QUÝ THƯƠNG


“Để tôi đi, tôi đã bảo họ ngay từ đầu là không được đụng vào đồ đạc trong ngăn kéo của Vương Cảnh Bình rồi.” Lý Viễn vừa nói vừa đứng dậy: “Bây giờ tôi sẽ đến trường lấy điện thoại ngay.”
Doãn Hạo nói: “Không chỉ mỗi điện thoại của Phan Thành Lâm, lấy hết máy trong ngăn kéo bàn Vương Cảnh Bình về nhé.”
“Rõ rồi.”
Lý Viễn rời khỏi văn phòng rồi Doãn Hạo mới nói với di động: “Tiểu Đắng khá quá nhỉ, lần này tư duy kín kẽ đấy, nghĩ đến cả sàng lọc quan hệ gián tiếp.”
Tiểu Đắng dù rất vui vì được khen nhưng vẫn thật thà đáp: “Em cũng được người ta chỉ giáo thôi ạ.”
Sài Lộ hỏi: “Vị cao nhân nào chỉ giáo vậy? Hay chú em hỏi đội trưởng Tào à?”
Tiểu Đắng đáp: “Em làm sao dám gọi đội trưởng Tào.

Đây là nghiên cứu sinh đại học Công An, học trò của giáo sư Hồ Vĩnh Dư, đàn anh của trai đẹp của ngành – cao nhân Quý Thương chỉ giáo cho em ạ.”
Doãn Hạo tự dưng chồm đến gần điện thoại trên bàn: “Quý Thương đang ở cạnh cậu à?”
Tiểu Đắng: “Đâu có, ảnh vẫn ngủ, ngủ cả ngày nay rồi.

Em nghe lời anh dặn không làm phiền ảnh.

Sáng ảnh dậy ăn tình cờ hai anh em nói chuyện về phương pháp sàng lọc thông tin, em thử làm lại theo cách này thì trúng thật.”
“Hai người ăn sáng cùng nhau à?” đừng nói ngồi ăn sáng với nhau, cả ăn đêm Doãn Hạo với Quý Thương cũng ngồi cách xa cả mét, mỗi thằng một lãnh địa.
Sài Lộ nói: “Gì đấy, Doãn Hạo? Ăn sáng cùng thì quan trọng gì!”
Doãn Hạo cứng nhắc ngoảnh mặt đi, thật ra là để giấu sự chột dạ vì cái sự bắt trọng điểm kỳ quặc của mình.
Từ Bân hỏi: “Thế cái gì quan trọng?”
Sài Lộ vuốt mặt nói: “Quan trọng là anh ấy giỏi vậy sao không đi làm cảnh sát? Học trò của giáo sư Hồ Vĩnh Dư toàn là tinh hoa đấy.

Ảnh mà vào đội thì đội mình sẽ có thêm một anh vừa giỏi vừa đẹp, lại còn biết viết tiểu thuyết, lại còn độc thân…”
Đầu dây bên kia Tiểu Đắng cười nhạo: “Ừ còn không thích bà nữa.

Thôi tỉnh đi má, bà không có cửa đâu.”
Sài Lộ tức thì vồ lấy điện thoại la ó đấu khẩu với Đặng Đăng một hồi mới chịu yên.
Từ Bân chợt hỏi Doãn Hạo: “À này, sao hồi đó cậu không chọn thầy Hồ Vĩnh Dư làm giáo viên hướng dẫn?”
Doãn Hạo nhíu mày: “Vốn tôi cũng định đăng ký làm nghiên cứu sinh của ông ấy, nhưng có một lần tình cờ gặp mặt rồi tôi đổi ý thôi.


Bạn cùng phòng với tôi cũng có một đứa theo ông ấy.”
“Sao lại đổi ý?”
Lần đó là Doãn Hạo theo cha đến một bữa tiệc riêng tư, cách chỗ anh đứng không xa Hồ Vĩnh Dư đã chếnh choáng say đang siết chặt lấy cô phục vụ mới đến dìu ông ta.

Anh còn nhớ rõ biểu cảm trên gương mặt Hồ Vĩnh Dư và từng cử chỉ rất nhỏ của ông ta.

Thật ra với một người có hơi men thì những hành động đó là khá bình thường nhưng chẳng hiểu sao Doãn Hạo vẫn thấy hơi khó chịu.
Doãn Hạo lắc đầu: “Không có lý do gì cụ thể cả, chỉ là nhìn thấy người thật thì có cảm giác vậy thôi.”
“Cảm giác của cậu cũng thoáng thật, người ta là Hồ Vĩnh Dư đấy.” Từ Bân là người rất biết chừng mực, một khi đối phương đã tỏ ý khó nói anh ta sẽ tế nhị không hỏi nữa.
Anh ta đổi đề tài: “Vừa rồi cậu định nói gì vậy?”
Doãn Hạo đang định kể lại cho Từ Bân suy luận của Quý Thương hôm trước thì điện thoại lại đổ chuông, Doãn Hạo đưa mắt nhìn qua rồi không dám nghe máy.
“Anh nhớ cái ảnh chụp đặc tả hiện trường không?” Doãn Hạo quay sang nói chuyện với Từ Bân nhưng mắt vẫn không nhịn được lia sang điện thoại, bên kia vẫn chưa chịu cúp máy.
Doãn Hạo lại nói tiếp: “Tôi muốn nói là từ trạng thái thi thể lúc đó có thể nào nghĩ đến một khả năng… anh ta…”
Từ Bân vỗ vỗ vai Doãn Hạo: “Nghe máy đi đã, liếc lé con mắt rồi.”
Doãn Hạo âm thầm hít vào thở ra một hồi như chuẩn bị xông trận rồi mới nhận cuộc gọi.

Kể từ lúc biết về can án “cưỡng hôn” của mình, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với “nạn nhân” Quý Thương.

Dù anh chưa nhớ được chi tiết chuyện xảy ra nhưng khó xử vẫn cứ là khó xử.
Vừa bắt máy đã nghe Quý Thương nói rất nhanh: “Đến Sơn Mộc đi, tôi đợi cậu ở đấy.”
“Sơn, Sơn Mộc á?!” hình ảnh những đôi tình nhân ôm ấp nhau dưới ánh đèn mờ xẹt xẹt trong đầu Doãn Hạo, anh la lên, “Đến đấy làm gì?”
Quý Thương đáp: “Bảo đến thì đến đi, không đến là cậu hối hận nhé.”
“Ừ, ừ thì đến.

Đằng nào cũng sắp hết giờ rồi.” thời thế nay đã khác xưa, lúc này với Quý Thương Doãn Hạo tự nhiên sẽ nhún nhường mấy phần, anh chịu không thể tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc như trước nữa.
Lắp bắp đồng ý xong Doãn Hạo lại chợt nhận ra có điều không ổn, “Anh đang ngủ ở Nhàn Tiêu cơ mà? Sao lại ở Sơn Mộc được?”
“Định giám sát tôi á? Cả cậu với Tiểu Đắng đều không có cửa đâu, chẳng qua là tôi chịu cậu thôi.

Người ta nhường lại tưởng mình ghê lắm!”

Nói xong Quý Thương cúp máy liền.

Mấy câu vừa xong rõ là giọng trêu tức thậm chí nghe còn có phần khinh khỉnh, cơ mà Doãn Hạo không buồn quan tâm.
Anh còn mải để ý đến đoạn “chẳng qua là tôi chịu cậu thôi”.
Sao Quý Thương lại chịu mỗi mình mà không chịu Tiểu Đắng? Mà hồi trước mình từng xúc phạm anh ấy về lý mà nói anh ấy phải ghét mình, rồi tránh né mình chứ.

Thế mà từ khi hai người gặp nhau hình như chưa bao giờ Quý Thương có vẻ cố tình xa cách với mình cả, thậm chí họ giao lưu còn khá là thân thiện.

Xét cả xu hướng tính dục bán công khai của Quý Thương… tư duy của Doãn Hạo bắt đầu lao vèo vèo như ngựa phi.
Một vấn đề quá tâm linh, nhất thời Doãn Hạo chỉ nghĩ ra được đúng một câu trả lời, nhưng anh lại không dám chắc chắn.

Mà tâm linh thì tâm linh, đó vẫn là cánh cửa mở ra một thế giới diệu kỳ.
Trở lại ba tiếng trước.
Hai giờ chiều, chưa đến giờ mở cửa bar Yên Hỏa nhưng đã vào giờ làm của nhân viên.
Hôm trước lúc Doãn Hạo trình thẻ ngành anh không nói rõ vai trò của Quý Thương, lại thêm cậu bartender hiểu lầm Quý Thương và Doãn Hạo là một cặp rồi nói lại với quản lý bar đúng như vậy.

Thế nên hôm nay Quý Thương đến nói rằng video tải về bị nhiễm virus không mở được người quản lý cũng không thắc mắc gì cả.

Anh ta đưa Quý Thương lên phòng giám sát và yêu cầu nhân viên phụ trách tải lại cho Quý Thương luôn.
Trước khi rời khỏi bar, lúc đi ngang qua sảnh lớn Quý Thương thấy người phục vụ khu VIP là Cung Hán không ở đó, chỉ có một cậu phục vụ lạ mặt đang dọn bàn.
Quý Thương thuận miệng hỏi: “Hôm nay Cung Hán không làm à?”
Ban nãy lúc Quý Thương được mời vào phòng quản lý một vài nhân viên trong quán cũng chứng kiến, mấy người không quen mặt anh còn xì xào bàn tán xem anh là ai.
Thế là cậu nhân viên phục vụ nhiệt tình đáp: “Sáng nay Tiểu Hán có đến báo là muốn thôi việc rồi dọn hết đồ cá nhân đi rồi ạ.

Từ hôm nay em sẽ phụ trách khu này, em tên là Tổ Lai.

Anh cứ gọi em là Tiểu Lai ạ.”
Vốn Quý Thương chỉ vui miệng hỏi nhưng giờ nghe nói Cung Hán nghỉ việc anh vội hỏi tiếp: “Ồ Tiểu Lai, cậu có biết vì sao Cung Hán nghỉ việc không?”

Tổ Lai đáp: “Bảo là muốn về quê ạ, nhưng có ai nghỉ việc mà nói lý do thật đâu anh.

Em thấy nó đổi điện thoại mới rồi, chắc là tìm được chỗ làm khác tốt hơn ạ.”
Quý Thương thản nhiên bảo: “Cũng phải, làm ở khu VIP được hoa hồng nhiều nhưng lại vất vả.

Hôm ban nhạc mới đến anh thấy cậu ấy bảo bận tối mắt chẳng có thời gian hút điếu thuốc.”
Rõ ràng là Tổ Lai không định phụ họa cho tay đồng nghiệp đã nghỉ việc, cậu ta cười giễu: “Nó cứ ra vẻ thế để khách thương thôi chứ bận bịu gì đâu anh.

Nó đi vệ sinh một lần hơn hai mươi phút, toàn nhờ em trông hộ đấy! Đúng là mồm mép, toàn nói dối!”
“Ồ.” Quý Thương nhíu mày, anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai mươi phút.”
Rời khỏi Yên Hỏa, Quý Thương gọi ngay cho Doãn Hạo.
Cây cầu qua sông phía trước vẫn chưa hoàn thiện, Quý Thương vòng lên cây cầu kế tiếp, đúng theo con đường cùng Doãn Hạo đi đến Sơn Mộc hôm nọ.
Chỉ khác lần này thay vì đi bộ, anh chạy.

Đến trước cửa Sơn Mộc một chiều hết mười phút.
Quý Thương lại quẹt thẻ lấy một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp xe từ Sơn Mộc về Yên Hỏa, tính cả thời gian lấy xe mất khoảng sáu phút.
Cuối cùng Quý Thương thử bắt xe để đi thì phát hiện ra xe gắn máy không chạy được trên cầu này, lại phải đi đường vòng cũng mất khoảng mười phút.
Lộn đi lộn về mấy trận như vậy Quý Thương mệt muốn ngất xỉu.

Đến khi anh lưỡn thưỡn đi bộ đến cửa Sơn Mộc thì Doãn Hạo đã đứng đợi trước bãi đỗ xe của quán.
Doãn Hạo hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại?”
“Cậu gọi cho tôi à?” Quý Thương rút di động ra, hẳn ba cuộc gọi nhỡ, anh bảo: “Vừa xong bận quá không để ý.

Ơ kìa, sao cậu lại đứng đây? Vào xem một vòng chưa?”
Rồi Quý Thương cười đến là gian: “À, bị một lần là tởn rồi, làm sao dám vào một mình nhỉ?”
Doãn Hạo đáp: “Tôi không thích không khí trong đó chứ không phải là sợ!”
Quý Thương thoáng nhíu mày, anh gật đầu, nụ cười cũng nhạt dần.
Doãn Hạo cuống quýt phân bua: “Anh đừng hiểu lầm, không phải ý tôi nói anh đâu.”
Quý Thương khoát tay ra hiệu không cần giải thích, “Thôi vào đi.”
“Tôi không vào tìm anh vì lúc nãy nghe người qua đường nói có một người treo băng tay ở trên cầu.

Họ bảo trông rất đẹp trai nhưng cứ đi đi về về mấy vòng lúc thì đạp xe lúc thì chạy bộ, biết đâu là bị thần kinh.

Suýt nữa họ báo cảnh sát rồi, tôi đoán có thể là anh nên cản họ lại.”

Quý Thương đi đằng trước, vốn anh đang bước rất ung dung nhưng càng nghe Doãn Hạo nói anh càng chậm lại, lúc lên bậc thang còn lỡ chân suýt nữa vồ ếch, may mà Doãn Hạo nắm được cánh tay trái kéo anh lại.
Doãn Hạo hỏi: “Anh không sao chứ?”
Quý Thương nguýt: “Tôi làm sao! Đầu tôi thần kinh, người tôi cũng thần kinh được chưa? Cậu là cảnh sát mà, bắt tôi đi, bắt đi.”
Quý Thương mặt mũi hằm hằm đi vào trong bar, Doãn Hạo lẽo đẽo theo sau, mím môi nín cười.
Mặt trời đang lui bóng còn một nửa lấp ló chân trời.

Con sông xế chiều lắc rắc ánh hoàng hôn đỏ ối.

Màn đêm chưa buông xuống, vẫn chưa tới giờ sôi động nhất của đôi bờ sông Tân Hà.
Trong quán bar Sơn Mộc chỉ có hai ba bàn khách, Quý Thương tìm một chỗ k1n đáo để ngồi xuống thuật lại sự tình cho Doãn Hạo.
Doãn Hạo hỏi: “Chỉ vì một câu nói dối của cậu ta mà anh nghi cậu ta liên quan đến vụ án 703 (1) à?”
Quý Thương vừa nghịch nghịch cái cốc thủy tinh trên tay vừa giải thích: “Trong hàng loạt sự kiện hợp lý tự nhiên xuất hiện một vài điều vô lý có thể coi là trùng hợp.

Nhưng nếu mọi sự vô lý đều chỉ hướng đến một người vậy thì không thể lý giải bằng trùng hợp được.”
Quý Thương dừng nghịch, đưa ly lên uống một hớp, đang định nói tiếp thì tự dưng anh sờ sờ môi mình: “Sao thế? Miệng tôi dính gì à?”
Doãn Hạo sững người, vội vàng đánh mắt qua chỗ khác rồi chỉ chỉ miệng mình: “Hình như có gì ấy, chắc là nước hay là tép chanh, vụn xoài.”
Quý Thương rút khăn giấy chùi miệng rồi nói tiếp: “Thứ nhất, tối qua lúc nói chuyện mấy câu ở phòng giám sát cậu ta cố tình ám chỉ với tôi rằng đêm hôm đó cậu ta không hề bước chân ra khỏi quán bar; thứ hai, hôm qua cậu vừa đến yêu cầu xem camera giám sát thì hôm nay cậu ta đột ngột xin nghỉ việc; thứ ba, tiền lương của nhân viên phục vụ không cao lắm, mà chưa đến ngày lĩnh lương cậu ta đã đổi sang mẫu điện thoại mới nhất; thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, tối ngày mùng hai tháng bảy lúc ngồi uống rượu với bạn ở Sơn Mộc tôi thấy một người đàn ông đội mũ bước vội vào quán rồi đi thẳng ra cửa sau.

Lúc ấy có hơi men nên tôi không chắc lắm, phải gọi cậu đến xem camera của Sơn Mộc.

Tôi cảm thấy người đội mũ mình thấy tối hôm đó khá giống Cung Hán.”
Trong phòng giám sát, màn hình dừng ở 10 giờ 40 tối ngày mùng hai tháng bảy, một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu đội mũ đen xuất hiện trên hành lang dẫn ra cửa sau.

Để tránh chạm mặt người khác có một lần anh ta hơi nghiêng mình.

Đúng khoảnh khắc đó Quý Thương và Doãn Hạo đã thoáng thấy được gương mặt anh ta.
Người này chính là nhân viên phục vụ khu VIP của Yên Hỏa, Cung Hán.Chú thích:
(1) vụ án 703: bên Trung thường có kiểu đặt tên vụ án bằng tháng, ngày vụ án xảy ra.

Ở đây thời điểm xảy ra vụ án là khoảng 11h tối ngày 2/7, tuy nhiên cảnh sát nhận được báo án vào 4h sáng ngày 3/7 (theo chương 1 và chương 3).

Sau khi phá án mới xác định chính xác thời điểm xảy ra án mạng nên đặt 703 là hợp lý..


Bình luận

Truyện đang đọc