QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Sinh nhật năm nay, chỉ có ba người Lục Thi Nguyệt, Lục Phượng và Lâm Khánh Quyền, đây là sinh nhật đơn giản nhất mà Lâm Khánh Quyền từng tham gia, nhìn Lục Thi Nguyệt ước nguyện sinh nhật dưới ánh nến chiếu rọi, trong lòng anh không khỏi co rút đau đớn.
Anh là con trai độc nhất nhà họ Lâm, sinh nhật của anh luôn được muôn người chú ý, rất nhiều doanh nhân mượn việc tổ chức bữa tiệc để tạo quan hệ với anh.

Tiệc sinh nhật của anh đều là doanh nhân, ngôi sao, quà tặng nhận được cũng đều là hàng tỷ, thậm chí hàng chục tỷ, thế nhưng, người phụ nữ bên cạnh này, người anh đã kết hôn bốn năm, nhưng chưa từng có năm nào suy nghĩ tổ chức sinh nhật cho cô.

Anh vui vẻ thì bảo thư ký mua túi xách hoặc đồ trang điểm hàng hiệu đưa cho cô, hoặc là mua một biệt thự độc lập, sau đó để tên cô trên giấy tờ bất động sản, trừ cái đó ra, anh không nhớ rõ anh đã từng làm gì cho cô.

Kiếm Hiệp Hay
Trong mắt anh, Lục Thi Nguyệt chính là một thú cưng nhỏ, vui vẻ thì dắt đi dạo, không vui thì vứt sang một bên.

Tất cả quà anh tặng cô đều do thư ký chuẩn bị, anh luôn miệng nói Lục Thi Nguyệt yêu tiền, yêu tất cả hàng hiệu, thật ra nói cho cùng, anh thật không rõ rốt cuộc cô yêu cái gì.

Nhìn người phụ nữ vẻ mặt hạnh phúc chỉ vì một cái bánh gatô nhỏ trước mặt, Lâm Khánh Quyền không khỏi nghi hoặc, anh thật sự đã từng hiểu về Lục Thi Nguyệt sao? Cô nói cô yêu tiền, yêu tất cả hàng hiệu, đây là dáng vẻ thật sự của cô sao?
Lâm Khánh Quyền có chút mờ mịt.
Âm thanh có chút chế giễu của Lục Phượng đã khiến Lâm Khánh Quyền hoàn hồn: "Tổng giám đốc Lâm, hôm nay là sinh nhật Thi Nguyệt, không biết người không thiếu tiền như anh đã chuẩn bị quà gì cho cô ấy thế?"
Lâm Khánh Quyền còn chưa mở miệng, Lục Phượng đã tiếp tục nói: "Để tôi đoán thử xem, tôi tưởng tượng Tổng giám đốc Lâm giàu có như vậy, chắc không thiếu nhất là tiền, chuẩn bị quà chắc phải là nhẫn kim cương hay là túi xách hàng hiệu.

Chà chà...!quà tặng mà người có tiền như Tổng giám đốc Lâm chuẩn bị thật chẳng có gì mới mẻ cả, cũng không biết cái Thi Nguyệt thực sự thích là gì."
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền hơi trầm xuống, nói: "Cô nói thế là có ý gì?"
Lục Phượng đang cắt một miếng bánh gatô, cười khẩy nói: "Ý trên mặt chữ, Tổng giám đốc Lâm, anh thế nhưng là tiến sĩ kép, sinh viên tài cao nổi danh lừng lẫy, nghe vậy lại không hiểu sao?"
Lục Thi Nguyệt liếc nhìn Lục Phượng, nhỏ giọng nói: "Phượng, cậu có hơi quá rồi, nếu cậu còn như vậy, tớ sẽ giận đấy."
Lục Phượng lườm cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bạn yêu, cậu không nhìn ra tớ đang trút giận cho cậu sao?"
Ánh mắt Lục Thi Nguyệt trở nên hơi ảm đạm, nhưng vẻ mặt lại tươi cười: "Tớ và Tổng giám đốc Lâm chẳng qua là vợ chồng trên hợp đồng, cậu còn hi vọng xa vời tổng giám đốc Lâm có thể đối với tớ như người chồng thật sự à.

Hơn nữa, ai nói tớ không thích túi xách và quần áo hàng hiệu, những thứ này đều giá mấy chục triệu, mấy trăm triệu thậm chí còn có mấy tỷ, có một số phụ nữ muốn cũng không có, tớ thế nhưng cảm thấy rất thỏa mãn.

Cậu đừng dọa kim chủ của tớ chạy mất, bằng không chúng ta sẽ trở mặt đấy."
Lục Phượng càng tiếc rèn sắt không thành thép.
Lâm Khánh Quyền như có điều suy nghĩ.
"Em không thích nhẫn kim cương dây chuyền mà tôi tặng ư?" Lâm Khánh Quyền nghĩ một chút, mở miệng nói.
Bánh gatô Lục Thi Nguyệt vừa nuốt lập tức nghẹn ở cổ họng, cô ho sặc sụa, thật dọa cho hai người Lâm Khánh Quyền và Lục Phượng sợ hãi.

Lục Phượng vội rót cho cô cốc nước, nói: "Trước tiên uống ngụm nước đã."
Lục Thi Nguyệt nhận lấy, uống ực một ngụm thật lớn, mới miễn cưỡng ép cơn ho sặc sụa này xuống.
Lục Phượng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, vừa quở trách vừa quan tâm nói: "Ăn bánh gatô cẩn thận, sao lại nghẹn chứ, cậu làm việc toàn không cẩn thận như thế, thật khiến người ta không bớt lo."
Lâm Khánh Quyền nhếch miệng, có chút không được tự nhiên nói: "Không sao chứ?"
Lục Thi Nguyệt xua tay: "Không sao, chỉ bị nghẹn một chút thôi."
Lâm Khánh Quyền giọng điệu cứng rắn nói: "Ăn cẩn thận một chút."
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Một bữa sinh nhật ba người, bởi vì có Lâm Khánh Quyền tham gia mà không khí có vẻ hơi lúng túng, mười một giờ rưỡi đã kết thúc.
Lục Phượng tiễn người đến cửa chính, nói: "Bạn yêu, tớ đã đóng gói quà sinh nhật của cậu, để nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến nhà cậu, là phòng bảo vệ ký nhận, khi về cậu bảo bọn họ đưa cho cậu là được."
Lục Thi Nguyệt ôm lấy Lục Phượng, cười nói: "Phượng, hôm nay mình rất vui, tớ hi vọng sinh nhật hàng năm đều có cậu bên cạnh tớ, chúng ta là bạn thân cả đời."
Lục Phượng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tỏ vẻ ghét bỏ cười nói: "Đừng nói với tớ những lời sởn da gà này, tớ nghe cũng cảm thấy ê răng, cũng muộn rồi, cậu về nhà sớm đi."
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Lục Thi Nguyệt và Lâm Khánh Quyền đi thang máy xuống dưới tầng, đến bãi đỗ xe, sau khi vào trong xe, Lâm Khánh Quyền nói: "Có phải Lục Phượng có hiểu lầm gì với tôi hay không?"
"Tổng giám đốc Lâm chẳng thèm để tâm đến bạn bè em mà cũng sợ cô ấy hiểu lầm sao?" Lục Thi Nguyệt liếc nhìn anh, cười mà như không cười nói.

Lâm Khánh Quyền chậm rãi quay đầu xe, lái xe ra ngoài, nói: "Dáng vẻ cô ấy không tệ, nhưng mà tính cách thì thật đanh đá, tôi nghĩ không có bao nhiêu đàn ông có thể chịu được, vẫn như em là đáng yêu nhất."
"Tổng giám đốc Lâm, anh đang khen em sao?"
"Em là vợ tôi, chẳng lẽ tôi không thể khen em à?"
"Tổng giám đốc Lâm từng coi em là vợ anh ư?"
Lâm Khánh Quyền im lặng.
Lục Thi Nguyệt nhún vai.
Trong xe lập tức trở nên trầm mặc, bầu không khí có chút đông cứng.
Không biết qua bao lâu, Lục Thi Nguyệt rất sát phong cảnh nói: "Tổng giám đốc Lâm, mấy ngày nữa có thể em phải đi Thành phố Thanh Hải tập huấn, cô Dương cũng chưa có ý định quay về Châu Âu, chuyện của chúng ta anh định xử lý như thế nào? Ly hôn hay không ly hôn? Em nghĩ anh nên cho cô Dương câu trả lời công bằng.

Em không muốn cô ấy hết lần này đến lần khác dùng danh nghĩa anh để đến tìm em.".


Bình luận

Truyện đang đọc