QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Để tránh đánh rắn động cỏ, Lăng Viễn không đi nghe ngóng xem chuyến bay của Tôn Phụng là chuyến bay nào.

Trước hội nghị một ngày, hai người ngồi hai chuyến bay khác nhau đến Thượng Hải.
Ngày hôm sau, trước khi bắt đầu hội nghị, Tôn Phụng đã đến trung tâm hội nghị trước một bước, lúc cô nhìn thấy tấm bảng tên người ngồi bên cạnh mình là Lăng Viễn, thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Cô nghi ngờ mắt mình bị hoa, cầm bảng tên lên nhìn lại mấy lần.
Lúc Lăng Viễn đi vào, vừa hay nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô, đi qua cầm lấy bảng tên của mình trên tay cô, “Trưởng khoa Tôn, trùng hợp vậy, thì ra em cũng đến tham gia hội nghị ở Thượng Hải.”
Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn, “Lẽ nào không phải là anh giở trò sao, anh sớm đã biết hai chúng ta sẽ đến tham dự hội nghị này.”
“Sao anh biết được, anh không thần thông quảng đại đến vậy đâu.”
Tôn Phụng không muốn tiếp tục tranh luận với anh, ngồi xuống đợi hội nghị bắt đầu.
Trong lúc diễn ra hội nghị, Lăng Viễn thi thoảng nhìn sang Tôn Phụng bên cạnh, còn Tôn Phụng lại đang chăm chú nghe chuyên gia bên trên nói, nếu không thì lại nhìn laptop của mình, căn bản chẳng thèm ngó tới Lăng Viễn.
Kết thúc hội nghị buổi sáng, những người tham gia sẽ cùng nhau ăn ở nhà hàng của khách sạn.
Lăng Viễn và Tôn Phụng tới từ cùng một bệnh viện, đương nhiên sẽ được phía tổ chức sắp xếp ngồi cùng một bàn, Lăng Viễn đã mấy lần muốn gắp đồ ăn cho Tôn Phụng thì đều có người bưng ly rượu qua chào hỏi cô.
“Tôn Phụng, nếu như không phải hôm nay nhìn thấy em, tôi cũng không biết là em đã về nước…”

“À, em về được một một thời gian rồi.

Giáo sư Vương gần đây đang bận gì vậy?”
“Tôi làm một vài việc thôi, tuổi cũng đã cao, còn lại thì giao cho người trẻ các bạn làm, bây giờ em cũng là lực lượng nòng cốt của khoa Ngoại Thần Kinh, không nghiên cứu hạng mục nào sao?”
“Gần đây em có đang bận nghiên cứu một hạng mục, năm ngoái ở Mỹ em đã bắt đầu chuẩn bị.”
“Tốt, vậy thì đợi thành quả của công trình nghiên cứu của em, lúc đó cũng coi như có phúc cho Ngoại khoa thần kinh chúng ta.”
“Giáo sư Vương đã quá khen rồi, anh mới là tấm gương đi trước mà chúng em luôn hướng theo, em nên kính anh một ly mới đúng.” Tôn Phụng nói rồi định cầm li rượu trên bàn lên.
“Chiều có thể vẫn sẽ phải tới dự hội ngị, em uống ít thôi.” Lăng Viễn cầm ly rượu của Tôn Phụng đứng dậy, “Giáo sư Vương, ly này em uống thay cô ấy.” Nói rồi uống cạn ly rượu vang trên tay.
Tôn Phụng sững người, vội vàng giải thích cho giáo sư Vương, “Đây là viện trưởng Lăng của bệnh viện bọn em, tửu lượng của em không được tốt, anh ấy sợ em uống say.”
“Xin chào viện trưởng Lăng.”
Lăng Viễn lấy ra tấm danh tiếp, hai tay đưa cho giáo sư Vương, “Em chào anh, nghe danh anh đã lâu.”
Tiễn giáo sư Vương đi, Tôn Phụng ngồi xuống lườm sang Lăng Viễn, “Sao chỗ nào cũng có anh vậy, anh không ngồi yên ăn được à?”
“Chẳng phải anh sợ em uống say sao? Chiều vẫn phải tham gia hội nghị.

Thật là.”
“Anh…Bỏ đi….” Tôn Phụng lười không muốn cãi cọ với anh, cúi xuống ăn.
Sau khi hội nghị buổi chiều kết thúc, Tôn Phụng cầm laptop đi ra khỏi phòng hội nghị, khách sạn cách đó cũng rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, tiện còn có thể ngắm nhìn phong cảnh sông Hoàng Phố.
Đi được nửa đường, Tôn Phụng liếc nhìn đằng sau có người đi theo mình hình như là Lăng Viễn, cô dừng bước quay người lại, quả nhiên Lăng Viễn đi phía sau mình không xa, liền chất vấn anh, “Anh làm gì cứ đi theo tôi vậy?”
Lăng Viễn bước vội lên trên, “Anh đi về khách sạn Shangri-la ở phía trước.”
“Không phải chứ, anh cũng ở đó à?”
“Nghe em nói như vậy chắc em cũng ở Shangri-la? Trùng hợp vậy.”
“Đúng vậy, rất trùng hợp đấy, xem ra bên cạnh tôi có nội gián thật.” Tôn Phụng lườm Lăng Viễn, “Là Thư Tinh nói cho anh chứ gì, tôi nói mỗi lẫn chúng tôi họp anh đều biết rất rõ ràng.

Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền đồ ăn cho anh.”
Lăng Viễn cũng mặc kệ cô, đi qua cầm lấy laptop của Tôn Phụng, “Dù gì chúng ta đã cùng ở một khách sạn, vậy anh cầm giúp em.”

“Ây, sao anh lại mặt dày như vậy?”
Lăng Viễn ghé sát tai cô thủ thỉ, “Anh cũng chỉ mặt dày với em mà thôi.”
Mặt Tôn Phụng liền đỏ ửng lên, Lăng Viễn cầm laptop của cô đi về phía khách sạn.
Lúc đi vào thang máy của khách sạn, Tôn Phụng cố tình không ấn trước, đợi Lăng Viễn ấn xong, cô kinh ngạc nhìn sang Lăng Viễn, “Tại sao đến tôi ở tầng 7 mà anh cũng biết được?”
“Anh ở tầng 7, anh không biết em ở tầng mấy.”
Tôn Phụng nghĩ hôm qua cô mới nhận được thẻ phòng, e rằng Lăng Viễn không có bản lĩnh lớn như vậy, xem ra là thật sự trùng hợp.
Ra khỏi thang máy, Tôn Phụng cầm máy tính trên tay Lăng Viễn, “Cảm ơn, tôi về phòng đây.”
“Dù gì cũng đã ở gần như vậy, hay là tối nay ăn cùng nhau được không?” Lăng Viễn nói phía sau lưng Tôn Phụng.
Tôn Phụng đi thẳng tới cửa phòng mình, mở cửa ra, trước lúc đi vào quay đầu nói với Lăng Viễn, “Đại khái vì trưa nay đã uống rượu nên tôi rất mệt, không muốn ra ngoài.”
Lăng Viễn nhìn Tôn Phụng đóng cửa lại, cũng không vội vàng quay lại phòng, mà ấn thang máy xuống dưới.

Ra khỏi thang máy anh gọi điện cho Lý Duệ, “Nếu như tặng qua cho trưởng khoa Tôn thì món nào thích hợp vậy…”
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc hội nghị, Tôn Phụng vốn định quay về khách sạn thì bị Lăng Viễn ngăn lai, “Anh đưa em tới nơi này.”
“Muộn thế này rồi còn đi đâu nữa?” Tôn Phụng không muốn đi liền rút tay ra, “Anh đừng có kéo chân kéo tay nữa, ở đây có rất nhiều người quen.”
“Sao vậy, ngày sinh nhật của mình cũng quên rồi à?” Lăng Viễn hỏi cô.
Lúc này Tôn Phụng mới nhìn ngày trên đồng hòa, “Hôm nay là sinh nhật em à? Em quên mất.”
“Em quên nhưng anh không quên.


Đi thôi, anh cùng em đón sinh nhật.” Lăng Viễn nắm lấy tay Tôn Phụng lần nữa, lần này cô đã không cự tuyệt.
Lăng Viễn đưa Tôn Phụng tới một nhà hàng bên cạnh Bến Thượng Hải, anh đã đặt vị trí ngồi cạnh cửa sổ từ hôm qua, qua cánh cửa sổ có thể thưởng thức cảnh đêm của Bến Thượng Hải.
Sắc trời dần tối đi, Bến Thượng Hải và cả Phố Đông ở đối diện lần lượt sáng từng ngọn đèn đường, Tôn Phụng rất hứng thú nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, “Anh đúng là thần thông quảng đại, anh biết nhà hàng này ở đâu vậy?”
“Trên thế giới này không có việc khó, chỉ sợ người có lòng.” Lăng Viễn nhận lấy tờ menu từ phục vụ, “Đi công tác cũng tốt, chúng ta có thể cùng nhau uống chút rượu.”
Lăng Viễn gọi một chai rượu vang rồi đưa menu cho Tôn Phụng, “Em xem xem có muốn ăn gì không?”
“Em thế nào cũng được, gọi mấy món đặc sắc của Thượng Hải đi.”
“Em có ăn quen không? Đồ ăn Thượng Hải hơi ngọt.”
“Dù gì cũng đã tới đây rồi, đương nhiên phải thử thôi.”
Trong lúc chờ đồ ăn, Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn với ánh mắt nghi hoặc, “Sao anh biết được ngày sinh nhật của em?”
“Việc này có gì khó đâu.”
“Anh lợi dụng chức vụ để xem hồ sơ của em đúng không?” Đây là cách duy nhất mà Tôn Phụng nghĩ là Lăng Viễn sẽ dùng nó để tra ngày sinh của mình.
“Không có, nào cần phức tạp đến vậy, lần trước em bị thương ở Thụy Sĩ, anh có đưa em tới bệnh viện, nhìn thấy trên hộ chiếu của em.”
Lời nói vô ý của Lăng Viễn đã nhắc nhở Tôn Phụng, cô nhớ lại lúc ở Thụy Sĩ, cũng nhớ lại những lời nói của Lâm Niệm Sơ nói với mình cách đây không lâu, không ngờ Lăng Viễn lại âm thầm làm nhiều việc vì mình tới vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc