạo rất tốt.

Đây là Quách Tề Ngọc cho Quách Tiểu Bắc tắm xong liền cảm thán, chính là quá gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, sắc mặt ố vàng.

Nhìn hắn nhanh nhẹn như dân chạy nạn, chớ nói chi là trên người che kín đầy vết thương.

Quách Tề Ngọc quyết định trước đem Quách Tiểu Bắc nuôi dưỡng cho tốt lên, nếu đồn công an không thể đến vậy thì đưa viện mồ côi.

Thế nhưng vào lúc này đưa vào viện mồ côi, vết thương trên người Quách Tiểu Bắc quả thực làm người ta lo lắng, khả năng chính mình cũng bị hoài nghi.

Vì lẽ đó hắn quyết định trước đem Quách Tiểu Bắc nuôi dưỡng cho tốt sau đó lại đưa đến viện mồ côi.

Hắn dù sao chỉ là một học sinh phổ thông hơn nữa trải qua cuộc sống cực kỳ gian khổ, cũng không có thể nhận nuôi Quách Tiểu Bắc, lại không thể cho hắn một hộ khẩu, đưa hắn đến trường.

Càng không có tinh lực đi dưỡng một đứa trẻ.

Quách Tề Ngọc trong lòng bồn chồn, không ngừng nhắc nhở mình cố lên, để cho mình hiện tại không muốn đối với nhóc con có cảm tình quá sâu nặng.

Hắn sợ hãi mình tới thời điểm lại không nỡ chia ly, lòng mền nhũn, trái lại làm lỡ khoảnh khắc đi tìm một gia đình hạnh phúc cho nhóc con.

Mỗi khi nghĩ như thế, Quách Tề Ngọc lòng có chút chua xót.

(Hết chương 3)

*Van là một loại xe tải nhỏ, khoang chở người và chở hàng chung một không gian kín. Loại xe Van có đặc điểm là hàng ghế sau được làm thành khoang chứa hàng. Đây là mẫu xe khá phổ biến trên thế giới với rất nhiều lựa chọn khác nhau đến từ nhiều thương hiệu.

Bình luận

Truyện đang đọc