QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, Lăng Viễn đẩy hành lý ra khỏi sân bay, lên thẳng taxi.
40 phút sau, lái xe dừng lại trước một tiểu khu theo như địa chỉ mà anh nói, “Anh ơi, đến nơi rồi.”
Lăng Viễn vừa lên xe đã chợp mắt, bây giờ mới mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, sững người, “Vừa rồi tôi nói đến đây sao?”
“Đúng vậy.” Lái xe quay đầu nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
“Thật xin lỗi, tôi muốn đến một nơi khác, chắc là vừa rồi tôi nói nhầm.” Lăng Viễn nói lại một địa chỉ khác cho lái xe.
Lái xe nghe xong liền cười, “Vừa mới tới phía Đông giờ lại đi phía Tây, anh đang muốn thưởng ngoạn cảnh đêm Bắc Kinh à?”
Lăng Viễn cũng rất ngại cười cười, “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Đi vòng cả nửa Bắc Kinh, cuối cùng Lăng Viễn về tới nhà lúc rạng sáng, mở cửa ra, nhìn trong nhà bừa bộn, cảm thấy rất đau đầu.
Thông báo đi Mỹ quá đột ngột, lúc đó Lăng Viễn vừa mới chuyển từ nhà trước đây tới căn chung cư này, căn chung cư này được anh mua trước khi kết hôn với Lâm Niệm Sơ, không thuộc vào tài sản chung của hai người, Lăng Viễn định sau khi li hôn để lại căn nhà mua sau khi kết hôn cho cô ấy, vậy nên mình chuyển tới căn chung cư này.
Lệch múi giờ với cộng thêm ngồi chặng bay dài, Lăng Viễn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, anh mặc kệ nhà cửa lộn xộ, đi vào phòng ngủ bổ nhào xuống giường.
Ngày hôm sau vừa may là chủ nhật, lúc Lăng Viễn còn đang ngủ say khướt trên giường, đột nhiên điện thoại vang lên.


Lăng Viễn lật mình, ban đầu định không nghe máy, nhưng điện thoại cứ rung không ngừng, anh đành ngồi dậy bò ra khỏi giường, đi tới phòng khách, mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên,
“Alo...”
Đầu dây bên kia là giọng nói của viện trưởng Lý, lúc này Lăng Viễn mới miễn cưỡng khiến bản thân mình tỉnh táo chút, “Vâng, viện trưởng Lý ạ.

Sáng sớm nay tôi mới về tới nhà...Thứ hai sẽ công bố sao? Có hơi nhanh không...Được, nếu như lãnh đạo đã quyết định, tôi cũng phải phối hợp theo...”
Lăng Viễn đặt điện thoại xuống, giụi đôi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn, rồi lại nằm xuống ghế sofa ngủ tiếp.
Sáng thứ Hai, Lăng Viễn mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, thắt thêm cái cà vạt màu xám, dồi dào tinh thần xuất hiện ở sảnh chính bệnh viện số 1.
Các y tá ngang qua sảnh chính nhìn thấy anh đều vui vẻ không ngớt, “Bác sĩ Lăng, anh về rồi...”
“Chào buổi sáng bác sĩ Lăng, anh từ Mỹ về rồi đấy à?”
Lăng Viễn cười gật đầu chào hỏi với họ, “Đúng vậy, tôi mới về...”
Sau khi thay áo blouse, Lăng Viễn tới thẳng phòng họp, trong cuộc họp sáng nay, bệnh viện sẽ tuyên bố Lăng Viễn nhận chức viện trưởng.
Dù Lăng Viễn đã biết trước kết quả này, nhưng trong toàn bộ quá trình cuộc họp anh vẫn rất căng thẳng, thậm chí hai chân dưới bàn không kiềm chế được mà run rẩy nhẹ.
Cuối cùng trong phòng họp cũng vang lên mấy chữ trưởng khoa Ngoại gan mật Lăng Viễn đảm nhận chức viện trưởng, Lăng Viễn mới ngẩng đầu lên, nhìn sang viện trưởng Lý đang phát biểu.
“Tiếp theo chúng ta xin mời trưởng khoa Lăng sắp tiếp nhận vị trí viện trưởng phát biểu vài câu.” Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về Lăng Viễn.
Lăng Viễn đón lấy mic nói, “Cảm ơn lãnh đạo bệnh viện đã tín nhiệm tôi giữ chức viện trưởng này, có rất nhiều điểm tôi vẫn chưa hoàn thiện, cũng mong trong công việc sau này, các vị ngồi đây sẽ giúp đỡ tôi, để tôi phát triển cùng với bệnh viện.”
Những người tham gia cuộc họp có người tình nguyện, có người không tình nguyện, nhưng cũng đều vỗ tay cho Lăng Viễn, Lăng Viễn cũng đứng lên thể hiện sự cảm ơn đối với mọi người.
Buổi chiều, phòng làm việc của Lăng Viễn đã được chuyển từ khoa ngoại gan mật tới phòng làm việc của viện trưởng, lúc Lăng Viễn đang sắp xếp bàn làm việc, Lâm Niệm Sơ gõ cửa hai tiếng, rồi đi vào, “Xem ra bây giờ phải gọi anh là viện trưởng Lăng.”
Lăng Viễn dừng tay lại, nhìn sang Lâm Niệm Sơ, “Xem ra em đến đây không phải để chúc mừng anh.”
“Vậy anh sai rồi, em đến đây để chúc mừng anh, tiện thể nói về việc li hôn của hai chúng ta.”
Lăng Viễn cười cười nhún vai, “Anh biết mà, vẫn còn việc khác nữa.


