QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Mới đi dạo được hai cửa hàng trong trung tâm thương mại, thấy Tôn Phụng không hứng thú,
“Em sao mà cứ khó chịu không vui vậy? Đúng rồi, chị nghe Dung Dung nói em và viện trưởng Lăng kết hôn rồi, còn quên chưa chúc mừng em.”
Á Linh đã nói nhiều như vậy, đến khi nghe thấy tên Lăng Viễn cô mới hoàn hồn trở lại, “Ưm? À, đúng vậy, bọn em kết hôn rồi.”
“Kết hôn thì nên vui chứ, sao nhìn em không vui chút nào vậy.”
Tôn Phụng xoa nhẹ chán, “À…Tối qua em ngủ không ngon giấc nên hôm nay không có tinh thần.”
“Vậy chúng ta không đi xem đồ nữa, tìm chỗ uống cốc café đi.”
Sau khi ngồi xuống, Tôn Phụng gọi một cốc latte, “Em thấy đợt này sắc mặt chị rất tốt.”
“Em kết hôn đương nhiên chị mừng rồi, định khi nào tổ chức hôn lễ, em và Lăng Viễn đều bận, chị mang danh bên nhà ngoại cũng có thể giúp em một tay.”
“Đợt này lãnh đạo cấp trên đang tới kiểm tra bệnh viện, em hiện tại còn đang có hạng mục phải hoàn thành, việc hôn lễ sau này nói sau.” Tôn Phụng mặt mày ủ rũ nói.
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của Á Linh về Tôn Phụng, chắc chắn cô có chuyện gì đó, “Em và viện trưởng Lăng cãi nhau rồi à? Nhất định là có chuyện gì đó.”
Ánh mắt của Tôn Phụng đang nhìn ra ngoài cửa sổ kéo lại nhìn sang Á Linh, nghiêm túc nhìn cô nói, “Có phải em không xứng với Lăng Viễn không? Chị xem anh ấy trẻ hơn em, vừa đẹp trai, lại còn là viện trưởng, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích anh ấy.”
“Trước đây chị chưa hỏi em, cậu ấy đã kết hôn chưa?”
Tôn Phụng gật đầu, “Anh ấy kết hôn rồi, cũng li hôn rồi.”

“Tại sao lại li hôn?”
Tôn Phụng sững người một lúc sau đó cắn môi, “Hai người không còn tình cảm nữa? Trước khi quen em họ đã li thân rồi.

Nhưng đại khái cũng có chút liên quan tới em…”
“Vậy chứng minh cậu ấy rất yêu em, tại sao em lại lo âu như vậy?”
Giữa Tôn Phụng và Á Linh ngoài việc về Vệ Cương, những thứ khác đều có thể nói với nhau, cho nên Tôn Phụng cũng không giấu cô, “Vì em phát hiện có rất nhiều cô gái rất ưu tú thích anh ấy, trẻ hơn em, đẹp hơn em…”
Lúc này Á Linh mới hiểu được, thì ra sự tự ti của Tôn Phụng đang làm rối mọi việc, “Em cũng rất xinh đẹp mà, còn là một trưởng khoa Ngoại có tiếng có địa vị nữa.”
“Vậy sao…” Tôn Phụng cười cười, trong nụ cười lộ rõ sự không tự tin.
Hai người ngồi ở quán café hơn một tiếng, Tôn Phụng nhìn điện thoại mấy lần cũng không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Tạm biệt Á Linh, Tôn Phụng về thẳng nhà.

Về tới nhà thấy Lăng Viễn vẫn chưa về, cô nhìn đồng hồ đã là 5 giờ chiều.
Tôn Phụng lấy điện thoại trong túi ra, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Lăng Viễn hay không, thì có thông báo tin tức trong APP, có thông tin về sự cố điều trị của bệnh viện số Một.

Tôn Phụng lập tức ấn vào xem, thì ra sự việc nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, thậm chí còn kinh động tới truyền thông, Lăng Viễn còn phải tiếp nhận phỏng vấn.
Tôn Phụng ấn xem video, Lăng Viễn xuất hiện trong đó, “Đối với sự việc sai lầm nghiêm trọng của khoa Sản bệnh viện chúng tôi, tôi kính cẩn xin lỗi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, hiện tại người bệnh đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật, chúng tôi sẽ dốc hết sức.

Còn về bác sĩ có liên can, bệnh viện chúng tôi sẽ nghiêm khắc xử lý…”
Xem hết clip, Tôn Phụng đang chuẩn bị tắt đoạn tin tức ấy đi thì nhìn thấy Tiêu Tiêu đang đứng đằng sau Lăng Viễn, cô ấn tắt màn hình điện thoại ném xuống sofa.
Ca phẫu thuật của bệnh nhân kéo dài cho tới tận 9 giờ tối, cũng may là cấp cứu được, Lăng Viễn lúc này mới nới lỏng cổ áo, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc Lăng Viễn về tới nhà, cửa phòng ngủ đang mở hé, nhưng Tôn Phụng đã nằm ngủ trên giường, bên cạnh còn đặt một cốc nước và thuốc an thần không biết cô lấy từ đâu.
Lăng Viễn đặt cánh tay đang ở ngoài chăn của cô cho vào trong chăn, sau đó cầm lọ thuốc an thần ra khỏi phòng ngủ chính.
Sáng hôm sau thức dậy, Tôn Phụng nhìn thấy vị trí bên cạnh mình không có người, xuống giường ra khỏi phòng ngủ, thấy Lăng Viễn vẫn ngủ ở phòng ngủ phụ, xem ra hai người đang tiến hành chiến tranh lạnh một cách triệt để.

Tôn Phụng tới phòng bếp, lấy bánh mì và giăm bông trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu bữa sáng.
Lăng Viễn mặc áo vest ra ngoài, sau đó ra phòng khách thì thấy Tôn Phụng đang nấu bữa sáng.
“Sáng nay anh phải tới Sở Y Tế để báo cáo sự việc ngày hôm qua, đường tới đó rất tắc nên anh không ăn sáng nữa.” Nói rồi, Lăng Viễn liền ra ngoài cửa.
Tôn Phụng nhìn xuống phần sandwich và trứng ốp đã làm sẵn trên tay, cầm tới bên cạnh thùng rác, ném thẳng xuống.
Nguyên một tuần, Lăng Viễn vừa phải xử lý sự cố điều trị của khoa Sản, vừa phải tiếp đón lãnh đạo cấp trên tới thẩm tra sát hạch công việc, hàng ngày đều sáng đi sớm tối về muộn, còn Tôn Phụng trong thời gian điều tra cũng phải quản lý công việc của khoa Ngoại đồng thời tiếp tục nghiên cứu hạng mục của mình, nói hai người làm việc ở cùng một bệnh viện, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng không có cơ hội gặp mặt nhau.

Tối về tới nhà, mỗi đêm lại xa cách thêm, hai người như hẹn nhau vậy, anh không để tâm tới tôi, tôi cũng mặc kệ anh.
Sáng thứ Sáu, tiễn các lãnh đạo và chuyên gia tới kiểm tra ra ngoài xe, cuối cùng Lăng Viễn cũng đã thả lỏng được.

Một tuần này Lăng Viễn đều không xuất hiện ở nhà ăn, cuối cùng cũng xuất hiện ở nhà ăn đúng giờ.
Vào trong nhà ăn, Lăng Viễn nhìn một vòng, thấy Tôn Phụng đang ngồi ăn cùng với các bác sĩ khoa Ngoại, gọi đồ xong anh chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Tôn Phụng ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy Lăng Viễn cách mình không xa, cô sững người lại vừa hay lại bắt gặp ánh mắt của Lăng Viễn.
Trong lúc Tôn Phụng chuẩn bị rời ánh mắt đi, thì Lăng Viễn bê đĩa qua chỗ Tôn Phụng.
Thư Tinh thấy Lăng Viễn đột nhiên đứng bên cạnh liền bỏ đũa xuống, “Trưởng khoa Tôn, em ăn xong rồi.

Hai anh chị cứ ăn đi ạ.” Nói rồi nhường chỗ cho Lăng Viễn rồi bê đĩa cơm đi.

Lăng Viễn ngồi xuống, nhìn sang Tôn Phụng đang cúi đầu ăn, “Sao anh cảm thấy hình như phải mấy ngày rồi không gặp em vậy.”
“Viện trưởng Lăng bận trăm công nghìn việc, quả thực chúng ta không gặp nhau, mấy hôm nay em cũng không biết anh về nhà lúc mấy giờ, sáng ra khỏi nhà lúc mấy giờ.”
“Chẳng phải anh đang bận ứng phó việc kiểm tra sao? Sáng nay vừa mới xong này.”
“Vâng, việc viện trưởng Lăng phải quan tâm quá nhiều, nào có thời gian để tâm tới tôi được.” Tôn Phụng bực bội nói, sau đó đứng thẳng lên rời đi.
“Ây…” Lăng Viễn cứ tưởng mấy ngày rồi Tôn Phụng cũng đã bớt giận, không ngờ còn nghiêm trọng hơn trước.
Tôn Phụng vừa ra khỏi thang máy thì có cuộc điện thoại từ Mỹ tới, “Alo, giáo sư Lucas…Tôi sao? Giờ này đương nhiên đang ở bệnh viện rồi…Vậy sao? Nếu như gấp như vậy, vậy tôi nghĩ cách, cố gắng tuần sau qua đó, vừa hay bên Trung Quốc cũng đón Tết được nghỉ một tuần lễ nên chắc tôi ở được một hai tuần…Được, vậy lát nữa tôi sẽ xin nghỉ chỗ viện trưởng, có kết quản sẽ báo lại với cậu.”
Buổi chiều vừa vào giờ làm việc Lăng Viễn nhận được cuộc gọi từ bên Sở đợt kiểm tra sát hạch vừa rồi đã được thông qua, tình hình sự cố mấy hôm trước cũng thông qua điều tra không có nghiêm trọng gì, hòn đá đè nặng lên đầu Lăng Viễn cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Lăng Viễn đứng dậy, đang chuẩn bị báo tin mừng với Tôn Phụng thì Tiêu Tiêu đi qua, “Viện trưởng Lăng, có một thiếp mời dự tiệc của anh.”
Lăng Viễn mở thiệp mời ra, là thư mời dự tiệc tất niên của sở.
“Còn có của các trưởng khoa khác nữa, lát nữa em sẽ mang tới cho họ.”
“Đưa giấy mời của trưởng khoa Tôn cho anh, anh mang cho cô ấy.”
Tiêu Tiêu sững người lại, “A? Ồ, dạ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc