QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


Bầu không khí đột nhiên đặc quánh lại khiến người ta hít thở không thông, ngay đến bản thân Lưu Y cũng bị dọa cho sửng sốt, cô thà tin rằng mình nghe nhầm còn hơn là tin vào lời Diệp Kiến Bân nói.

“Lão già ông bị điên hả? Ông có biết mình đang nói cái quái gì không? Dư Uyển nào ở đây? Chẳng phải con bé đó đã chết từ bảy đời tám kiếp rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Kiến Bân hiển nhiên nghiêm trọng hẳn, tay vẫn ôm ghì lấy chân con trai mình, lắc đầu cương quyết:
“Không phải! Dư Uyển vẫn còn sống! Nó là cô gái này, chính là cô gái này đây!”
Lưu Y từ dưới nền xi măng ẩm mốc khó khăn ngồi dậy, khéo léo dùng mái tóc dài che đi phần da thịt lộ liễu trước ngực.

Tuy cô khá bất ngờ với hành động của Diệp Kiến Bân, nhưng đây không phải là lần đầu có người nhận nhầm cô như vậy.
“Ông nhìn cho kỹ vào tôi không phải là Dư Uyển, chỉ là có chút giống mà thôi!” Giọng nói lạnh bạc của Lưu Y vang lên, trong ánh mắt phảng phất sự bất an không nhỏ.

“Vậy tại sao cô có vết sẹo kia? Còn không phải năm 10 tuổi dẫm phải bẫy tự chế mà có sao?” Diệp Kiến Bân chật vật đứng dậy, không chút che giấu mà trả lời.
“Làm…làm sao ông biết được chuyện này?” Ngón tay Lưu Y đột nhiên cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn...
Cô chỉ nhớ lúc được đưa đến trại tập trung, có người nói với cô vết thương trên chân cô là do dẫm phải bẫy, là loại bẫy dùng để săn thú nhỏ được chế tạo khá đặc biệt, khi dẫm phải sẽ để lại thương tích hình chữ thập.

“Là trong lúc chạy trốn chính tay tôi đã gỡ nó ra cho cô, lẽ nào lại không biết?” Nói xong Diệp Kiến Bân cũng đột nhiên ngậm miệng lại.
Sau đó phát hiện ra cảm xúc của Lưu Y thật bất bình thường, cô im lặng quá mức, dáng vẻ vô hồn như thế này nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy kỳ quái.
Giống như đã hoàn toàn quên sạch chuyện trước kia, lại còn không biết bản thân mình là Dư Uyển nữa, xem ra phen này ông trời giúp cha con hắn rồi.
Nếu như đem chuyện này nói lại với chị Dâu, chắc chắn sẽ lật ngược được tình thế.

Cũng may cha con hắn còn chưa làm gì, nên mọi tội danh cứ thế mà đổ lên đầu Châu Duệ vậy.

“Dư Uyển? Cháu thật sự không nhớ gì sao? Không nhận ra ta là ai à! Ta là Kiến Bân chú ruột của cháu đây?” Ngay lập tức Diệp Kiến Bân thay đổi thái độ, biểu hiện có chút thăm dò.

Trong lòng Lưu Y lúc này như một mớ hỗn độn, cô muốn bác bỏ lời Diệp Kiến Bân nhưng bằng chứng ông ta đưa ra lại quá rõ ràng.

Người có thể giống người, nhưng đến cả hình dáng vết sẹo cho đến thời gian, hung khí đều hoàn toàn giống thì không thể nào là ngẫu nhiên được.

Dư Uyển năm 10 tuổi gặp nạn mà chết, cô vừa hay năm 10 tuổi cũng được đưa vào trại tập trung,
Bây giờ điều tra ra Dư Uyển vẫn còn sống, vậy lẽ nào… người đó lại chính là cô?
“Cháu gái đừng sợ! Ta sẽ liên lạc với chị dâu, gọi bà ấy qua đón cháu, nếu biết được cháu còn sống thế này bà ấy chắc chắn sẽ bất ngờ lắm đây.”
“Cha lẽ nào cô ta thực sự là Dư Uyển? Nhưng còn Thư Yến thì thế nào? Cô ta là người đã giết ch/ết con bé đấy!” Diệp Chí Cường lúc này đã cởi bỏ áo trên người, đem bịt lấy tai, gương mặt vì đau mà hoàn toàn biến sắc.

“Tôi không giết Thư Yến! Người giết Thư Yến chính là Châu Duệ, bây giờ bà ta còn muốn mượn tay các người để giết tôi đấy, bằng không bà ta cất công lôi tôi đến tận đây làm gì? Không phải giao cho cảnh sát là xong sao?” Lời Lưu Y nhẹ nhàng mà sắt đá.
“Cháu..

cháu nói thật chứ?” Diệp Kiến Bân quệt mồ hôi trên trán, kinh ngạc hỏi.
“Tôi chẳng có lý do gì để giết Thư Yến cả, nếu như vì cái danh con dâu Quách gia, thì dù bà ta có quỳ xuống hai tay dâng cho tôi, tôi đây cũng đếch thèm.” Cô nhếch miệng cười khinh bỉ.


“Châu Duệ… bà…” Diệp Kiến Bân nghiến chặt răng rít lên, ông ta không phải vì thân phận của Lưu Y mà vội tin lời cô, chỉ là vì ông ta cũng hiểu con người của Châu Duệ nham hiểm cỡ nào, sẵn sàng làm bất cứ mọi việc để có lợi cho mình.
Ngay lúc Diệp Kiến Bân định quay sang hỏi tội Châu Duệ, thì một tiếng hét thất thanh từ Lưu Y vang lên.
“Cẩn thận!”
Nhưng không còn kịp, sợi dây thừng trên tay tên vệ sĩ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã vòng qua cổ Diệp Kiến Bân, nhanh chóng thít chặt lại.

“Ư…ư… m…”
Diệp Chí Cường trông thấy vậy cũng vội hét toáng lên:
“Thằng chó mau buông ông ấy ra!”
Rồi sau đó cầm lấy chiếc gậy gỗ dưới chân lao tới.

Nhưng còn chưa ra được đòn nào, đã bị mấy tên vệ sĩ khác của Châu Duệ xông lên chặn đánh.
Lúc này Châu Duệ mới từ phía sau Diệp Kiến Bân thong thả bước tới, dáng vẻ sang trọng lại càng làm tăng thêm độ tà ác trong đôi mắt sắc sảo.

“Kiến Bân ông thật là một lão già ngu ngốc! Đến giờ phút này rồi còn nói ra thân phận của cô ta.


Ông tưởng sẽ khiến Diệp gia thả ông ra sao? Bà ta ấy à! Hiện tại đang ôm ấp đứa con gái vừa tìm thấy, hơi sức đâu mà quan tâm đến một kẻ như ông.”
“Châu… Châu Duệ…” Cổ Diệp Kiến Bân bị siết chặt khiến gương mặt ông ta đỏ bừng, đồng tử mở lớn nhìn Châu Duệ, mãi mới mấp máy được vài từ.

Châu Duệ đứng khoanh tay trước ngực, từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt điềm tĩnh, cánh môi đỏ chầm chậm cong lên, tạo thành ý cười sắc lạnh:
“Tôi không ngại nói cho ông biết, Thư Yến chính là do tôi sát hại, vốn định cho các người vui vẻ một lát, nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi! Nhưng ông yên tâm, rất nhanh thôi tôi sẽ cho ba bố con ông sớm được đoàn tụ cùng nhau.”
Dứt lời Châu Duệ liếc mắt về phía đám vệ sĩ, lạnh lùng ra lệnh: “Đánh chết hắn cho tôi! Nói với bọn họ Diệp Chí Cường nổi điên gây sự với bạn tù, còn Diệp Kiến Bân vì quá thương con gái mà treo cổ tự sát.”
Chỉ vài giây sau đó thân mình to béo của Diệp Kiến Bân đổ gục xuống sàn, hai mắt mở lớn, trừng trừng nhìn thẳng vào Lưu Y.
Âm thanh từ phía Diệp Chí Cường đột ngột tắt ngấm, chúng đem chiếc áo dính máu của hắn nhét vào trong khoang miệng, sau đó ra sức đánh, giống như đang đấm đá một cái bao cát vậy.
Trong không gian ngột ngạt, bức bách dần chuyển sang cái lạnh như muốn kết thành băng.

Đến lúc này Lưu Y không nhịn được lên tiếng nói, ngữ âm trầm trầm nhưng lại mang theo sự tức giận vô cùng to lớn: “Chuyện của bà hà tất phải lôi tôi vào?”
“Vì sao ư? Vì cô thật sự chính là Diệp Dư Uyển đấy!” Còn không để Lưu Y chuẩn bị tinh thần tiếp nhận Châu Duệ lập tức tiếp lời:


Bình luận

Truyện đang đọc