QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


“Cô ta là Mã Xà?”
Ngô Khiêm kinh ngạc kêu lên, sau đó hoài nghi vội hỏi: “Quách Thống Lĩnh không phải Mã Xà khi nãy đã chết rồi sao?”
“Hắn chỉ là con tốt thí mạng mà thôi!”
Quách Tử Tôn xoay tròn khẩu súng trên tay rồi đem cất về chỗ cũ, xem chừng không còn hứng diễn kịch tiếp cùng cô ta.
Nghe xong Đinh Kiều liền đứng dậy, thong thả chỉnh lại váy tóc rồi thản nhiên mỉm cười:
“Quả không hổ danh là Tổng Thống Lĩnh không những võ nghệ tài giỏi mà đầu óc phán đoán cũng rất tài tình, tôi đã cẩn thận như thế mà vẫn bị anh phát hiện ra, thật đáng khâm phục.”
Ngay từ lúc vào anh ta ghi ngờ Đinh Kiều này không phải là loại phụ nữ tầm thường, càng kín kẽ bao nhiêu thì lại càng dễ để lộ bấy nhiêu.
Chính vì muốn quan sát động tĩnh của anh và cũng để dễ dàng chỉ huy Mã Xà mà cô ta đã lựa chọn đứng phía sau anh thay vì đứng bên cạnh ông ta.
Lúc cô ta tiến lên rót trà cho Lưu Y, mục đính là để thăm dò khả năng nguy hiểm mà Lưu Y có thể đem lại.

Anh chỉ là nhân cơ hội khi đó giáo huấn cô ta một chút, dù cho Mã Xà có cưng chiều Đinh Kiều cỡ nào, thì khi thấy anh giận giữ như vậy ông ta ít nhất cũng nên mắng cô ta vài câu.

Nhưng ngược lại Mã Xà liền nhanh chóng giải vây cho cô ta, một câu khiển trách cũng không có.

Thực ra, hắn không phải không thể mà là không dám.
Vì Đinh Kiều mới chính là chủ nhân của hắn, là Mã Xà thật sự.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, La Kỳ sau khi giao chiến và khống chế toàn bộ đám đàn em của Mã Xà thì dẫn quân lao vào bên trong.

Nhân lúc La Kỳ đang báo cáo tình hình cho Quách Tử Tôn, thì Đinh Kiều đã nhanh tay chạm vào đầu rắn được gắn ở sau lưng mình.
Lập tức một bên kệ đựng đồ hé mở, để lộ ra mật đạo nhỏ, áng chừng còn chưa tới một mét.
Ngay khi Đinh Kiều chuẩn bị lao vào bên trong thì đã bị Lưu Y dùng một tay túm chặt lấy tóc, lôi ngược lại.
“Muốn trốn sao?” Lưu Y nhếch miệng chế giễu.
Đầu của Đinh Kiều bị giật mạnh về sau, cho thấy lực mà Lưu Y dùng là không hề nhẹ, nhưng Đinh Kiều này cũng không phải dạng vừa, cô ta bèn nghiến chặt răng, nhanh chóng xoay người lại, hai tay khóa chặt đòn của Lưu Y rồi thuận thế bẻ gập người cô xuống.
Nhanh như chớp Lưu Y liền tung cước nhằm vào bụng Đinh Kiều mà đá một cái, khiến cả người cô ta bay ra đập vào nửa kệ đồ còn lại, một loạt những đồ vật trưng bày trên đó đều cùng lúc rơi xuống sàn, vỡ tan, tạo thành âm thanh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Biết không thể bỏ lỡ thêm một giây phút nào, Đinh Kiều nén đau cắn chặt răng, điên cuồng phi người qua mật đạo.
Tuy nhiên vừa qua được một nửa đã bị Lưu Y nắm lấy bả vai tiếp tục lôi lại, lúc này cửa mật đạo đang dần đóng mà đám người của Quách Tử Tôn thì đang chạy tới.
Không kịp đẩy Lưu Y ra ngoài, Đình Kiều bèn dùng hết sức túm chặt tay cô kéo ngược vào trong.
“Ầm!”
Ngay khi bàn tay Quách Tử Tôn sắp sửa chạm đến gót giày của Lưu Y thì cũng là lúc cửa mật đạo hoàn toàn đóng lại.
“Lưu Y!”
Anh lớn tiếng gọi tên cô, rồi vội vàng di chuyển đầu rắn thêm một lần nữa, đáng tiếc là cửa chỉ có thể mở lại từ phía bên trong.
Sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt Quách Tử Tôn, anh lập tức ra lệnh cho La Kỳ và Ngô Khiêm phong tỏa toàn bộ biệt thự, một con ruồi, một khe hở cũng không được bỏ sót.

......................
Sau khi kéo theo Lưu Y vào bên trong, Đinh Kiều lập tức lấy từ trong gót giày ra một con dao găm nhỏ, nhằm thẳng vào cánh tay bị thương của cô mà tấn công loạn xạ.
Vốn dĩ Đinh Kiều không phải là đối thủ của Lưu Y nhưng do bất lợi về vị trí đứng, không gian lại quá chật hẹp nên cô chỉ có thể ở trong thế phòng thủ, khiến Đinh Kiều có cơ hội chạy thoát lên phía trên.
Cũng may mật đạo duy chỉ có một lối đi, được thiết kế thành hàng trăm bậc thang kéo dài, Lưu Y đoán nó có thể sẽ dẫn đến tầng trên cùng của biệt thự.
Quả nhiên khi cô đuổi theo Đinh Kiều đến điểm cuối, vừa bước chân ra bên ngoài đã bị một sức gió lớn cản lại.
Trước mặt cô là một mặt sân rộng lớn được tạo thành từ ngọn núi phía sau biệt thự, bên trên xuất hiện một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang trong tư thế chuẩn bị cất cánh.
Xung quanh nơi này được vây lại bằng lan can sắt, phía dưới chính là đá ngầm tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.

Như vậy có nghĩa là, mật đạo ban nãy chính là con đường đoàng hoàng duy nhất để lên đây.
Lúc này hoàng hôn đã bắt đầu phủ xuống một màu đỏ ảm đạm, cảm giác nóng nực về cuộc rượt đuổi đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là gió từ chiếc máy bay tạo ra, mang theo hơi lạnh của vùng đồi núi, liên tiếp quất vào cơ thể Lưu Y như muốn quật ngã cô về phía sau.
Đinh Kiều chạy trước cô không quá 4 mét, vừa ra sức chạy vừa liên tục chĩa dao về phía cô.
“Chị Kiều nhanh lên! Nhanh lên!”
Tiếng của gã phi công hét lớn qua cửa máy bay, đồng thời hắn liên tục khoát tay, ra hiệu cho Đinh Kiều mau chạy đến đó.

Nhưng có Lưu Y ở đây thì làm sao cô ta dễ dàng trốn thoát, ngay khi Đinh Kiều chạy đến gần cửa máy bay thì Lưu Y bèn tăng tốc lao vọt lên, tung ra liên tiếp ba đòn chí mạng khiến cô ta không có cách nào chống đỡ nỗi.
Cả người Đinh Kiều theo đó bay ra xa, máu trong miệng trào hết ra ngoài.
Nhận thấy tình thế nguy cấp, tên phi cơ nhanh chóng cho máy bay cất cánh với ý định đào tẩu một mình.

Nhưng vừa bay qua được rào chắn, Lưu Y lập tức dùng mũi giày, hất con dao găm của Đinh Kiều lên cao rồi thực hiện một đòn chân xoay.
Con dao găm đang trong tư thế quay vòng lập tức biến thành mũi tên nhọn, lao thẳng về phía buồng lái với một vận tốc cực lớn.
“Choang!”
Một âm thanh sắc bén vang lên, phá tan đi sự tĩnh lặng u ám.
Lúc Lưu Y hạ chân xuống nền đá thì cũng là lúc tên phi cơ nghiêng đầu gục chết.
Chiếc máy bay không người lái lập tức lao thẳng xuống phía dưới đá ngầm, chỉ một giây sau phát nổ tan tành..


Bình luận

Truyện đang đọc