QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


Lưu Y thiếp đi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Ánh nắng sớm ôn hòa nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh thật yên bình.

Cô từ từ ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc gây mê nên gây ra cảm giác buồn nôn.
Cô ngay lập tức xuống giường, chạy thục mạng vào nhà vệ sinh.

Tuy nhiên do từ chiều qua không ăn uống gì nên cô chỉ có thể nôn khan, cơ thể phút chốc mệt rã rời.

Mất một lúc sau đó, mới nhớ đến cảnh tượng tối qua, lại vội vàng lao ra ngoài.

Nhìn không gian xung quanh căn phòng tràn ngập vẻ u tịch, cô mới hoảng hốt nhận ra, chỗ này chính là căn phòng mà cô từng dùng khi đang hoạt động ở tổ chức sát thủ.

Vậy người tấn công cô và Thiên Thành là người của tổ chức sát thủ sao?
Không đúng! Nếu như ban đầu bọn họ đã muốn giết cô thì sau đó lại cứu cô về đây làm gì?
Trong đầu Lưu Y đặt ra vô số nghi vấn, đúng lúc cô đang hoài nghi thì cửa phòng đột nhiên bật mở.

Trông thấy bóng dáng cao lớn, đạo mạo kia xuất hiện làm thần trí cô ngay lập tức chấn động.
“Bắc Thần?” Cô kinh ngạc kêu lên.
Bắc Thần một thân tây trang chỉnh tề, gương mặt ôn hoà, nhất là đôi mắt thâm tuý, tinh anh được ẩn sau chiếc kính càng làm tôn lên nét trang nhã, văn phong của hắn.

Theo sau hắn còn một người đi cùng, người này lúc trước ở tổ chức cô có từng tiếp xúc qua, hắn tên là A Hoả, là một tay bắn tỉa rất giỏi.


Bắc Thần hai tay bưng đồ ăn sáng cùng một ly sữa đi đến đặt trên bàn, điềm nhiên cất lời trước vẻ mặt kinh ngạc của cô:
“Em dậy rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào? Có khó chịu lắm không? Hôm qua phải dùng đến hạ sách mới đưa được em về đây, thật sự xin lỗi em nhé!”
Lưu Y nở một nụ cười chua xót, đầy châm biếm, hơn hết là sự khinh bỉ đến tột cùng.

Lại không nghĩ đến sẽ gặp lại tên xấu xa Bắc Thần trong hoàn cảnh như thế này.

Cô im lặng không nói gì, chầm chậm đi về phía hắn, bàn tay nhanh chóng siết chặt lại thành quyền.

“Đây là cháo trứng vịt Bắc thảo em thích ăn, anh đích thân xuống bếp nấu cho em đó, em nhanh ăn đi cho nóng.” Hắn vẫn bày ra bộ mặt vui vẻ, nói cười cùng cô như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Nào….”
BỐP——-.
Lập tức, một cú đấm như trời giáng đáp vào ngay bên mặt của Bắc Thần, khiến cả người hắn mất thăng bằng, lại vướng phải ghế nên ngả về sau, chiếc kính cũng vì cú đấm chứa đầy nộ khí đó mà bay ra xa, vỡ tan.

“Anh Thần!” Tên A Hoả kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới.

“Sói đen cô bị điên rồi hả? Tại sao lại ra tay với anh Thần!” Hắn trừng mắt nhìn cô chất vấn, tròng mắt tam hoả càng thêm phần hung dữ.

Lưu Y chỉ lạnh lùng đảo mắt qua hắn.

Ngay sau đó tay cầm súng, chĩa thẳng về phía Bắc Thần, ánh mắt hoàn toàn tàn nhẫn, không chút lưu tình…
Cả Bắc Thần và A Hoả đều kinh ngạc sững người.
“Sói đen… cô… cô…” Đồng tử A Hoả mở lớn, miệng trở nên lắp bắp.

Hắn nhìn khẩu súng trong tay cô rồi vội vàng sờ bên hông, lại kinh hoàng phát hiện ra một điều.

Thì ra, khẩu súng trong tay cô chính là khẩu súng của hắn.
Trong thoáng chốc, hắn kinh hãi, hệt như vừa gặp ma.

Cô gái này, thế nhưng người không biết quỷ không hay trong khoảnh khắc nào đã lấy đi súng của hắn?
“Sói đen cô mau dừng lại! Có biết mình đang làm gì không hả? Anh Thần là người đã cứu sống cô, vậy mà giờ cô lại muốn giết anh ấy sao?”
Đồng tử đẹp như ngọc của Lưu Y đột nhiên co lại, ý cười bên môi lạnh đến mức xuyên thẳng vào lòng người.

Cô chẳng những không hề dừng, ngược lại ngón tay nhỏ trắng muốt lên đạn.

“Cạch” một tiếng, dứt khoát chĩa súng thẳng vào mi tâm của Bắc Thần.

