Sau khi ăn no, Từ Thần Chinh lấy cớ vì còn chuyện công ty nên muốn rời đi, nhưng bà Từ nói: "Thần Chinh, Huệ Trân mới về nước hôm nay, không quen với nơi này, con hãy đưa con bé đi dạo đi.
”
Lý Huệ Trân không đợi Từ Thần Chinh từ chối đã trực tiếp cười nói: "Thần Chinh, tôi mới về nước hôm nay, không quen thuộc nơi này, anh có ngại đưa tôi đi tham quan không?”
Từ Thần Chinh nuốt lời từ chối vào trong, nói: "Vậy tiện thể cháu đưa cô chú về luôn.
”
Hai vợ chồng nhà họ Lý cùng lắc đầu nói: "Hai đứa đi chung đi, người trẻ tuổi ở cùng nhau sẽ có rất nhiều chuyện để nói, mấy người già các chú không muốn chen ngang.
”
Bà Từ cũng vui vẻ nói: "Người trẻ thì nên đi chung với người trẻ, Thần Chinh, con không được phép ăn hiếp Huệ Trân đâu đấy.
"
Từ Thần Chinh gật đầu.
Sau khi hai người lên xe, Lý Huệ Trân không còn giữ vẻ dịu dàng nữa, thay vào đó là nghiêm trang nói: "Thần Chinh, anh không thích tôi sao?"
Từ Thần Chinh nhíu mày, anh không thích cách thay đổi thái độ của Lý Huệ Trân cho lắm.
"Cô Lý nghĩ nhiều rồi, chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi không có gì thích hay không thích hết, chỉ xem cô là con gái của gia đình quen biết mà thôi.
" Từ Thần Chinh thản nhiên nói.
Không có người lớn ở đây, anh cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt làm gì.
Lý Huệ Trân cười nói: "Từ Thần Chinh, không cần tập đoàn Từ thị mà tự mình lập công ty riêng, từ năm người đi theo lúc bắt đầu bây giờ đã là năm chục người, hơn nữa quy mô số lượng người vẫn đang dần mở rộng, tôi rất thích sự quyết đoán của anh và cũng rất hứng thú với người như anh, hôm nay ba mẹ tôi đưa tôi đến đây, không chỉ để gặp gỡ bạn bè cũ, tôi nghĩ anh là người thông minh nên cũng có thể nhìn ra được họ muốn chúng ta thành đôi, nếu anh không ngại thì chúng ta có thể thử tìm hiểu.
"
"Tôi ngại.
" Từ Thần Chinh trực tiếp từ chối.
Lý Huệ Trân kinh ngạc nhìn anh ta nói: "Why? Hãy cho tôi một lý do, chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp sao?"
Từ Thần Chinh lắc đầu, nói: "Không, cô Lý rất xinh đẹp, đẹp hơn nhiều diễn viên điện ảnh và người mẫu nổi tiếng, nhưng trong lòng tôi đã có người mình thích rồi, ngoại hình và gia cảnh của cô ấy có thể kém hơn cô Lý đây nhưng tôi không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô ấy.
”
Lý Huệ Trân tự tin cười, nói: "Cô ấy là bạn gái của anh?"
"Không, tôi đang theo đuổi cô ấy.
"
"Nói như vậy là tôi vẫn còn cơ hội?"
"Cô Lý, cô thay đổi nhanh thật đấy, trước mặt người lớn thì cô tỏ ra mình ngoan ngoãn vô hại nhưng trước mặt người khác cô lại tự tin và rất hiện đại.
"
Từ Thần Chinh nói sang chuyện khác.
Lý Huệ Trân vuốt ve mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận của cô và nói: “Ba mẹ thích tôi ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy tôi sẽ là một cô gái ngoan ngoãn trước mặt họ.
”
Từ Thần Chinh nói: "Có thể thấy cô Lý vẫn là một cô gái hiếu thuận.
”
"Ba mẹ chỉ có một mình tôi là con gái nên tôi sao có thể khiến họ thất vọng, đúng không, nhưng làm một cô gái biết vâng lời lâu quá cũng hết cả thú vị.
" Lý Huệ Trân nói.
Đột nhiên, cô như nhớ ra gì đó, nói: "Thần Chinh, không biết anh thích hình mẫu con gái thế nào nhỉ?"
Từ Thần Chinh đáp một câu: “Không phải hình mẫu như cô.
”
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Huệ Trân chợt biến mất, cô ta nói: "Từ Thần Chinh, anh như vậy thật chẳng có phong độ chút nào cả, một cô gái xinh đẹp như tôi lúc nào cũng có đàn ông theo đuổi nhưng tôi lại thật sự có hứng thú với anh, anh càng nói như vậy thì tôi lại càng muốn theo đuổi anh, tôi chắc chắn sẽ tán đổ anh, anh cứ đợi đấy.
"
"Cô gái, có ai nói cho cô biết rằng, con gái mà dạn quá sẽ dọa sợ đám đàn ông không hả, đàn ông thích chinh phục chứ không phải bị người ta chinh phục, hiểu chứ?”
Ngay khi Lý Huệ Trân định nói gì đó, Từ Thần Chinh đột nhiên bẻ lái gấp, Lý Huệ Trân suýt ngã về phía trước theo quán tính: "Từ Thần Chinh, anh làm gì vậy?"
Từ Thần Chinh trực tiếp cởi đai an toàn, mở cửa xuống xe, sau đó chạy về phía một cô gái.
"Thi Nguyệt, em sao vậy? Sao toàn thân em lại ướt vậy?” Từ Thần Chinh lo lắng nhìn Lục Thi Nguyệt ướt sũng từ đầu đến chân, nói: “Em có bị thương ở đâu không?
Lục Thi Nguyệt nhìn thấy Từ Thần Chinh như từ trên trời rớt xuống, nói: "Thần Chinh, sao anh lại ở đây?"
"Nói cho tôi biết trước, em có chuyện gì vậy? Có bị thương không?" Từ Thần Chinh vội vàng hỏi.
Lục Thi Nguyệt lơ đễnh lắc lắc đầu tóc ướt sũng tóc, nói: "Tôi không sao, nhưng tôi vừa bị một con chó điên tưởng nhầm là con giáp thứ 13 chen chân vào gia đình của cô ta và bị tạt nước mà thôi, người phụ nữ đó là một bệnh nhân tâm thần trốn viện, không may tôi bị cô ta đụng phải, cuối cùng biến thành bộ dạng như anh thấy.
"
Từ Thần Chinh thật sự phục cô rồi, bộ dạng thế này mà còn có thể cười được: "Sao em không gọi cho tôi? Thật sự không có vết thương nào trên cơ thể em chứ? Đứa trẻ ổn chứ? Hay để tôi đưa em đến bệnh viện nhé.
”
Lục Thi Nguyệt xua tay, nói: "Tôi không sao, vừa rồi, tôi chỉ là vì đang mãi suy nghĩ một vài chuyện nên mới đi loanh quanh đây, đợi tôi nghĩ thông rồi sẽ về nhà.
”
"Thần Chinh, không giới thiệu một chút cô ấy là ai sao?" Lục Thi Nguyệt rốt cục cũng nhìn thấy Lý Huệ Trân đứng sau lưng Từ Thần Chinh nên trêu ghẹo: "Bạn gái của anh?".