QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Tôn Phụng nằm trong lòng Lăng Viễn,ngẩng đầu lên men theo ánh trăng ngoài cửa sổ mới nhìn rõ gương mặt của Lăng Viễn, “Chẳng phải anh nói có việc muốn nói với em sao? Đây chính là nội dung anh muốn nói à?”
“Không, cuộc trò chuyện chính thức vẫn chưa bắt đầu.” Dù trong xe có điều hòa đủ ấm, nhưng Lăng Viễn vẫn giúp Tôn Phụng mặc lại áo sơ mi rồi lấy chiếc áo khoác ở ghế dưới đắp lên người cô, “Em cẩn thận không bị cảm.”
“Nếu như em mà bị cảm anh phải chịu trách nhiệm.” Tôn Phụng tức giận nói.
“Anh đã cầu hôn em chứng minh anh muốn chịu trách nhiệm với em cả đời.”
“Ai bảo anh chịu trách nhiệm cả đời, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi à?”
Lăng Viễn nhíu mày lại, “Em có ý gì, không muốn cưới anh sao, vậy em vẫn còn nhớ nhung Vệ Cương à?”
Tôn Phụng ngồi phắt dậy, “Anh lại nói linh tinh gì vậy.

Lại ghen tuông lung tung rồi.

Món quà Vệ Cương tặng em cũng đã gửi lại trả cho anh ấy.

Hơn nữa, em cũng nói rất rõ ràng với anh ấy, em yêu anh.”
“Thật sao?” Vui mừng đột nhiên tới khiến Lăng Viễn hưng phấn hôn vào má cô, “Vậy tại sao hai ngày nay em không chủ động tới tìm anh, em có thể nói rõ với anh, làm một mình anh còn đang tức giận bực bội trong lòng.”
Từ trước đến nay, Tôn Phụng không có thói quen chủ động, cô cũng không biết nên nói thế nào với Lăng Viễn, đây là lần yêu đương chính thức đầu tiên của mình, “Lăng Viễn, nếu như em nói anh là người đầu tiên em yêu chính thức, anh có tin không…Em không biết chủ động giải thích cho anh điều gì, càng huống hồ anh cũng bỏ mặc em, tại sao em phải quan tâm tới anh?”
“Lần đầu tiên yêu?” Lăng Viễn không dám tin nhìn vào mắt Tôn Phụng, “Vậy nên em mới dễ xấu hổ như vậy sao? Xem ra anh nhặt được báu vật thật rồi.” Lăng Viễn ôm chặt Tôn Phụng cười lớn tiếng.

Tôn Phụng véo nhẹ vào mặt Lăng Viễn, “Không được cười em, chúng ta về đi, đây là chỗ nào, tối đen như mực.” Nói rồi, Tôn Phụng rướn qua ngồi sang ghế phụ.
“Ok, bây giờ về nhà.”
Xe của Lăng Viễn tới khu nhà Tôn Phụng, cô tháo dây an toàn ra, “Vậy em lên đây…”
“Em đi như vậy à? Bụng anh đang đói cồn cào rồi này, vừa rồi tốn bao nhiêu tinh lực, em không thương anh sao?”
Tôn Phụng nghe thấy câu này vừa tức giận vừa buồn cười, “Vậy anh muốn thế nào? Muốn em nấu cho anh ăn?”
“Đúng vậy.”
Tôn Phụng bưng một bát mỳ từ phòng bếp ra, “Nhà em cũng không có gì để ăn, anh ăn tạm đi.”
Lăng Viễn thấy Tôn Phụng còn cố tình cho thêm một quả trứng gà vào trong mỳ, hài lòng cười, “Rất ngon.

Em nấu gì anh cũng thích ăn.”
“Trước đây không phát hiện miệng anh lại dẻo như vậy, đã theo đuổi được bao nhiêu thiếu nữ rồi?”
“Không có, mặt dày theo đuổi như này cũng chỉ có em.” Lăng Viễn thấy Tôn Phụng chỉ nấu một bát mì, “Chỉ nấu mì cho anh, em không đói sao?”
“Em không đói.”
Lăng Viễn gắp một miếng mì đưa tới miệng Tôn Phụng, “Há miệng, a…”
Tôn Phụng đành phối hợp há miệng ra, cho miếng mì vào trong miệng, mặt lại không tự chủ được đỏ ửng lên.
“Em rất dễ bị xấu hổ, phụ nữ yêu lần đầu thật thú vị.” Lăng Viễn không kiềm được mà cảm thán.
Tôn Phụng rửa bát xong đi ra, nhưng không thấy Lăng Viễn ở phòng khách, “Lăng Viễn, anh đang đâu đó?”
Lăng Viễn đi từ phòng ngủ của Tôn Phụng ra, trên tay cầm lọ thuốc an thần trước đây cô lấy ở bệnh viện, “Em vẫn còn đang uống thuốc an thần à?”
“Đợt trước em uống nhưng đợt này em không uống nữa.”
Lăng Viễn đau lòng ôm cô vào lòng, “Anh nên nói chân tướng sự việc cho em, lại khiến em một mình đau khổ, anh xin lỗi.”
Tôn Phụng xoa xoa lưng anh an ủi, “Bác sĩ Lâm đã nói hết với em rồi, anh vì tốt cho em mới cố tình làm như vậy, anh không phải tự trách mình nữa.”
“Lâm Niệm Sơ à?”
“Ừm, thực ra cô ấy rất tốt.”
“Rất tốt nhưng không còn tình cảm nữa không liên quan tới tốt xấu của người khác.

