QUÝ THƯƠNG


“Không được, không thể như thế được.”
“Anh đúng là khác người…”
“Kết quả giám định pháp y là như thế mà.”
Trong tiếng phản đối của mọi người, Tào Vệ Vệ vẫn ngồi im như núi, chỉ có đầu mày chị hơi nhướn lên.
Chị quay sang hỏi Doãn Hạo: “Ý cậu là về khách quan anh ta bị giết, nhưng chủ quan thì nạn nhân Vương Cảnh Bình chủ động muốn chết phải không?”
Mọi người lập tức im lặng.
Doãn Hạo đáp: “Suy đoán từ thay đổi tâm lý của Vương Cảnh Bình trong hai tháng trước khi chết và sự biến mất của 50 nghìn tệ tiền mặt, có thể anh ta đã **.”
Doãn Hạo ngừng lại, Từ Bân chần chừ nói: “Thuê người khác… giết mình à? Vương Cảnh Bình là người nhát gan, không thể tự sát nên tìm người khác giết mình cũng khá phù hợp với tính cách anh ta.

Nhưng tại sao lại muốn chết? Một cách ph4t tiết cảm xúc bị kìm nén quá lâu à? Vì môi trường gia đình quá bí bách? Hay vì thất bại trong tình cảm? Những điều này có thể là nguyên nhân khiến một người muốn chết sao? Nghe hơi khiên cưỡng.”
Doãn Hạo nói: “Thế nên tôi rất tán thành lý thuyết vừa rồi của anh.

Chắc chắn có một sự kiện đặc biệt đã xảy đến với Vương Cảnh Bình hai tháng trước, bất kể anh ta tự sát hay bị giết thì điểm này vẫn cực kỳ quan trọng.”
“Từ Bân phải điều tra nhanh lên, tôi sẽ điều thêm hai người giúp cậu.” Tào Vệ Vệ nói xong liền quay sang Doãn Hạo, cười bảo: “Lần này cậu suy luận mới lạ đấy, nghe thì hoang đường nhưng phân tích logic lại hợp lý.

Không tệ đâu, thanh niên là phải táo bạo thế, nhớ để ý bổ sung chứng cứ là được.”
Doãn Hạo nhún vai nói: “Thưa đội trưởng Tào đây không phải ý tưởng của tôi đâu, đó là ý kiến của Quý Thương khi tình cờ nhìn thấy ảnh chụp hiện trường đấy.

Nhưng mà tôi đồng tình.”
“À…” Sài Lộ mỉm cười, gật gù hiểu ý nhưng không nói gì cả.
Tào Vệ Vệ cười cười rồi cũng gật đầu, bảo: “Đúng là phong cách của Tiểu Cửu đấy, suy nghĩ của cậu ấy rất độc đáo và nhạy bén.

Vụ án ở thủ đô lần trước cũng được phá nhờ một phát kiến của Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu này đúng là xứng đáng với lời khen trò giỏi hơn thầy của giáo sư Hồ.”
“Không hổ là thần tượng của em.” Sài Lộ nói với vẻ rất ngưỡng mộ, rồi lại chẹp miệng tiếc rẻ: “Nhưng mà tiếc thật, sao ảnh không làm cảnh sát nhỉ.”
Về cơ bản công tác báo cáo kết quả điều tra đã xong, lúc này là 9 giờ 15 phút.

Tào Vệ Vệ khác với các lãnh đạo bình thường ở chỗ chị chỉ bàn việc chính, không nói dông dài.
Tào Vệ Vệ đứng dậy, nói: “Mọi người xử lý phần việc của mình đi nhé, nếu không còn gì nữa thì hôm nay ta dừng tại đây.

Tất cả về nghỉ ngơi đi.”

Doãn Hạo nói: “Thưa đội trưởng Tào, có việc này tôi muốn báo cáo nữa.”
Tào Vệ Vệ không những không bác bỏ ý tưởng của Quý Thương về vụ án mà còn rất tán thưởng.

Vì vậy sau khi suy nghĩ Doãn Hạo cũng không do dự nữa, anh quyết định trình bày hết chuyện về Cung Hán.
Sau khi nghe xong Tào Vệ Vệ không kết luận gì mà chỉ nói: “Tôi đã nói bất kỳ hướng điều tra nào cũng cần dựa trên cơ sở bằng chứng.

Bằng chứng đâu? Có mối liên hệ nào giữa Vương Cảnh Bình và Cung Hán không? Cậu đưa ra được bằng chứng cho thấy họ có liên quan đến nhau rồi chúng ta bàn tiếp.”
Nói xong Tào Vệ Vệ giơ tay ra hiệu mọi người có thể giải tán.

Đoạn chị đứng dậy, đi ra cửa và suýt nữa đâm phải một người vừa hấp tấp lao vào phòng họp.
Đặng Đăng hai tay xách hai cái túi, xiêu vẹo cúi đầu đứng lại cách Tào Vệ Vệ 10cm.
Hai bên nhìn nhau nửa giây, Đặng Đăng vội lách qua một bên tránh khỏi luồng mắt “cháy bỏng” của đội trưởng Tào nhà mình, cậu chàng lè lưỡi có vẻ chột dạ: “Em xin lỗi đội trưởng Tào ạ, đường Tam Hoàn có tai nạn nên kẹt xe kinh quá, em về trễ không kịp họp ạ.”
Đặng Đăng đưa một cái túi cho Sài Lộ còn tự cậu ta mở túi kia lôi ra một đống đồ ăn bày lên bàn, “Cả nhà đừng về vội, ăn khuya đã nào.”
Công tác bận rộn nên lúc nào cũng có người trong đội quên bữa.

Đói thì họ ăn tạm lương khô, mì gói nên một đống gà rán, khoai tây chiên, pizza, mỳ Ý với những con người vừa đói bụng vừa mệt lả này thật là có tác dụng thôi miên hút hồn.
Toàn thể đội một, bao gồm cả Tào Vệ Vệ đã ra đến cửa đều trở lại vây quanh bàn.
Lý Viễn bảo: “Mặt trời mọc đằng Tây hay sao ấy nhỉ.”
Vu Văn Hâm nói: “Ha ha, sang quá sang quá.

Lần trước hứa mời cà phê cậu chỉ cho tôi mỗi gói hòa tan cơ mà.”
Từ Bân bảo: “Tiểu Đắng mới trúng số rồi.”
Cả đám người đang bu quanh đồ ăn chỉ có Doãn Hạo đứng im không nhúc nhích, thật ra chân anh đã vô thức hướng ra cửa, anh nói: “Đội trưởng Tào ơi em đi trước nhé, Quý Thương vẫn đợi em dưới bãi xe.”
Tào Vệ Vệ không còn miệng nào mà trả lời, chị vẩy tay ý bảo đi nhanh đi.
Tiểu Đắng lại nói: “Ấy, Doãn Hạo anh đừng đi, đồ này là Quý Thương mua đấy.

Ảnh bảo anh chưa ăn tối nên anh cứ ăn với mọi người rồi hẵng xuống.

Với lại ảnh nói hôm nay ảnh lừa em nên đồ ăn này coi như bắt đền, cả nhà được hưởng ké của em thôi, coi như bữa này em mời đấy nhé.”
Sài Lộ phi tiêu một cọng khoai tây chiên vào đầu Tiểu Đắng: “Không biết ngượng!” rồi cô lại hí hửng nói, “Chà chà thần tượng của tôi, chưa thấy mặt đã được ăn đồ của ảnh rồi.

Hạnh phúc quá hạnh phúc quá.”

Doãn Hạo khựng lại.

Không ngờ Quý Thương còn nhớ rằng mình chưa ăn tối, còn anh loay hoay thế nào lại quên bẵng chính Quý Thương cũng phải nhịn đói như mình, “Ảnh có giữ lại gì ăn không? Hay đưa cho cậu hết rồi?”
Tiểu Đắng vừa nhét đồ ăn vào mồm vừa lơ đễnh gật đầu.
Doãn Hạo nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, vốn anh định lấy gì đem xuống cho Quý Thương nhưng nghĩ sao anh lại đổi ý, chào mọi người rồi rời đi.
Tòa nhà của đội trinh sát hình sự chỉ có hơn hai mươi tầng, lúc này là giờ tan sở nên cái thang máy không phải hoạt động hết công suất đang chậm rãi xuống từng tầng từ tầng hai mốt.
Doãn Hạo đứng trước thang máy không hiểu sao lại thấy nóng ruột vô cùng.

Thang dừng lại tầng bảy, cảm giác sốt ruột khó hiểu trong Doãn Hạo mới thoáng dịu bớt.
Nhưng không ngờ anh vừa định bước chân vào buồng thang thì Tiểu Đắng tay cầm nửa miếng pizza hộc tốc chạy từ cuối hành lang lại gần: “Doãn Hạo ơi, đợi tí, suýt nữa em quên mất, vừa xong Quý Thương bảo em nhắn anh…”
Doãn Hạo ngừng lại: “Nhắn cái gì?”
“À, ảnh bảo em nhắn anh cái thằng tóc vàng lúc chiều tên là Viên Hạo.”
Bãi đỗ xe vắng vẻ chỉ còn mỗi chiếc xe jeep màu đen của Doãn Hạo đậu ở đó.

Ánh sáng từ cái đèn vuông trên bờ tường làm một góc này mờ ảo như trong truyện tranh, đến cả những đường nét sắc lạnh trên thân xe màu đen cũng trở nên ấm áp lạ kỳ.
Gió đêm đầu tháng bảy vẫn còn tươi mát, qua ô cửa sổ xe đã được hạ xuống, dưới ánh đèn, gió thổi rung rung những lọn tóc mềm mại rủ trên gương mặt bên thật yên bình của Quý Thương.
Doãn Hạo rón rén mở cửa xe, Quý Thương nhìn như đang ngủ say nhưng vẫn mơ màng sực tỉnh.
“Xong rồi à?” Quý Thương vuốt vuốt trán, giọng có phần mệt mỏi.
Doãn Hạo lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa gật đầu đáp: “Anh ăn gì chưa?”
Quý Thương ngẩn ra một lúc rồi mới lắc đầu: “Không muốn ăn, tôi mua để xin lỗi Tiểu Đắng thôi.”
“Dẫn anh đến chỗ này.” Doãn Hạo nhướng mày ra điều bí ẩn, khóe miệng lại như có ý cười, trông anh bây giờ thư giãn hơn cái vẻ căng thẳng thường trực vì đánh án nhiều.
Nghe anh nói vậy Quý Thương cũng không hỏi thêm, dù sao người ta là cảnh sát đâu có chở mình đi bán được.

Quý Thương lúc lắc cái cổ ê mỏi rồi gượng ngồi dậy khỏi lưng ghế đã được chỉnh ngả ra sau.
Từ khi tay phải bị thương rất nhiều cử động bình thường của anh bị hạn chế, nhưng Quý Thương không phải loại người thích làm quá lên, việc gì tự làm được nhất định anh vẫn tự làm.

Từ thắt dây an toàn bằng một tay cho đến mổ cò gõ chữ một tay anh đều đã luyện đến siêu đẳng.
Nhưng lúc này thắt dây an toàn xong anh mới nhận ra mình muốn đổi tư thế, tay trái anh quờ quạng cố tìm cái chốt bên phải ghế ngồi nhưng đương nhiên là không làm được.
Tiếng mở dây an toàn vang lên cái “cách”.

Trước mắt Quý Thương tối sầm, Doãn Hạo vừa cởi dây để nhoài người sang giúp anh chỉnh ghế.
Trong xe vốn đã không sáng sủa lắm, lúc này Quý Thương lại bị Doãn Hạo chắn hết cả ánh sáng.

Anh vô thức nín thở, tai anh chỉ nghe được tiếng bàn tay Doãn Hạo sờ soạng bên ghế mình, tay áo Doãn Hạo ngẫu nhiên sượt qua bụng anh.
Một lúc sau, khi Quý Thương chưa kịp định thần cái ghế thình lình bị kéo giật về trước.

Mặt Quý Thương bỗng nhiên dí sát vào mặt Doãn Hạo, môi anh dừng cách tai Doãn Hạo chắc chỉ 2, 3cm.
Doãn Hạo thoáng bối rối, anh vội ngồi lại về ghế lái rồi bình tĩnh hỏi: “Ngồi thế này được chưa?”
Quý Thương thử cựa mình rồi đáp: “Ổn rồi, cảm ơn.”
Doãn Hạo đưa Quý Thương đến một khu dân cư thuộc loại xưa cũ nhất ở trung tâm thành phố.

Nhà cửa ở đây còn mang hơi hướng của những tòa nhà bốn gian chung sân phương Bắc, nhưng mỗi sân chỉ ở một nhà, người ta không sống chung.
Hai người xuống xe, đi bộ vào một con ngõ tên là Lưu Tiên Kiều, hai bên ngõ chính là những ngôi nhà có sân riêng ban nãy vừa nhắc tới.

Những nhà này vẫn giữ phong cách mái cong thuở xưa nhưng trang trí mặt tiền lại theo lối hiện đại và đều đã được trưng dụng để buôn bán.
Mùa hè ở thành phố Vân Bàn 10 giờ đêm chưa phải là khuya.
Doãn Hạo và Quý Thương đi trong con ngõ sáng đèn nhộn nhịp, người nói người cười, họ lách qua khách bộ hành đến trước một cửa hàng.

Trên tấm vải bố thay biển hiệu viết mấy chữ trông rất nghệ thuật “Canh lòng heo gà bà Vương”.
Trách nào quán này vắng hơn hẳn, giữa mùa hè ai mà thèm ăn bát canh nóng bỏng miệng chứ.
Cơ mà Quý Thương lại thích.

Bình thường anh ăn uống không giờ giấc nên dạ dày hơi yếu.

Nhịn đói lâu thì món gì ấm áp dễ tiêu lại thấy hợp khẩu vị hơn.
Doãn Hạo thì đói teo ruột, anh đói đến mức hộp cơm ăn ở đội hồi trưa có những gì anh cũng quên béng rồi.

Anh húp một hơi hết cả tô canh, đến khi mấy miếng lòng heo, lòng gà chui luôn vào miệng anh mới bắt đầu giảm tốc độ để nhai.
Canh nóng làm vã mồ hôi, Doãn Hạo cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Anh đặt bát xuống, thở dài một cái thật khoan khoái.
Ngồi đối diện Doãn Hạo, Quý Thương cũng vừa uống xong bát canh, lúc này anh cầm thìa bằng tay trái, vụng về xúc mấy miếng lòng heo trong bát.

Doãn Hạo nhìn nhìn cũng ngứa mắt liền giật thìa xúc hết lòng heo lẫn lòng gà sang một cái bát mới cho Quý Thương.
Lúc gọi đồ ăn Doãn Hạo đã dặn chủ quán mang thêm cho một cái dĩa, lúc này Quý Thương chỉ việc cầm dĩa chọc lòng ăn, vừa ăn anh vừa sung sướng gật đầu khen: “Cậu mới đến Vân Bàn mấy tháng sao đã biết quán lâu năm này thế?”
Doãn Hạo đáp: “Hồi trước bạn thời đại học chỉ cho tôi quán này, nghe nói mở hơn ba chục năm rồi.


Từ lúc đến Vân Bàn tôi vẫn muốn đi ăn thử mà chưa có thời gian.”
Quý Thương hỏi: “Sao không rủ bạn đi?”
Doãn Hạo ngừng một lúc rồi hạ giọng, đáp: “Lâu lắm rồi bọn tôi không liên lạc với nhau.”
Quý Thương chế nhạo: “Mặt buồn so kìa, bạn gái à?”
Doãn Hạo lắc đầu cười: “Bạn trai, huynh đệ đấy.

Mới lên nghiên cứu sinh được một năm thì tự dưng nó bỏ học, bọn tôi tiếc lắm.”
Quý Thương cúi đầu ăn canh, những lọn tóc xòa trên trán che mất một thoáng lạ lùng trong mắt anh, thế nhưng khi ngẩng lên thái độ của anh đã lại ung dung như cũ: “Bình thường mà, mỗi người có một cách lựa chọn tương lai cho mình.

Tự nhiên muốn thay đổi cũng không có gì lạ.

Có khi một phút trước còn là bạn đường, phút sau đã mỗi người một ngả rồi.”
Doãn Hạo khẽ gật đầu.

Câu này nghe từ miệng Quý Thương thật sự không thể hợp lý hơn bởi chính anh là ví dụ sinh động nhất, sinh viên xuất sắc của ngành trinh sát cảnh sát mà đổi nghề mở nhà hàng, viết tiểu thuyết, đúng là hi hữu.
Thấy Quý Thương có vẻ thích ăn, Doãn Hạo lại giúp anh múc thêm nửa bát quả khô nữa.

Rồi như sực nghĩ đến điều Quý Thương mới nói, Doãn Hạo buột miệng hỏi: “Ơ này, sao anh biết tôi mới đến Vân Bàn mấy tháng?”
Quý Thương rõ ràng là bị kinh ngạc, anh nhanh chóng mỉm cười để giấu sự bối rối vừa lộ ra: “Cậu lên báo rồi mà, quên à? Tôi xem trên mạng đấy.”
Doãn Hạo vẫn chưa chịu thôi: “Trên báo có nói tôi mới đến Vân Bàn mấy tháng á? Nói cả tôi không phải người Vân Bàn á?”
Quý Thương đáp: “Hay là người hâm mộ của cậu viết trong comment thế nhỉ, tôi cũng không nhớ lắm.”
“Thật à?”
Doãn Hạo nửa tin nửa ngờ lời Quý Thương nói.

Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp anh làm việc ở thủ đô, sang năm thứ hai anh mới xin chuyển đến Vân Bàn.

Dù sau sự cố ở trường Quý Thương đã biết đôi điều về anh nhưng Quý Thương tốt nghiệp bốn năm rồi, sao anh ấy vẫn nhớ rõ anh vậy.

Còn biết rõ cả thời điểm anh đến Vân Bàn làm việc nữa.
Chẳng lẽ là vì kỉ niệm không vui hồi đó à? Nhưng nếu thế thì phải tránh xa anh mới đúng chứ.
Trừ khi người này luôn để ý đến anh, cố tình tìm hiểu thông tin về anh… nhưng tại sao Quý Thương lại chú ý đến anh mới được?
Doãn Hạo nhìn nhìn Quý Thương, anh luôn không giữ được tâm sự.

Nói chớp chớp nửa vời với anh còn khó chịu hơn cắn phải lưỡi, anh sắp nhịn hết nổi phải buột miệng hỏi ra rồi.
Đúng lúc ấy Quý Thương lại giơ tay lên chặn đứng câu hỏi của Doãn Hạo, rồi Quý Thương chỉ chỉ trên bàn.
“Kìa đàn em, điện thoại reo kìa!”.


Bình luận

Truyện đang đọc