Lý Huệ Trân sửng sốt nhìn chiếc xe đã biến mất đã khúc cua, cuối cùng mới nổi giận đùng đùng quay về biệt thự.
Ba mẹ Lý đều chưa ngủ, thấy cô quay về thì ngạc nhiên hỏi: “Huệ Trân, sao con không đi chơi thêm với Thần Chinh, mà quay về sớm như vậy làm gì?”
Lý Huệ Trân ngồi xuống bên cạnh ba mẹ, lại biến thành bộ dạng cô gái ngoan ngoãn: “Ba mẹ, con và Thần Chinh chỉ mới gặp mặt lần đầu, mặc dù con có thiện cảm với người ta, nhưng cũng không thể bám mãi theo anh ấy được, ba mẹ đã dạy con gái rằng, phải rụt rè với đàn ông, nên con bảo anh ấy đưa con về.
”
Rõ ràng mẹ Lý rất tán thành nên cười đáp: “Huệ Trân, con làm vậy là đúng, con không được bám chặt lấy đàn ông không chịu buông, mà phải biết lạt mềm buộc chặt, nếu con ngon ngọt với cậu ta, sẽ khiến cậu ta cảm thấy con quá tùy tiện.
”
Lý Huệ Trân cười nói: “Mẹ, con nhớ rồi ạ, con gái mẹ xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ dễ dàng tóm được đàn ông.
”
Mẹ Lý cười tự hào: “Huệ Trân nói chí phải, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con, tất nhiên là cho con những thứ tốt nhất, hơn nữa nhà họ Lý là gia nghiệp lớn, sau này đều sẽ thuộc về một mình con, mẹ thấy nhân phẩm, gia thế, ngoại hình của Thần Chinh đều rất tốt, nên con phải nắm thật chặt.
”
Lý Huệ Trân như cô bé hàng xóm nũng nịu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chắc chắn Từ Thần Chinh đó sẽ thuộc về con, đến lúc đó con sẽ sinh thêm mấy đứa con, rồi bàn bạc với nhà họ Từ cho một đứa đến nhà họ Lý chúng ta, như vậy sản nghiệp của nhà họ Lý sẽ không bị đứt ở trong tay con.
”
Mẹ Lý bị cô chọc cười: “Con gái ngoan, không uổng công mẹ đã yêu thương con.
”
Bên này hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, còn ở bên khác, Lục Thi Nguyệt và Lâm Khánh Quyền đã quay về chung cư, vừa bước vào nhà, anh đã đóng sầm cửa lại, rồi đè cô lên vách tường, ngang ngược nâng cằm cô lên, trầm giọng nói:
“Lục Thi Nguyệt, tôi luôn nói gì với em, tôi bảo em cách xa Từ Thần Chinh một chút, nhưng em năm lần bảy lượt để anh ta đưa về nhà, em định cắm sừng tôi đúng không?”
Lục Thi Nguyệt chẳng hề sợ hãi, mà chỉ vươn tay ôm cổ anh, cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Lâm ghen rồi ư?”
Lâm Khánh Quyền thô lỗ nhéo mạnh vào eo cô, Lục Thi Nguyệt bị đau nên thốt lên, rồi tủi thân nhìn anh, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lâm xuống tay thật tàn nhẫn.
”
“Em đừng làm nũng, chuyện giữa hai chúng ta vẫn chưa giải quyết xong đâu.
”
Lục Thi Nguyệt sáp tới, hôn lên môi anh, vừa nũng nịu lại vừa tủi thân nói: “Tổng giám đốc Lâm ngoan, đừng giận nữa, anh xem cả người em đều ướt hết rồi, em biết anh đang sốt ruột, muốn nuốt em vào bụng, nhưng anh cũng thấy rồi đó, cả người em đều ướt, nếu còn không thay đồ thì lát nữa sẽ bị cảm lạnh.
”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô, một giây sau, anh cúi người bế cô lên, rồi sải bước đi lên lầu.
Lục Thi Nguyệt vẫn không quên nói lời khó nghe: “Hóa ra tổng giám đốc Lâm lại nôn nóng đến thế.
”
Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn cô, khẽ quát: “Em im đi!”
Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng hai tay lại không thành thật vẽ vòng vòng trên ngực anh, Lâm Khánh Quyền lại cúi đầu nhìn cô, khẽ cảnh cáo: “Lục Thi Nguyệt, nếu em không muốn tôi xử em ngay trong phòng tắm, thì em ngoan ngoãn lại cho tôi.
”
Lục Thi Nguyệt vội cười duyên, tay cũng không ngừng lại mà nói: “Tổng giám đốc Lâm, khoảng thời gian này, sức chịu đựng anh đã tăng lên rồi, thật đáng khâm phục.
”
Lâm Khánh Quyền đá văng cửa phòng tắm, Lục Thi Nguyệt cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh bạo lực như thế, nếu đá hư cửa, còn phải mời người ta tới sửa đấy.
”
Lâm Khánh Quyền đặt cô xuống, tay phải đánh nhẹ vào mông cô: “Em mau đi tắm đi, lát nữa chúng ta còn phải tính sổ nữa.
”
Lục Thi Nguyệt đi lấy đồ, lúc đi qua Lâm Khánh Quyền còn nháy mắt với anh: “Tổng giám đốc Lâm có muốn tắm chung không?”
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền nhất thời thay đổi, nhưng lại nhanh chóng trở về bình thường: “Em tắm một mình đi, nhưng 10 phút sau phải đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với em.
”
Lục Thi Nguyệt lại nháy mắt với anh, rồi mới cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi Lục Thi Nguyệt ra ngoài, cô tạo dáng hình chữ “S” nói: “Tổng giám đốc Lâm, giờ em có đẹp không?”
Lâm Khánh Quyền thấy Lục Thi Nguyệt châm lửa như vậy, thì suýt biến thành sói nhào tới, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Em mặc áo khoác vào đi, rồi tới đây ngồi xuống.
” Lâm Khánh Quyền vỗ vị trí bên cạnh anh, cực kỳ bình tĩnh nói.
Lục Thi Nguyệt sửng sốt, kỳ lạ nhìn Lâm Khánh Quyền, rồi khiêu khích một câu: “Tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ anh thật sự không được?”
Lâm Khánh Quyền lườm cô: “Tôi có được hay không thì đến lúc đó em sẽ biết ngay thôi.
”
Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng lại, rồi tùy ý tìm một chiếc áo khoác trong tủ mặc vào.
“Tổng giám đốc Lâm muốn nói gì thì nói đi, em xin rửa tai lắng nghe.
” Lục Thi Nguyệt như học sinh phạm lỗi, ngoan ngoãn ngồi trên sofa.
Lâm Khánh Quyền thấy cô như vậy thì suýt không nhịn được bật cười.
“Lục Thi Nguyệt, em có thể nghiêm túc một chút không?” Lâm Khánh Quyền nhịn cười, trầm giọng hỏi.
Lục Thi Nguyệt vô tội chớp mắt: “Tổng giám đốc Lâm, em rất nghiêm túc mà, chẳng lẽ anh không nhìn ra à?”
Lâm Khánh Quyền lườm cô, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đã đi tìm Từ Thần Chinh, bảo anh ta xóa tên đi tham gia đào tạo ở thành phố Thanh Hải của em rồi, nên lần này em không cần phải đi nữa.
”.