“June, người đàng hoàng không nói chuyện bí hiểm, tôi và anh đã kết thúc rồi, tôi cũng không muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh, nếu anh còn muồn giữ mặt mũi thì đừng dây dưa mãi với tôi, tôi phiền, anh cũng chán ghét.
”
June cũng không giận, không để ý cười nói: “Cục cưng, anh thích dáng vẻ độc ác này của em, rất đặc biệt, rõ ràng có gương mặt cực kỳ ngây thơ trong sáng, nhưng ở trên giường lại cực kỳ cuồng dã, thật sự làm người ta thích không buông tay.
”
“Anh câm miệng cho tôi!” Dương Linh Hạ giận dữ hét.
“Cục cưng, em tức giận cũng trông cực kỳ đẹp, mỗi một hành động của em đều lôi cuốn trái tim anh, chỉ có anh mới là người hiểu em nhất, em thật sự nhẫn tâm buông bỏ tôi sao?”
“June, anh muốn cái gì có cái đó, vốn đã là con cưng của trời, đã là con cưng thì còn cần gì phải đau khổ dây dưa tôi mãi?”
June nhún vai, nói vô cùng đương nhiên: “Cục cưng, em cũng đã nói điều kiện của anh rất tốt, một người đàn ông ưu tú như tôi, có thể cho phép đàn bà vứt bỏ tôi sao?”
Nói tới nói lui, đều là vì không muốn mất mặt.
“Vậy được rồi, lần này cứ coi như là anh chia tay tôi, ok?”
“Nhưng mà cục cưng à, anh không muốn chia tay với em, cơ thể của em quá tuyệt vời, trước đây anh quen với nhiều người phụ nữ như vậy, cũng chỉ có em làm anh có cảm giác nhất, anh không muốn buông tha em.
”
Dương Linh Hạ muốn chửi ầm lên, lại có người gõ cửa.
Cô mở cửa, bên ngoài là nhân viên phục vụ nữ.
“Thưa cô, đây là quần áo chúng tôi đã chuẩn bị cho cô, cô mặc thử xem, xem có hài lòng không?” Nhân viên nữ nói.
Dương Linh Hạ nhận quần áo, đóng sầm cửa lại.
Cô cầm quần áo vào phòng tắm thay, sau khi đi ra, June nhìn quần áo cô đang mặc, hai mắt sáng ngời nói: “Cục cưng có body đẹp thật, bộ đồ này là do anh đích thân lựa chọn kêu người ta đặt ở chỗ em, kích thước quả nhiên rất vừa người.
”
Dương Linh Hạ cầm túi xách nói: “June, tôi không quan tâm anh có mục đích gì, nếu anh dám nói chuyện của hai ta cho Khánh Quyền biết, cho dù ôm nhau chết chùm thì tôi cũng sẽ trả thù anh.
”
June ôm chặt lấy cô từ phía sau, nói: “Cục cưng, em đi gấp như thế làm gì? Ở lại một đêm đi.
”
Dương Linh Hạ tránh khỏi cái ôm của anh, đi ra cửa.
“Cục cưng, nếu anh có nhu cầu gọi điện cho em, hi vọng em sẽ đến ngay lập tức, đừng có mà không nghe máy của anh, nếu không anh có khi anh lại bất cẩn gửi mấy cái video kia cho Lâm Khánh Quyền đấy.
”
“Đê tiện!”
Dương Linh Hạ hung dữ trừng mắt nhìn anh, mở cửa ra đi mất.
June nhìn cánh cửa bị đóng lại nói: “Dương Linh Hạ, tôi đã bỏ rất nhiều thời gian và tiền của cho cô, bây giờ cánh cứng cáp rồi lại muốn quăng tôi, cô tưởng tôi là đồ ngu à, cô là người của tôi, chỉ có tôi không cần cô, không đến lượt cô bỏ tôi.
”
Dương Linh Hạ cũng không biết suy nghĩ của June, cô ra khách sạn, cảm nhận được gió lạnh từ từ thổi đến, nghĩ June còn đang nắm điểm yếu của cô, nếu như thật sự đăng lên mạng, không chỉ làm cô thân bại danh liệt, chỉ sợ Lâm Khánh Quyền cũng sẽ không yêu cô.
Không được, cô vòng đi vòng lại nhiều năm như thế, mới biết được người đàn ông thật lòng yêu cô là ai, lúc trước cô còn non trẻ, tùy hứng phản bội Lâm Khánh Quyền một lần, lần này cho dù như thế nào cô cũng sẽ không buông tay Lâm Khánh Quyền.
Cô chỉ muốn chơi đùa với mấy người đàn ông khác, chỉ riêng Lâm Khánh Quyền mới là người đàn ông cô muốn chung sống cả đời, cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ không buông tay người đàn ông này.
Cô hít thở sâu, lấy điện thoại di động gọi cho dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng, cô nức nở nói: “Khánh Quyền, là anh sao? Hiện tại tâm trạng em không vui lắm, anh có thể ở cạnh em không?”
Không nghĩ đến đầu dây bên kia không phải Lâm Khánh Quyền, mà là Lục Thi Nguyệt: “Xin lỗi, cô Dương, tôi là Lục Thi Nguyệt, vợ của anh ấy, tôi nghĩ cô không vui thì nên gọi cho người khác thì tốt hơn, đừng nhớ thương đến đàn ông đã có vợ, cô là con gái nhà giàu có, chắc là giáo dục gia đình cô cũng không dạy cô đi làm tuesday cho người ta nhỉ.
”
Dương Linh Hạ thay đổi sắc mặt, không có người ngoài, cô cũng không muốn diễn kích: “Khánh Quyền đâu, sao cô lại cầm điện thoại của anh ấy?”
Lục Thi Nguyệt ở đầu dây bên kia cười nói: “Cô Dương, cô nói câu này nghe nực cười thật, Khánh Quyền là chồng của tôi, tôi không giữ điện thoại của anh ấy thì ai có thể giữ chứ? Cô Dương, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước.
”
“Cô bảo Khánh Quyền nghe máy.
”
“Anh ấy đang tắm.
”
“Chờ anh ấy ra cô nói cho anh ấy biết.
”
“Cô Dương say rồi sao? Cô bảo cô vợ là tôi đi kêu chồng của mình gọi điện thoại cho cô? Xem ra cô Dương cũng hơi bị ngây thơ rồi đó.
”
“Lục Thi Nguyệt, cô đừng có mà quá đáng, đừng tưởng là tôi không biết cô và Khánh Quyền chỉ là hôn nhân hợp đồng, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly hôn, cô đừng có mà làm vợ người giàu lâu rồi lại nảy lòng tham chiếm giữ vị trí không thuộc về cô.
”.