QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


Tại sao người đàn ông mà cô trông thấy lại là Quách Tử Tôn? Lẽ nào tên ác ma hắn ngay đến cả kí ức của cô cũng c ường bạo chiếm ngự sao?
Không thể nào! Người đàn ông đẹp đẽ của cô không thể là Quách Tử Tôn được! Chắc chắn là cô nhìn lầm rồi, hoặc có thể do cô quá ám ảnh với hắn nên tự tưởng tượng ra mà thôi, cô và hắn đương nhiên không thể có bất kỳ mối quan hệ nào.
Tuyệt đối không thể!
Nhưng mà tại sao, sâu thẳm trong lồ ng ngực cô lại đau đến vậy, ngay khi nhìn thấy gương mặt hắn cô không còn cảm giác của sự căm hận mà chỉ thấy sự thống khổ, đau đớn đến vô hạn.
Quách Tử Tôn phát hiện ra sự biến đổi trên gương mặt Lưu Y, trong lòng liền có chút lo lắng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng gạt những sợi tóc trên trán cô, giọng nói mang theo dư vị hạnh phúc:
“Ở Nam Kinh tôi có một toà biệt thự còn đẹp hơn chỗ này nhiều, đợi khi nào trở về chúng ta sẽ cùng nhau đến đó! Chỗ cũ chỉ toàn những hồi ức không mấy tốt đẹp, cho nên tôi muốn sau này em có thể sống một cách thoải mái nhất.”
Thấy cô không phản ứng, Quách Tử Tôn bèn nghiêng đầu, hơi thở nam tính dịu dàng tỏa ra, như muốn thăm dò:
“Không thích sao?”
Ở cự ly gần đôi môi của Quách Tử Tôn cứ nhởn nhơ khiến tim cô đập mạnh không kiểm soát, cô vội cụp mắt xuống, dường như trong hô hấp của bản thân cũng toàn hơi thở thuộc về riêng hắn.
Thật lâu sau đó, cô cúi đầu nói nhỏ: “Mất bao lâu thì cơ thể tôi mới hồi phục như cũ?”
Quách Tử Tôn nghe xong, không lập tức trả lời cô, một lúc sau mới đáp lại, trong giọng nói có sự thâm sâu khiến người ta nhìn không ra:

“Lần trước Uri chỉ đùa em thôi, chỉ cần em ngoan ngoãn trị liệu, rất nhanh sẽ có thể chạy nhảy như trước.”
“Rất nhanh là tới khi nào?” Cô sốt ruột vội hỏi.
Quách Tử Tôn thở nhẹ một hơi, bàn tay to lớn đột ngột vươn ra ôm lấy cô vào lòng.

Ngón tay rắn chắc phủ lấy mái tóc đen dài mềm mại của cô, giọng nói bá đạo lạnh lùng vang trên đỉnh đầu:
“Cho dù em có mọc thêm cánh, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để em rời xa tôi!”
Ở trong lòng hắn, thân thể mềm mại của cô toàn bộ bị mùi hương nam tính đặc trưng chiếm giữ.
Người đàn ông này trước giờ đều tỏa ra một loại khí thế không thể cự tuyệt, dáng người cao lớn bao phủ hoàn toàn người cô, ngũ quan cương nghị đẹp đẽ đến mê hoặc nội tâm.
Một giây sau Quách Tử Tôn cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng của cô, rồi nhanh chóng di chuyển đến đôi môi tính tế, cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí luồn vào.
Sự tấn công lần này khiến Lưu Y không khỏi chấn động, giống như cơn sóng thần bất ngờ ập đến, làm cô không kịp trở tay, trong nhất thời bị nhấn chìm, nhịp tim trong lồ ng ngực không tự chủ được mà tăng thêm.
Nhưng giây tiếp bản năng làm cô đột nhiên bừng tỉnh, sự sợ hãi ập đến, cô vội vàng dùng sức đẩy Quách Tử Tôn ra.
Hành động này càng k1ch thích bản tính trong người Quách Tử Tôn, khiến hắn trở nên cuồng bạo mà mãnh liệt giày vò cánh môi ngọt ngào đầy hương thơm của cô.

Thân thể Lưu Y không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mà tiếp hợp với thân mình cao lớn của hắn.
Lưu y thực sự sợ hãi.
Cảm giác hôn là như thế này sao? Là có thể tuỳ ý chiếm đoạt đi hơi thở lẫn lý trí của con người ta, khiến bản thân rõ ràng muốn thoát ra lại không thể nào vùng vẫy được.
Nếu còn tiếp tục thế này, cô sợ sẽ chìm đắm trong đó mất.
“Đủ rồi! Hãy dừng lại đi!” Lưu Y dùng hết sức lực đẩy Quách Tử Tôn ra, hơi thở run rẩy, gấp gáp: “Tôi không muốn… hãy đi tìm người phụ nữ khác đi!”
Ánh mắt hắn trở nên có chút cuồng dã, như là đang đè nén cơn đau xuống.


Hắn lập tức túm chặt lấy hai tay cô kéo ngược lên đỉnh đầu.

Thân mình cao lớn ngự trên cơ thể nhỏ bé của cô, hoàn toàn khoá chặt cô vào hai bắp đùi rắn chắc.
Quách Tử Tôn đột ngột phát điên khiến cô sợ hãi.

Ánh mắt này cô chưa từng nhìn thấy, thật giống như một con dã thú hung dữ, đang chuẩn bị phá trời.
“Nhưng tôi muốn em! Phụ nữ khác không có hứng thú!”
Tim Lưu Y như ngừng thở, từng lời tuyên thệ của Quách Tử Tôn như xiềng xích trói chặt lấy thần trí cô, khiến cô có cảm giác như cơ thể vừa rơi vào một chiếc lồ ng sắt khép kín, hoàn toàn không có ánh sáng.
“Không được! Anh không thể làm thế! Tôi…tôi đã có bạn trai rồi!” Lưu Y có chút khó khăn để nói ra câu chữ, cô đành tìm đại một lý do để phản kháng.
Nào ngờ Quách Tử Tôn chẳng mảy may bận tâm, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài miết nhẹ cánh môi đỏ mọng của cô, ngữ âm trầm thấp, kiên định:
“Từ giờ bạn trai của em là tôi! Hãy nhớ lấy!”
Không đợi Lưu Y nói thêm điều gì, Quách Tử Tôn liền cúi đầu, lại một lần nữa áp trên cái miệng nhỏ nhắn mê hoặc đang mở ra của cô.
Nụ hôn này thật dịu dàng say lòng người, hắn triền miên nhấm nháp, như muốn hút đi tất cả không khí trong miệng cô, khiến đầu óc cô choáng váng, mơ màng.


Đại não chỉ tràn ngập hình ảnh bá đạo của hắn.
Trong lúc này, cô cảm nhận thấy bàn tay không yên phận của Quách Tử Tôn đang chậm rãi trượt xuống, kéo váy lụa mỏng của cô lên.

Sự đụng chạm da thịt khiến cô giật mình, đôi chân thon dài trắng nõn khẽ run lên, co lại.

Không ngờ hành động này càng khiến d*c vọng của Quách Tử Tôn tăng thêm.
“Đừng mà…”
Quách Tử Tôn rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, thở dài một hơi, giọng khàn đục:
“Đáng chết! Sói con, em thế này là muốn bức chết tôi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc