Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Khánh Quyền không kìm lòng được nữa, chậm rãi buông cằm của cô ra, nói: "Không có sự cho phép của tôi, em không được thân mật với người đàn ông khác quá.
"
Lục Thi Nguyệt giống như con rắn không xương thuận thế nằm dựa lên người Lâm Khánh Quyền, cất giọng dịu dàng: "Tổng giám đốc Lâm, anh sẽ không thật sự nổi cơn ghen đấy chứ?"
Lâm Khánh Quyền nhìn cô rồi nói: "Ngồi đàng hoàng lại đi, tôi lái xe đây.
"
Lục Thi Nguyệt vẫn không chịu ngồi yên mà còn hôn lên mặt anh một nụ hôn thân mật rồi khẽ cười nói:: "Tổng giám đốc Lâm, anh thấy thế nào nếu làm chuyện đó trên xe một lần?"
Ánh mắt của Lâm Khánh Quyền trở nên sâu thẳm, anh nhìn Lục Thi Nguyệt như một con rắn đang nhìn mồi, lộ rõ ý định chiếm hữu, nhưng anh đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đừng quyến rũ tôi nữa, ngồi đàng hoàng đi.
"
Lục Thi Nguyệt bĩu môi, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh đã trở thành loại đàn ông chẳng hiểu thế nào là phong tình rồi.
" Tuy nói ra miệng là thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, thắt dây an toàn.
Sau khi lái xe trở về, Lâm Khánh Quyền nhận được một cuộc gọi nói rằng người phụ trách hợp tác của Âu Châu đã đến thành phố T rồi, cần anh đến thành phố T để tiếp đãi.
Lâm Khánh Quyền nói vào điện thoại: "Tôi biết rồi, cậu đặt vé máy bay 8g ngày mai rồi cùng tôi bay đến thành phố T.
"
Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang Lục Thi Nguyệt và nói: "Tôi cần phải đi công tác.
Chuyện ly hôn đợi tôi trở về sau chuyến công tác rồi bàn.
"
Nói xong, anh cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống xe còn Lục Thi Nguyệt thì vẫn ở trong xe, nhẹ nhàng thở phào một hơi, thậm chí cô đã có một chút mong chờ rằng phải chăng Lâm Khánh Quyền vì không nỡ nên mới tiếp tục dời ngày ly hôn của hai người lại?
Tuy biết mình chỉ là đang si tâm vọng tưởng, nhưng cô sẽ không từ bỏ ngay cả khi đó chỉ là một hy vọng xa vời.
Chỉ cần tưởng tượng đến Lâm Khánh Quyền không nỡ ly hôn với cô là lại nhen nhóm hy vọng về cuộc hôn nhân giữa mình và Lâm Khánh Quyền.
"Ngồi ở trong xe làm cái gì? Còn không mau ra.
" Không biết Lâm Khánh Quyền quay lại lúc này, anh cau mày, không vui nói.
Lục Thi Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lâm Khánh Quyền đứng bên ngoài xe, khoé miệng cô khẽ nhếch lên, không hiểu sao tâm trạng cũng tốt theo, cô thầm nghĩ: Lâm Khánh Quyền, chỉ cần anh có một chút tình cảm với em thì em sẽ không buông tay giao anh cho Dương Linh Hạ đâu.
Cô cởi dây an toàn, xuống xe, đi đến trước mặt Lâm Khánh Quyền và ôm lấy cánh tay của Lâm Khánh Quyền một cách tự nhiên, cười nói như một người đang đắm chìm vào tình yêu: "Tổng giám đốc Lâm không nỡ rời xa em?"
Lâm Khánh Quyền tức giận trợn mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Ngày mai tôi đi công tác rồi, thân là vợ của tôi, em còn không nhanh đi thu xếp hành lý cho tôi.
”
Bị người ta sai sử nhưng tâm trạng của Lục Thi Nguyệt vẫn rất tốt: "Em làm tốt bổn phận của một người vợ hiền đến vậy mà tổng giám đốc Lâm còn không bỏ em vào va ly đưa đi theo sao.
"
"Ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, tôi đi công tác chứ không phải đi chơi.
"Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt đã thoả hiệp trước sự dịu dàng hiếm thấy của Lâm Khánh Quyền.
Ngày hôm sau, Lâm Khánh Quyền thức dậy từ rất sớm nhưng Lục Thi Nguyệt còn dậy sớm hơn cả anh, mới năm giờ kém cô đã dậy nấu đồ ăn sáng cho anh.
Chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Khánh Quyền xong, Lục Thi Nguyệt liền đưa túi tài liệu cho anh, dặn dò: "Đi đường cẩn thận nhé! Lúc xã giao nhớ ăn nhiều một chút, đừng chỉ chăm chăm uống rượu, dạ dày của anh mới đỡ được vài năm thôi, đừng uống nhiều quá lại tái phát.
”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô với ánh mắt mông lung rồi lạnh lùng gật đầu, sau đó ra khỏi nhà.
Lục Thi Nguyệt đóng cửa, quay lại bàn ăn muốn dọn dẹp chén đũa trên bàn nhưng không ngờ cơn buồn nôn bùng lên, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm lầu một, nôn khan một trận, nôn xong thì cả người cũng mệt lả.
Cô vỗ về bụng mình rồi trìu mến nói: "Cục cưng, con cũng biết trong nhà này chỉ có mami mong muốn nhìn thấy con được sinh ra thôi đúng không? Cho nên daddy con vừa đi còn liền ra sức đá mẹ để chắc chắn mami sẽ không đối xử như vậy với con, đúng không?”
Kể từ ngày đi siêu âm ở bệnh viện tới giờ đứa bé đã được ba tháng, tâm trạng của cô chưa bao giờ rõ ràng hơn thế này, nếu có thể, cô hy vọng có thể tranh thủ được sự hồi tâm chuyển ý của Lâm Khánh Quyền để con cô được sinh ra trong một gia đình đủ cả cha lẫn mẹ.
Nếu Lâm Khánh Quyền cảm thấy cuộc hôn nhân bốn năm của họ không bằng một người phụ nữ đã từng phản bội thì cô cũng chẳng còn lời nào để nói, cô sẽ ly hôn và mang theo con rời đi, từ nay về sau, đường ai nấy đi, cô tuyệt đối sẽ không để cho con của mình bị người đời gây tổn thương.
Lục Thi Nguyệt dọn dẹp một lúc thì nhận được điện thoại của Lục Phượng, cô bắt máy thì nghe được giọng của Lục Phượng: “Thi Nguyệt, đến kỳ khám thai rồi, bây giờ đi luôn nhé?”
"Cậu chuẩn bị đi, lát nữa tớ lái xe đến đón.
”
"Uhm.
"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thi Nguyệt thay một chiếc váy vừa mua, dưới chân đi đôi giày bệt bằng vải bông, để mặt mộc đi ra ngoài.
Lục Phượng rất đúng hẹn, chờ sẵn dưới lầu.
Ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn xong, Lục Phượng cẩn thận liếc nhìn Lục Thi Nguyệt nói: "Cũng may là cậu không trang điểm đậm đấy, nếu không tớ sẽ tức chết mất thôi.
”
Lục Thi Nguyệt vuốt ve bụng, nở một nụ cười khiến người ta khó mà ngó lơ: "Đời này tớ chỉ có một đứa con này thôi, vì nó, tớ biết mình nên làm gì, không nên làm gì mà.
”
Lục Phượng cười mắng: "Nói hươu nói vượn, có tiền rồi muốn bao nhiêu đứa mà chẳng được.
"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, cười nói: "Phượng, cậu chưa yêu nêu không hiểu được mùi vị của tình yêu đâu, đây là ta con của tớ và Lâm Khánh Quyền, mặc kệ tớ và Lâm Khánh Quyền có kết cục như thế nào đi nữa thì kết tinh giữa tớ và anh ấy sẽ vĩnh viễn tồn tại, huyết thống là thứ không ai có thể chối bỏ.
”.