Không gian lập tức đặc quánh lại, lạnh lẽo cực hạn.
“Là tôi dạy em bắn súng?”
Từ khoé miệng Bắc Thần rỉ ra một dòng máu đỏ, hắn chậm rãi đưa bàn tay quệt đi, sau đó ánh mắt thâm thuý nhìn cô, một câu hỏi cũng như là lời khẳng định dành cho cô.
“Phải!” Cô không ngần ngại thừa nhận.


“Và giờ em đang chĩa súng vào tôi?”
“Đúng!”
“Vì sao?”
“Bắc Thần câu này anh phải nên hỏi chính mình mới phải chứ? Sau khi trộm đồ của tôi bỏ trốn, anh có vẻ sống rất thoải mái nhỉ?” Giọng điệu của cô gần như kết thành băng đá.
“Lưu Y buông súng xuống đi! Tôi biết em sẽ không bắn tôi đâu, cho nên tôi cho em cơ hội, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Xin lỗi! Nhưng Lưu Y tôi không rộng lượng được như vậy!”
Đoàng——-.
Lời nói của Lưu Y vừa dứt, thì một tiếng súng bất ngờ vang lên, cùng với đó là cảnh tượng máu me đầm đìa.
“Mẹ kiếp! Cô bị điên rồi à!” A Hoả như không thể tin vào mắt mình, giận giữ gầm lên.

Rồi ngay sau đó vội chạy tới giữ lấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Bắc Thần.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì có đánh chết hắn cũng không tin, một người chỉ luôn nghe theo lời của Bắc Thần, nay lại có thể nổ súng vào anh ta như vậy.
Đúng lúc này, đám người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền xông vào, A Hoả nhanh chóng hướng về phía chúng quát lớn: “Mau gọi bác sĩ đến đây nhanh lên!”
Ánh mắt Lưu Y vẫn lạnh lẽo dừng lại trên khuôn mặt nhăn nhó của Bắc Thần.

Trong họng súng vẫn còn lưu lại làn khói thuốc, giống như đáy mắt cô đã hoàn toàn bộc phát lửa giận.
Viên đạn này của cô không có ý muốn lấy mạng hắn, chỉ bắn vào bả vai trái, giống nơi mà cô từng bị Quách Tử Tôn bắn trúng.

“Bắc Thần, anh là người rõ hơn ai hết, tôi khi đó phải chịu một phát đạn để đổi lấy con chip.

Nếu như anh muốn cướp nó thì cũng phải như tôi, nên chịu một phát đạn như vậy.”
Nghe thấy Lưu Y nói ra lý do, A Hoả liền vội vàng giải thích.
“Sói đen cô trách nhầm anh Thần rồi! Thật ra…”
“A Hoả! Im miệng!”
Bắc Thần quát lên, cắt ngang lời hắn.

Tuy nhiên, hắn vẫn bỏ ngoài tai lời Bắc Thần, một mực lên tiếng: “Không được! Em phải nói cho cô ta rõ, bằng không hôm nay cô ta cứ muốn lấy mạng anh thì làm thế nào?”
“A Hoả… cậu….”
Lập tức, hắn nhìn chằm chằm vào cô.
“Sói đen thật ra anh Thần không hề phản bội cô.


Ngày hôm đó khi biết cô trộm được con chip, tổ chức đã ra lệnh cho anh Thần lấy lại nó từ tay cô.

Anh Thần cũng từng khuyên cô từ bỏ phi vụ đó nhưng cô nhất định không nghe.

Cuối cùng thấy anh Thần mãi không ra tay, tổ chức đã ra quyết định buộc anh Thần phải trừ khử cô.

Cho nên anh ấy thà là bị cô hiểu nhầm, cũng không muốn làm tổn hại đến cô!”
A Hoả vừa dứt lời thì Bắc Thần liền lên tiếng, giọng nói thâm trầm, chứa đựng day dứt.

“Lưu Y anh biết chuyện anh làm đã khiến em tổn thương, cho nên trong suốt thời gian qua anh vẫn luôn tìm em để nói lời xin lỗi…”
Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng như băng đá, lời nói càng cô tâm vô tình:
“Nếu anh làm đúng anh không cần phải giải thích.

Nếu anh làm sai anh càng không có tư cách để giải thích.”
“Lưu Y em….”
Đúng lúc này mấy người y tá từ ngoài chạy vào, A Hoả vội vàng thúc giục:
“Được rồi anh Thần, bác sĩ đến rồi chúng ta mau đi xử lý vết thương đã, chuyện này để sau hẵng nói!”
Ngay sau đó A Hoả đỡ Bắc Thần dậy, để cho bọn họ dìu ra ngoài.

Còn bản thân hắn trước khi rời đi, liền nhìn về phía Lưu Y đe doạ:
“Sói Đen cô nên suy nghĩ cho thật kỹ! Anh Thần một lòng một dạ với cô, cô đừng nên tàn nhẫn như vậy, bằng không anh ấy có mệnh hệ gì, cô đừng trách!”


Bình luận

Truyện đang đọc