Em xem hiện tại anh đang một đống việc, e rằng hôm nay không được.”
“Em cũng không nói là hôm nay, bệnh viện sắp xếp một đội bác sĩ đến Quý Châu chữa bệnh từ thiện, em đã đăng ký tham gia, chắc phải đi một tháng, ngày mai em phải đi, em sợ anh gấp gáp nên đến đây nói với anh một tiếng trước.”
“Ồ, anh không gấp, nếu như em gấp, vậy anh cũng chỉ đành gác lại việc của mình, chiều nay đi cùng em tới cục dân chính.”
Lâm Niệm Sơ lườm Lăng Viễn, “Chúng ta cứ phải nói với nhau như vậy sao?”
Lăng Viễn giơ hai tay ra đầu hàng, “Vậy em muốn anh nói thế nào?”
“Bỏ đi, chúng ta cũng sắp li hôn rồi, đừng cãi nhau vì những việc thế này nữa.

Vậy thì đợi em từ Quý Châu về chúng ta đi làm thủ tục sau.”
Lăng Viễn gật đầu, “Ok.”
Lâm Niệm Sơ đang chuẩn bị quay người đi, đột nhiên lại quay đầu lại nói, “Lăng Viễn, chúc mừng anh lên chức viện trưởng.”
Lăng Viễn ngây người một lúc, sau đó quay đầu qua cười với cô, “Cảm ơn em.”
Vừa mới nhậm chức chưa tới hai ngày, Lăng Viễn đã nhận được đơn xin nghỉ phép của trưởng khoa ngoại, thời gian nghỉ phép kéo dài nửa tháng, khiến Lăng Viễn thấy rất nghi ngờ.
Thời gian ăn trưa, ở căng tin của bệnh viện số Một, phó khoa ngoại Lý Duệ bưng đĩa cơm đến ngồi trước mặt Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?”
“Trưởng khoa Trương của khoa ngoại xin nghỉ phép nửa tháng, cậu nói xem tôi có nên duyệt không?”

“Ủa, vậy sao?”
Miệng Lý Duệ nói như vậy, nhưng Lăng Viễn không thấy một chút kinh ngạc nào trên biểu cảm khuôn mặt của cậu ấy, “Cậu không tò mò anh ta muốn làm gì sao?”
“Tôi tò mò gì chứ, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trước khi công bố anh là viện trưởng, mọi người đều cho rằng anh ấy ngồi vào vị trí ấy chắc như đinh đóng cột, kết quả nửa đường thì lại gặp một Trình Giảo Kim là anh, anh nói xem có phục không? Tôi còn nghe nói, anh ta chuẩn bị nghỉ phép xong thì từ chức, phép năm thì cứ nghỉ thôi, cũng không ảnh hưởng tới lương.”
Lăng Viễn cười lạnh lùng, “Thì ra là như vậy, vậy tôi có nên không duyệt đơn xin nghỉ phép của anh ta không, sau đó lại khom lưng cúi gối giữ anh ta ở lại không?”
“Đương nhiên rồi? Bằng không anh tìm ở đâu ra người để thay thế vị trí trưởng khoa ngoại cho anh ta?” Lý Duệ hỏi ngược lại.
Lăng Viễn không nói nữa, cúi xuống tiếp tục ăn.
Quay về phòng làm việc, Lăng Viễn nhìn tờ đơn xin nghỉ phép trên bàn, sau khi nghĩ một hồi, mở nắp bút, vừa ký tên mình lên đó, vừa nói lẩm bẩm, “Tôi không tin không có anh thì trái đất không quay.”
California Mỹ, sau khi Tôn Phụng xem lại đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc xếp trong vali, cô đóng vali lại, ngày mai cô phải bay về nước, tham gia hôn lễ của Mã Đông và Vệ Dung.

Vì thế mà cô phải nghỉ phép hai tuần, cũng may ở Mỹ, bác sĩ xin nghỉ cũng không khó khăn lắm..


Bình luận

Truyện đang đọc