QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Ngồi trên xe của Tôn Phụng, Lăng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cũng không biết sẽ đi đâu, đối với anh mà nói tất cả ở đây đều xa lạ.
Khoảng mấy phút sau, xe dừng lại trước cửa một siêu thị, Tôn Phụng tháo dây an toàn, “Đây là siêu thị của người Hoa, nếu như cậu đã không muốn ăn đồ Tây, vậy thì chúng ta tự nấu vậy.”
“Há, vậy có phiền phức quá không?” Lăng Viễn không ngờ Tôn Phụng sẽ mua thực phẩm rồi về nhà tự nấu.
“Quán ăn Trung Quốc ở đây hương vị cũng không được giống với trong nước, thật sự không ngon bằng tự mình nấu.”
Đi vào siêu thị, Tôn Phụng chọn đồ, quay người nhìn Lăng Viễn, “Cậu thích ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.”
Tôn Phụng cười nhạt, “Thường nói ăn gì cũng được đều là những người không biết nấu.”
“Sao chị biết vậy?” Lăng Viễn kinh ngạc nhìn sang cô, “Tôi sống một mình, công việc ở bệnh viện lại rất bận, thực sự cơ hội để nấu ăn ở nhà rất ít ỏi.”
Tôn Phụng sững người một lát, sau đó mới phản ứng lại, “Đúng vậy, nghề này của chúng ta rất bận, vậy tôi tùy tiện nấu mấy món tôi thấy ăn được nhé.”
Lần thứ hai đến nhà Tôn Phụng, Lăng Viễn đã không còn cẩn trọng như lần trước, mở xem mấy chương trình trên TV, đều là chương trình tiếng Anh, lười động não dịch nên theo quán tính anh đặt điều khiển xuống.
Lúc này, mùi thơm trong bếp cũng phảng phất ra bên ngoài, Lăng Viễn đi tới phòng bếp, thấy Tôn Phụng đang làm cánh gà chiên xì dầu, “Thơm quá, xem ra là rất ngon đây.”
“Bình thường một mình tôi cũng ít khi nấu ăn, nấu cũng không được ngon lắm, ăn tạm.”

Hai người, Tôn Phụng làm bốn món ăn, một món canh, sau khi bưng tất cả các món lên bàn, cô liếc nhìn tủ rượu được đặt trong góc ngoài phòng khách, cuối cùng cũng buông bỏ suy nghĩ ấy.
Tôn Phụng ra hiệu Lăng Viễn ngồi xuống, “Xong cả rồi, cậu mau thử đi, có hợp với khẩu vị của cậu không.”
Lăng Viễn với vẻ mặt mong đợi cầm đũa lên, gắp một miếng cho vào miệng, thử hương vị, không ngừng gật đầu, “Chị nấu rất ngon, chị khiêm tốn quá rồi.”
“Chắc là do cậu đã quá lâu không được ăn món Trung thôi.” Tôn Phụng múc cho Lăng Viễn một bát canh, đưa cho cậu, “Cậu uống chút canh đi.”
“Ok, cảm ơn chị.

Chị nấu rất ngon thật đấy, không ngờ chị không chỉ làm phẫu thuật tốt mà nấu ăn cũng rất cừ.

Chồng và con trai chị thật may mắn.”
Tôn Phụng cúi đầu, bình thản ăn một miếng, sau đó ngẩng đầu lên nói với Lăng Viễn, “Phải là không may mắn mới đúng, con trai tôi ở Bắc Kinh, cũng không được ăn đồ ăn tôi nấu.

Còn về chồng, gì nhỉ, tôi không có.”
“Hả!” Lăng Viễn sững người, nhìn Tôn Phụng đang ăn như không hề có chuyện gì, ngược lại câu nói đó anh đã phải tiêu hóa mất mấy phút.
Tôn Phụng gắp đồ ăn cho anh, “Cậu ăn nhiều chút, tôi nấu nhiều như này, ăn không hết đổ đi thì phí lắm.”
Lúc này Lăng Viễn mới hoàn hồn, nghe Tôn Phụng bảo gắp đồ ăn cho anh.
Đến Mỹ cũng gần hai tháng, bữa cơm này đã khiến anh rất thỏa mãn.

Sau khi ăn xong đặt đũa xuống, “Tôi ăn rất ngon, cảm ơn chị.”
Theo lý mà nói ăn cơm xong, Tôn Phụng nên giữ Lăng Viễn ở lại uống trà trò chuyện gì đó, nhưng Tôn Phụng không quen với việc có người đàn ông xa lạ ở trong nhà mình, nên khéo léo nói với Lăng Viễn, “Nếu như có cơ hội, lần sau lại tới nhé.”
Lăng Viễn cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô, đứng dậy, “Phoenix, vậy tôi đi trước đây, cảm ơn sự tiếp đãi buổi tối ngày hôm nay của chị.”
“Được, vậy tôi tiễn cậu.” Tôn Phụng vừa ra khỏi phòng khách thì điện thoại trong phòng reo lên.
Tôn Phụng đi lên trước, nhấc điện thoại, thấy cuộc gọi đến là Vệ Cương, cô dừng lại nghe máy, “Alo...Vệ Cương...”

Lăng Viễn cũng theo quán tính dừng lại, đợi Tôn Phụng nghe điện thoại.
“Ca phẫu thuật đó xong rồi, ừm, rất thành công...” Tôn Phụng ngẩng đầu nhìn Lăng Viễn, “Đúng rồi, là cậu ấy làm...!Vệ Cương, bây giờ nhà em đang có khách, em tắt máy trước nhé.”
Tôn Phụng đặt điện thoại xuống, ngại ngùng nhìn sang Lăng Viễn, “Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”
Lăng Viễn tiếp tục đi ra ngoài cửa, “Xem ra chị và viện trưởng Vệ có quan hệ rất thân thiết.”
Tôn Phụng không biết nên trả lời cậu thế nào, cô cũng không trả lời, đưa Lăng Viễn ra cửa, “Cậu biết đi thế nào chưa, hay là tôi giúp cậu gọi Uber nhé?”
“Không cần đâu, tôi cũng đã tải APP về rồi, tôi tự gọi được.”
Tôn Phụng đẩy cửa sắt, sau khi Lăng Viễn ra ngoài, mình cũng dừng lại, “Vậy tôi tiễn cậu đến đây thôi, đi đường cẩn thận.”
“Ok, tạm biệt.” Lăng Viễn vẫy tay với cô, sau đó đi về phía đường lớn.
Đứng trước cửa kí túc, Lăng Viễn mở khóa mật mã, đẩy cửa đi vào phòng.

Ở Trung Quốc, chỗ ở có điều kiện như này không gọi là kí túc xá, dù anh sống trong khuôn viên trường đại học California, nhưng Lăng viễn cho rằng phải dùng từ căn hộ để mô tả nơi này mới hợp lý.
Lăng Viễn rót một cốc nước, vừa ngồi xuống trước ghế sofa, điện thoại bên ngoài reo lên, trên điện thoại hiển thị người gọi vẫn là Niệm Sơ.
Lần này, Lăng Viễn ấn nghe, “Alo...”
Nghe đầu bên kia nói xong, Lăng Viễn vuốt nhẹ mái tóc hơi dài, “Còn ba tháng nữa anh mới về nước, anh về rồi chúng ta đi làm thủ tục, được không?”
Tắt máy xong, Lăng Viễn vất điện thoại xuống sofa, anh biết Lâm Niệm Sơ gọi điện lại để nói việc li hôn, tự nhiên cảm thấy rất phiền phức.

Lúc này, điện thoại lại rung lên lần nữa, Lăng Viễn cầm lên, bực mình nói, “Em còn việc gì nữa…”
Viện trưởng Lý ở đầu dây bên kia ngơ ngác, “Có phải Lăng Viễn không?”
Lúc này Lăng Viễn mới nhìn màn hình hiển thị, gõ vào trán mình, “Viện trưởng Lý, tôi là Lăng Viễn đây, vừa rồi có cuộc điện thoại của bên bất động sản gọi tới, tôi cho rằng họ lại gọi lại, anh có việc gì sao….hội nghị y học à? Ở đây tôi cũng không quá bận, chắc là cũng bớt trút thời gian được…Ở Thụy Sĩ? Visa thuộc khối Schengen của tôi vẫn chưa hết hạn, đi Thụy Sĩ được, anh gửi cho tôi thời gian và lịch trình cụ thể cho tôi, lát nữa tôi xem.”
Ở bệnh viện, sau khi Lăng Viễn nói rõ tình hình với Chris, Chris rất thỏa mái duyệt đơn nghỉ phép cho Lăng Viễn.
Trên hành lang, lúc Lăng Viễn ngang qua phòng làm việc của trưởng khoa ngoại, còn cố tình ngó vào bên trong, không có ai, nói ra cũng rất kỳ lạ, nếu như là bệnh viện trong nước, anh vẫn thường xuyên gặp các đồng nghiệp khoa ngoại.

Nhưng ở đây, anh tới đây đã hơn hai tháng, gần như không gặp Tôn Phụng mấy, có một lần duy nhất là cùng họp ở khoa ngoại.

Nhưng tần suất họp ở đây ít hơn rất nhiều so với trong nước.
Lúc này, Tôn Phụng không biết từ đâu quay về phòng làm việc, bên ngoài hành lang đã nhìn thấy Lăng Viễn, chỉ gật đầu với anh, không nói một câu nào, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình.
Còn Lăng Viễn, vẫn đang sững người tại chỗ, còn chưa kịp chào hỏi cô, nụ cười trên gương mặt dần cứng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc