QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


Khách sạn Ruby, phòng VIP.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám chỉ là thời tiết hôm nay không tốt lắm, không thể nhìn thấy một tia ánh sáng chói chang, bên tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại, lẫn trong đám mây đen dày đặc nặng nề.

Như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Đứng trước căn phòng yên tĩnh lạ thường, Uri đưa tay bấm mật mã, cửa phòng lập tức được mở ra, ngay sau đó là mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi hắn.

Hắn nhíu mày khó chịu, sải bước đi thẳng vào phòng khách, lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt thì thực sự
hoảng hồn.

Trong phòng, trên tấm thảm lông xa hoa đã sớm chất đầy những vỏ chai rượu mạnh đắt đỏ được vứt ngổn ngang.
Từ dưới sàn, ánh mắt Uri di chuyển dần lên.

Trên ghế sô pha bằng da cỡ lớn, là Quách Tử Tôn đang nằm xiêu vẹo ở đó.

Áo vest cùng cà vạt bị ném qua một bên, hắn mặc nguyên âu phục như thế mà ngủ, trên người lại toả ra mùi rượu nồng nặc.
Thống lĩnh…” Do dự một lúc lâu, Uri mới lên tiếng gọi.

“Thống lĩnh! Ngài có nghe tôi gọi không? Uri vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, sau đó lại bị bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn vô thức bắt lấy, kéo hắn ôm vào lòng.

“Lưu Y…” Giọng nói khàn khàn đầy nỗi nhớ dâng lên da diết.
Toàn thân Uri nổi hết da gà, toan định vùng dậy nhưng lại nghe được tiếng kêu từ miệng Quách Tử Tôn, tâm trạng hắn vì thế cũng trở nên đau nhói.

Bèn thấp giọng nhắc nhở: “Thống lĩnh! Ngài nhìn cho rõ, tôi là Uri không phải là Sói con.”
Mi tâm Quách Tử Tôn nhíu chặt lại, đôi mắt màu hổ phách mới từ từ hé mở.

Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của mình liền lạnh lùng túm lấy mái tóc bạch kim của Uri, ném hắn ta qua một bên.

Sau đó mới chầm chậm ngồi lên.
Ngón tay đầy vết xước của hắn đè lên thái dương đau đớn, mi tâm theo đó nhíu lại…
Từ sau khi tòa tháp phát nổ, lại tìm thấy một phần thi thể của Thiên Thành thì khiến hắn càng thêm suy sụp.

Dù ngoài miệng luôn nói không quan tâm đến sự sống còn của đứa em trai này, nhưng thực tâm lòng hắn lại đau như dao cắt.

Hắn biết, Thiên Thành thích Lưu Y như vậy đương nhiên sẽ không làm hại cô ấy, hắn chỉ lo sợ rằng một khi thân phận của Lưu Y bị bại lộ, nhất định sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, cho nên hắn mới phải huy động đặc vụ tìm kiếm bọn họ.

Nhưng kết quả là hắn vẫn đến chậm một bước…
Điều đó làm sự bất lực cùng đau đớn trong lòng hắn càng dâng cao.

Uri biết Quách Tử Tôn đã tỉnh táo, liền bước lên nhẹ giọng nói:
“Người bên Thiên Sát vừa liên lạc với Hoạ Tuyết*, bọn họ nói đã bắt được “Cá lớn”, chuẩn bị thực hiện kế hoạch kéo lưới.

Tôi cho rằng “Cá lớn” ở đây rất có thể là Sói con, chắc chắn chúng muốn dùng cô ấy làm kim chỉ nam để đi tìm tung tích của số vàng.”
(Hoạ Tuyết* nhân vật giả danh Dư Uyển )
“Có tra ra được địa điểm không?” Giọng nói Quách Tử Tôn vang lên khàn khàn.

“Hoạ Tuyết cô ta sợ bại lộ nên không dám hỏi gì, chỉ nghe đầu bên kia mờ ám nói có thể 2 giờ chiều nay người của Thiên Sát sẽ xuất hiện ở quảng trường An Tử.”
“Nhớ đảm bảo tính mạng cho cô ta.”
“Vâng thưa ngài!”
Đúng lúc này người vệ sĩ bên ngoài liền đưa canh giải rượu cùng trang phục mới đến.

Quách Tử Tôn sau khi uống cạn một hơi, ánh mắt có chút chần chừ, rất nhanh lại chuyển sang vẻ khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi: “Chỗ Diệp phu nhân…đã nói chuyện với bà ấy chưa?”
“Rồi thưa ngài! Nhưng sau khi nghe xong tinh thần lẫn sức khỏe của bà ấy đều không được tốt, bác sĩ hiện tại vẫn luôn túc trực ở bên cạnh.


Ngoài ra tôi đã cho vệ sĩ bảo vệ 24/7, phòng trường hợp xấu có thể xảy ra.” Uri nói trong sự lo lắng.
“Tên Ren là một kẻ xảo quyệt, hắn cũng có thể thay hình đổi dạng cho nên dặn bọn họ tuyệt đối không được chủ quan, bất kể là chi tiết nào cũng phải báo cáo lại.” Dứt lời Quách Tử Tôn tháo bỏ đồng hồ trên tay, sau đó đi thẳng vào bên trong nhà tắm.

Uri gật đầu cung kính, rồi lập tức rút điện thoại gọi cho La Kỳ chuẩn bị xe.

Quảng trường An Tử 1 giờ 45 phút chiều.

Thời điểm này bốn hướng của quảng trường đều chật kín người, không gian náo nhiệt, ồn ào hơn bao giờ hết.

Lưu Y lúc này vừa đặt chân lên sân thượng của toà trung tâm thương mại, theo đó A Hoả cũng vừa lắp xong súng bắn tỉa của mình ở toà khách sạn cách đó không xa, cả hai đều hướng họng súng về phía Tây quảng trường, nơi mục tiêu của bọn họ sắp sửa xuất hiện.

Thời tiết hôm nay không đẹp, chút ánh sáng yếu ớt từ mặt trời đậu lại trên những nét kiến trúc Gothic của những tòa trông thật mong manh, yếu ớt.

Thêm vào đó, gió hôm nay khá lớn, bình thường sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và vị trí bắn nhưng những thứ này mà nói đối với cô chẳng xi nhê gì.

Chỉ cần mục tiêu lộ diện, cô sẽ tiễn hắn về với tổ tiên một cách nhanh nhất.

Chuẩn bị xong xuôi Lưu Y hướng ánh mắt ngắm quang cảnh xung quanh, từ nơi đây nhìn xuống, mọi ngã tư đều chật kín người và xe qua lại nhộn nhịp.
Đúng lúc này ngay tại đại lộ xuất hiện một dàn xe màu đen nối đuôi nhau chạy tới, cảnh tượng hoành tráng không khỏi khiến người qua đường phải chú ý ngắm nhìn.
Lưu Y cũng lập tức trở lại vị trí, dùng ống ngắm có độ phóng đại lên đến 8x giúp quan sát mục tiêu tối ưu hơn.

Đây là loại súng bắn tỉa vô cùng hiện đại, nó có tầm bắn siêu xa với khoảng cách lên đến 2.700 m, và sử dụng đạn 408 CheyTac có khả năng bay tới mục tiêu với tốc độ 900 m/giây.
Với tốc độ và uy lực này, viên đạn có thể xuyên thủng một lớp kim loại dày đến 3 cm.


Nếu như bị bắn trúng thì không một loại áo chống đạn nào có thể giúp được.

Rất nhanh sau đó, đồng loạt hơn chục chiếc xe đều dừng lại.

Từ trên chiếc xe ở vị trí thứ 5, cũng là chiếc siêu xe chống đạn hiện đại nhất, bước xuống là một bóng lưng cao lớn, uy nghi, xung quanh còn vô số vệ sĩ đi cùng.

Ngay lúc này bên tai nghe của Lưu Y liền vang lên tiếng Ngoạ Đài:
“Người đàn ông mặc vest xám đang được bảo vệ nghiêm ngặt đó, xử lý gã đi!”
“Ok!”
Cô vừa trả lời xong, đầu bên kia cũng lập tức ngắt máy.
Qua ống kính vật kính 35mm, hình ảnh hiển thị mục tiêu rõ nét hơn bao giờ hết.

Lưu Y nhanh chóng lên đạn, chăm chú theo dõi, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, gấp gáp.

Rồi chỉ trong một cái chớp mắt, thân mình hơi khom của cô lập tức cứng lại, đồng tử màu nâu lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Người đó….
Là Quách Tử Tôn!


Bình luận

Truyện đang đọc