Lát nữa anh bên cạnh chờ em ngủ, đợi em ngủ rồi anh đi sau.”
“Tại sao?”
“Anh phải giúp em cai thuốc, anh chính là thuốc an thần tốt nhất của em.”
Tôn Phụng cười lắc đầu, “Niềm kiêu hãnh và tự tin của anh từ đâu ra vậy?”

“Trời sinh.” Lăng Viễn đắc ý nói.
Cũng không biết do hôm nay mệt hay là thuốc an thần Lăng Viễn có tác dụng, Tôn Phụng nằm trong lòng Lăng Viễn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại, Tôn Phụng phát hiện tên lừa đảo Lăng Viễn vẫn nằm ngủ bên cạnh mình, căn bản không có rời đi.
Đợi Lăng Viễn tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tôn Phụng, tìm một vòng cả nhà cũng không thấy Tôn Phụng đâu.

Lúc Lăng Viễn cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Tôn Phụng thì nghe ngoài cửa có động tĩnh, cửa được mở ra từ bên ngoài, Tôn Phụng cầm đồ ăn sáng đi vào.
“Anh dậy rồi à?”
“Ừ, anh đang tìm em, em đi mua đồ ăn sáng cũng không nói một tiếng.” Lăng Viễn đi tới trước Tôn Phụng hôn lên gò má cô.
Lúc này, Vệ Cương cũng xuất hiện ngoài cửa nhà Tôn Phụng, vừa rồi lúc Tôn Phụng đi vào nhà chưa kịp đóng cửa lại, màn này cũng đã đập vào mắt anh.
“Đừng làm loạn nữa, mau qua ăn sáng đi.” Tôn Phụng đẩy Lăng Viễn ra đi vào trong phòng bếp.
Lăng Viễn quay người vừa hay nhìn thấy Vệ Cương đang đứng ngoài cửa, sững người lại, gọi vào trong phòng bếp, “Tôn Phụng…”
Tôn Phụng đi ra, nhìn theo ánh mắt của Lăng Viễn thì thấy Vệ Cương bên ngoài, “Vệ Cương, sao anh lại ở đây?”
“Tôn Phụng, anh có thể nói với em vài câu được không?” Vệ Cương nói với Tôn Phụng.
Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn, “Anh ăn trước đi, em ra ngoài một lát.”
“Ồ.” Lăng Viễn nhìn Tôn Phụng đi ra cửa sau đó cùng Vệ Cương ra ngoài.
Ở hành lang bên ngoài, sắc mặt Vệ Cương rất khó coi, “Lăng Viễn đã xong thủ tục li hôn rồi?”
Tôn Phụng không trả lời, “Hôm qua em đã gửi quà lại cho anh, anh đã nhận được chưa?”
“Đó chỉ là món quà sinh nhật thông thường, không tới mức mà em nhất định phải trả lại cho anh.”
“Nếu như đó là một món quà sinh nhật thông thường, quả thực thì không cần, nhưng…e rằng không phải như vậy, anh chạy tới đây không cần ở nhà với Á Linh à?” Tôn Phụng cố ý hỏi như vậy.
“Được, anh hiểu ý em rồi.


Dù sao có những thứ anh không thể cho em thì người khác có thể cho em, vậy cũng rất tốt.

Tôn Phụng, anh thật lòng mong em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
Tôn Phụng tiễn Vệ Cương tới cửa thang máy rồi quay lại phòng khách, Lăng Viễn đang ăn sáng.
Tôn Phụng ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh không có gì muốn hỏi em à?”
“Không, mau ăn đi.” Lăng Viễn vờ như không có gì nói.
“Vệ Cương vừa đến là…”
“Anh thấy có khi anh nên chuyển tới đây sống luôn, chỗ em gần bệnh viện hơn, hai người còn có thể cùng ăn với nhau, bằng không hai người hàng ngày lại gọi đồ ăn bên ngoài.” Lăng Viễn chuyển sang chủ đề khác.
“Được.” Tôn Phụng trả lời rất dứt khoát.
Lăng Viễn nghĩ cô giữ gìn như vậy, tưởng rằng cô sẽ từ chối, “Hay là đợi chúng ta đăng kí kết hôn rồi anh chuyển qua sau.”
“Em đồng ý lấy anh từ khi nào?” Tôn Phụng cười hỏi ngược lại Lăng Viễn.
“Vậy…em chuẩn bị khi nào mới đồng ý?”
“Phải xem biểu hiện của anh đã.” Tôn Phụng nói rồi cúi xuống tiếp tục ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc