QUÝ THƯƠNG

62: Quái vật (1)


Ai chống lại quái vật phải giữ mình đừng biến thành quái vật. Vì khi ta cứ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang chằm chằm nhìn lại ta. — Nietzsche – “Bên kia thiện ác”.

Quý Thương về Nhàn Tiêu tắm gội, thay một bộ đồ lịch sự rồi phi ra sân bay, lúc anh tới nơi bảng điện tử trên cao cho thấy chuyến bay Hồ Vĩnh Dư ngồi đã hạ cánh.

Quý Thương đứng đợi ở cổng đến quốc tế dành cho chuyến bay đó, độ mười phút sau một đám thiếu niên nam, nữ có vẻ là học sinh trung học rộn ràng đi ra, tất cả đều đội cùng một loại mũ nên anh đoán chúng vừa trở về sau một hoạt động tập thể nào đó.

Dáng đi khoan thai khiến giáo sư Hồ Vĩnh Dư nổi bật lên giữa dòng người lộn xộn. Ông ta đã ngoài năm mươi nhưng thân hình vẫn còn rắn rỏi, lưng thẳng, bước hiên ngang không hề có dấu hiệu của tuổi già. Ông ta mặc áo sơ mi, quần tây phẳng phiu, tóc nhuộm đen chải ngược ra sau để lộ trọn vẹn gương mặt với những đường nét khắc sâu như tạc.

Nói chung Hồ Vĩnh Dư là một người đàn ông có bề ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, đồng thời sự từng trải lại bồi đắp cho ông ta vẻ điềm đạm, thông thái. Mỗi cử chỉ, lời nói của ông ta đều vô cùng lịch lãm, cuốn hút.

Tuy luôn đi khắp đất nước nhưng Hồ Vĩnh Dư vẫn có nơi công tác và chỗ ở cố định ở thủ đô. Ngoài ra, mỗi lần có việc đến Vân Bàn nhất định ông ta sẽ gặp gỡ cậu sinh viên từng là niềm tự hào cũng như tiếc nuối của mình.

Quý Thương vừa giơ tay vẫy chào thầy vừa rảo bước về phía ông ta.

“Thầy ơi.”

“Tiểu Cửu đấy à, lâu quá rồi nhỉ.”

Hồ Vĩnh Dư cười dang rộng hai tay, Quý Thương tiến tới, ông ta ôm và vỗ lưng anh mấy cái rồi lịch sự rời ra ngay.

Hồ Vĩnh Dư đặt phòng nghỉ tại khách sạn The Ninth Moon. Quý Thương liền gọi cho Hàn Tinh để đổi cho thầy phòng hạng sang và đặt sẵn bữa tối trên nhà hàng ở tầng bốn.

Tối hôm đó Hồ Vĩnh Dư có một tiết giảng dạy. Trong mắt Quý Thương lẫn những sinh viên khác của Hồ Vĩnh Dư vị giáo sư này là một người rất nghiêm ngặt về thời gian, ông ta giữ tác phong làm việc chỉn chu và luôn đến sớm trong mọi cuộc hẹn công việc. Bởi vậy ăn tối xong, Quý Thương liền đưa thầy đến chỗ giảng rồi một mình anh lái xe về Nhàn Tiêu.

Sau 10 giờ tối hầu như chẳng còn xe cộ ra vào Nhàn Tiêu nữa. Thế là cứ hễ nghe thấy tiếng động cơ hay tiếng lốp xe cà mặt đường Quý Thương lại chạy ra sân thượng ngó nghiêng một tí.

Ban nãy Doãn Hạo chỉ bảo đã tan sở chứ chẳng nói có đến Nhàn Tiêu hay không, rõ là muốn nhử anh đây mà. Quý Thương thì vốn tính hiếu thắng, thà chốc chốc phải chạy ra sân hóng chứ anh quyết không chịu hỏi Doãn Hạo cuối cùng đêm nay em có tới không?

Nhác thấy bóng cái xe jeep màu đen quen thuộc xuất hiện ở đầu đường, Quý Thương nhảy bật như tôm vào phòng khách. Anh vội vàng tắt hết đèn trong phòng rồi tót lên giường, bắt đầu giả vờ ngủ.

Mà chưa nằm được một phút anh lại hấp tấp bò dậy, bật đèn phòng khách lên, chạy ra mở khóa để hé cửa ngoài một tí rồi lại trở vào leo lên salon, tiếp tục ngủ giả vờ.

Rõ ràng chỉ là một buổi tối rất bình thường thế mà càng chờ, càng chờ, Quý Thương càng ý thức được nỗi vui sướиɠ ngập tràn khó nén trong lòng. Không muốn để lộ tâm trạng hào hứng quá đỗi của mình anh vẫn phải gồng giữ mặt thật nghiêm, thế mà giờ khóe môi anh đã hơi rung rung. Tức mình Quý Thương lật người, úp luôn mặt vào lưng ghế.

Tiếng bước chân dừng trước cửa ngoài, rồi có tiếng cửa bị đẩy mở kẹt kẹt, rồi cửa đóng lại. Tiếng soạt soạt rất khẽ từ lớp vải ba lô cạ vào mặt bàn, tiếng chìa khóa xe đặt xuống to hơn một chút… mà chẳng thứ âm thanh nào thắng được tiếng tim Quý Thương đang dội bình bình trong lồ ng ngực.
Phòng trở lại yên tĩnh trong một thoáng, rồi một cánh tay vòng qua hông Quý Thương, nệm ghế bên cạnh anh lún hẳn xuống.

Doãn Hạo kéo ghì Quý Thương vào lòng mình, anh thở dài khoan khoái rồi nói bằng giọng mệt mỏi pha lẫn tiếng cười: “Anh đang đợi em.”

“Đời nào.” Quý Thương chối.

“Lần sau đi ngủ phải khóa cửa nhé, nhỡ không phải em đến thì sao? Anh chẳng có ý thức cảnh giác gì cả.” Doãn Hạo làu bàu, đầu anh dụi nơi hõm cổ Quý Thương, môi cạ bên tai đàn anh, thật ra là vừa nói vừa như cố tình đụng đụng chạm chạm.

“Anh thấy em đến rồi.” Quý Thương quyết định dẹp luôn sĩ diện.

Doãn Hạo bật cười khẽ, anh bảo: “Quay lại đây.”

Quý Thương xoay người lại, chưa kịp thấy rõ mặt đàn em đã bị lôi tuột vào một nụ hôn miên man dịu dàng.

Hôn mãi, hôn mãi, đến khi chịu rời khỏi đôi môi Quý Thương Doãn Hạo lại bắt đầu rù rì đụng đụng hai gò má, cái cằm, chóp mũi, hai mắt, trên trán… chút một chút một, đầy mê say.
Thế rồi im im… đến khi tiếng thở đều đều của Doãn Hạo trên đỉnh đầu lọt vào tai Quý Thương mới sực tỉnh rồi bật cười không thành tiếng, thằng em hôn hôn vậy mà ngủ mất rồi.

Đi kiếm người yêu làm cảnh sát, ngày nào cũng bận vắt chân lên cổ thế này về sau có khi còn lao lực đến bất lực cũng nên. Ủa vậy dự kiến là anh sẽ phải đối diện với tuổi trung niên phòng đơn gối chiếc, quạnh vắng đìu hiu hả? Quý Thương đã bắt đầu mường tượng ra cảnh tối tối mình đứng chống nạnh trước cửa, hoạnh họe đòi Doãn Hạo cởϊ qυầи áo lên giường trả bài.

Ê không đúng, anh gạt đi ngay, giả thiết quá phi lý. Chỉ cần Doãn Hạo nằm phơi thân ở đó thôi còn muốn xử sao muốn xơi thế nào là toàn quyền ở Quý Thương cơ mà.

Nghĩ vậy Quý Thương liền an tâm ôm eo Doãn Hạo, nhắm mắt lại.
Được đâu chừng mười lăm phút, trong cơn mơ màng Quý Thương cảm giác hình như Doãn Hạo cựa mình, lúc mở mắt ra anh mới thấy Doãn Hạo đang nhìn mình.

“Sao lại dậy rồi?” Quý Thương hỏi.

Doãn Hạo đáp: “Nghĩ mãi chuyện này, không ngủ được.”

Quý Thương ngồi dậy dựa vào ghế salon, Doãn Hạo thì vẫn nằm ngửa, anh co một chân lại còn chân kia gác trên đùi Quý Thương.

Quý Thương nói: “Hôm nay lúc đội trưởng Tào giao nhiệm vụ điều tra Trương Sấm cho anh em mình anh đã ngờ ngợ rồi.”

Doãn Hạo nặn trán, nói: “Anh bảo nếu em quyết định tin đội trưởng Tào và nói hết mọi chuyện với chị ấy thì có mạo hiểm quá không?”

Quý Thương vỗ chân Doãn Hạo rồi trầm ngâm nói: “Tại sao em lại phải lựa chọn mạo hiểm? Cả quan hệ cá nhân và mấy tháng làm việc dưới quyền đội trưởng Tào đều không đủ để em hoàn toàn tin chị ấy cơ mà, nếu không ngay từ đầu em đã chẳng âm thầm điều tra một mình. Còn lý do nào nữa đúng không.”
Dù sao với cương vị chỉ huy chiến dịch Hộ Lôi, Tào Vệ Vệ là người được toàn quyền tiếp cận chiếc điện thoại liên lạc tình báo. Với sự hiểu biết của Quý Thương về Doãn Hạo thì cả quan hệ cá nhân lẫn quan hệ công việc đều không thể ảnh hưởng đến phán đoán của đàn em được.

Doãn Hạo cười, giơ tay nặn cằm Quý Thương rồi đáp: “Đúng là không thể qua được mắt anh.”

Lại im lặng một lát Doãn Hạo mới nghiêm túc nói: “Anh nhớ đợt trước ba em đến Vân Bàn không?”

Dù Doãn Hạo chưa từng kể tường tận hoàn cảnh gia đình cho Quý Thương nhưng Quý Thương vẫn biết cha Doãn Hạo cũng là người trong ngành và có cấp bậc khá cao.

Quý Thương đáp: “Có liên quan đến chiến dịch Hộ Lôi à?”

“Em cũng vừa biết thôi. Em đã thấy lạ mà, ổng bận vậy mà chịu bỏ công việc đến tận Vân Bàn thăm em.” Doãn Hạo bĩu môi cười rồi lại nghiêm mặt, “Hóa ra từ trước khi em bắt đầu tìm hiểu vụ của Tần Chí Kiệt đội trưởng Tào đã đề xuất lên cấp trên mấy lần rồi.”
Doãn Hạo lại im lặng, thấy Quý Thương chỉ đang nhíu mày nhưng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt anh mới tiếp: “Anh đoán được chứ, chị ấy đề nghị cấp trên lập tổ thanh tra độc lập bí mật thẩm tra toàn bộ các cá nhân tham gia chiến dịch Hộ Lôi, bao gồm cả chị ấy. Đồng thời tổ thanh tra sẽ tiếp quản trách nhiệm chỉ huy điều tra tổ chức Nụ Hoa.”

“Ba em là người của tổ thanh tra à?” Quý Thương hỏi.

Doãn Hạo bật cười: “Viện cớ thăm con để đến Vân Bàn cập nhật tiến độ thẩm tra, ai mà nghi được ổng.”

“Trong quá trình bị thẩm tra đội trưởng Tào không thể nhúng tay vào bất cứ nhiệm vụ nào liên quan đến Nụ Hoa. Nhưng chị ấy lại chỉ định anh em mình truy dấu Trương Sấm.” Quý Thương ngập ngừng rồi lẩm bẩm, “Điều này cho thấy đội trưởng Tào đã được loại trừ khỏi diện nghi vấn. Mặt khác nhiệm vụ chúng ta được giao không phải là chỉ thị của một mình chị ấy, phải không?”
“Ý tưởng của ông cáo già nhà em đấy.” Doãn Hạo lắc đầu, “Em làm không lại ổng. Chắc ổng biết tỏng em nhờ Phù Uy điều tra bao nhiêu tài liệu nội bộ rồi. Em nghe ý đội trưởng Tào hôm nay thì có vẻ chính ông già xúi chị ấy mời anh làm cố vấn luôn đấy. Em cứ tưởng đến tận Vân Bàn thì thoát được ổng chứ, cuối cùng vẫn bị ổng cầm đầu thôi.”

Quý Thương cười nói: “Hóa ra em muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ba em à?”

Doãn Hạo thản nhiên đáp: “Ai mà chẳng muốn? Nếu anh không muốn thì anh đã về quản lý khách sạn cho ba anh rồi, đúng chưa?”

“Nói cũng phải, đứa con nào cũng muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ, muốn vượt qua cha mẹ để được họ công nhận, trở thành niềm tự hào của họ.” nói đến đó Quý Thương lại ngáp dài rồi nằm phịch xuống cạnh Doãn Hạo, anh vỗ lưng đàn em an ủi: “Đừng nóng vội, em còn chán thời gian… ngày rộng tháng dài mà.”
Doãn Hạo xoay người nằm nghiêng ôm Quý Thương rồi thì thào: “Dài rộng nào? Dài rộng là ai? Là anh á?”

Đồng hồ đã nhích sang rạng sáng, Quý Thương mệt mỏi nhắm mắt mà vẫn bật cười nạt: “Đầu óc đồi trụy, có mà là em ấy.”

Doãn Hạo gảy gảy lông mi Quý Thương nhưng anh chỉ khẽ rùng mình chứ không chịu mở mắt ra.

Vậy là Doãn Hạo thừa cơ rì rầm gọi: “Đàn anh à.”

“Ời.” Quý Thương đáp trong hơi thở.

“Quý Thương à.”

“Ơi…”

“Dài~ rộng ơi.” Doãn Hạo nín cười, lại thì thào.

“…”

“Dài~ dài ơi.” Doãn Hạo vẫn chưa chịu thôi.

“Ơi…” Quý Thương nhíu mày lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc anh mở mắt dậy sân thượng và một nửa phòng khách đã chìm trong nắng ấm, cảnh vật quanh anh như một bức tranh tĩnh vật trong triển lãm, khiến anh tự dưng rơi vào mây mù hư ảo. Bên kia salon trống trơn, Quý Thương ngơ ngác híp mắt lại, đâu biết Doãn Hạo đã tới từ bao giờ.
Mùi kem cạo râu mát rượi đến cùng nụ hôn của Doãn Hạo không đưa Quý Thương về với hiện thực mà chỉ khiến anh càng thêm mụ mị giữa tỉnh và mơ. Hôn lâu lắm Quý Thương mới đẩy Doãn Hạo ra.

“Sao nào?” Doãn Hạo hỏi.

“Anh đi tắm, hôm qua em ôm làm anh vã hết mồ hôi.” Quý Thương làu bàu.

“Mồ hôi đâu em xem nào.” bàn tay Doãn Hạo mò mẫm từ gáy Quý Thương xuống rồi sờ s0ạng khắp cả hông anh.

Khi ngón tay trượt tới mép chun quần ngủ lỏng lẻo của Quý Thương, hai thằng cùng cúi xuống rồi cùng giật mình.

Quý Thương cuống quýt quíu chân lại nhưng liền sau đó anh nhận ra hành động của mình quá là thiếu nữ, thế là anh ngông nghênh bò dậy, hiên ngang đi vào nhà tắm như không có gì xảy ra.

“Đàn ông cả, phản ứng s1nh lý bình thường thôi có gì đâu, em sợ đấy à?” Quý Thương miệng hùm gan sứa còn cố chọc ghẹo Doãn Hạo, “Giờ thì anh tin em là trai thẳng thuần chủng rồi.”
Trước khi đóng cửa nhà tắm, Quý Thương lại thò đầu ra gọi Doãn Hạo: “Này đàn em.”

Doãn Hạo vẫn còn ngơ ngác quay lại nhìn Quý Thương.

“Thấy to không?” Quý Thương quăng bom trắng trợn rồi đóng sập cửa lại.

Phòng tắm còn mù hơi nước, Quý Thương vừa đứng cởϊ qυầи áo trước cái gương ướt vừa hí hửng cười.

Chỉ đến khi tiếng vặn chốt cửa đập vào tai anh mới giật giật khóe miệng, nhận ra rằng không ổn rồi.

Nước ấm xối ướt nhẹp cả hai đứa, nụ hôn của Doãn Hạo đâu còn dịu dàng nâng niu như những lần trước, lần này anh thậm chí còn không cho Quý Thương cơ hội vùng ra hớp dưỡng khí.

“Em đã bảo đừng-có-khêu-gợi-em.” Doãn Hạo cắn môi Quý Thương rồi lại nút đầu lưỡi anh vừa chủ động thè ra cho mình.

“Đã phải đi tắm mới nhịn được rồi.” Doãn Hạo vừa ghìm Quý Thương để hôn vừa hích bụng dưới vào anh, “Lại bị anh làm ra thế này này.”
“Để anh lo.” Quý Thương cũng ghì lấy Doãn Hạo, mí mắt khép hờ khẽ rung động, giọt nước rớt xuống từ hàng mi anh, cặp mắt nhạt màu bị phủ mờ bởi du͙© vọиɠ cháy rực và hơi sương.

Doãn Hạo lại nhớ đến con chim bói cá lao xuống suối ở chân núi Tây Bình bữa nọ, mãi đến giờ anh mới hiểu mình chính là con cá không đường trốn thoát đó.

“Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong, không thể để anh có trải nghiệm tồi tệ được.” Quý Thương còn chưa kịp hiểu câu ấy nghĩa là gì Doãn Hạo đã rời khỏi anh rồi nhẹ nhàng đẩy anh lùi lại.

Sau lưng Quý Thương lúc ấy là vách kính, không gian chật chội ngợp trong hơi nước nóng ẩm, xương bả vai và thắt lưng anh dán vào lớp thủy tinh, ẩn hiện cùng dòng nước. Doãn Hạo lại đến bên anh rất nhanh, rải những nụ hôn dài từ khóe môi anh xuống dưới…
Rồi Doãn Hạo quỳ một chân xuống sàn, ngẩng đầu cắn phần bụng săn chắc của Quý Thương trong một tư thế như cầu hôn.

Quý Thương bưng mặt Doãn Hạo, Doãn Hạo ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, thoáng ngả đầu hôn lòng bàn tay Quý Thương.

Rồi anh móc tay vào lằn chun quần trên hông Quý Thương và giật xuống.Du’s corner: cái đuma tại sao tôy lại thấy thứ này cũng hot??????

Tôi giội luôn nước mát cho chị em là hông có chì đâu hông có đâu đừng có mà mong hông có chì đâu truyện đăng Tấn Giang mà hông có chì đâu mà hy vọng:(((( caloma sao tôy lại thấy cũm hot nhỉ tôy có bị nàm thao hông chời:((((((

Và cảnh sát Doãn gọi đàn anh bằng 7749 tên trừ Tiểu Cửu =)))) ai cũng gọi nên riêng em hông chịu gọi, thứ nhỏ mọn.


63: Quái Vật 2


Doãn Hạo đứng ngoài cửa phòng ngủ, nghe tiếng máy sấy ro ro dừng lại anh mới dám gõ cửa một cái.
“Đàn anh ơi em vào được chưa?” Doãn Hạo hỏi dò.
Quý Thương không lên tiếng đáp, im im một lát thì nghe khóa cửa bên trong kêu lách cách.

Từ lúc ra khỏi nhà tắm Quý Thương đã nói luôn tạm thời không muốn nhìn mặt Doãn Hạo nữa, thế là anh đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại, à đương nhiên là có khóa.
Nghe được tiếng khóa mở, Doãn Hạo liền thử vặn nắm đấm, hé được cửa ra.
Không có ai trong phòng, cửa buồng thay quần áo đang mở, Quý Thương mặc mỗi cái áo màu trắng rộng thùng thình đang ngồi gác một chân trên ghế trước gương cặm cụi bôi thuốc lên đùi trong.
Doãn Hạo ngẩn mặt, lúc tỉnh hồn ra anh vội vàng chạy vào, quỳ một gối xuống tấm thảm trước mặt Quý Thương, giật tuýp thuốc trong tay đàn anh rồi tỉ mẩn bôi thuốc khắp vùng da tấy đỏ cho Quý Thương.
“Đàn anh ơi.” Doãn Hạo hối hận nói, “Em sai rồi, em thô lỗ quá.”
Quý Thương hừ một tiếng, mỉa mai: “Em chưa chuẩn bị xong mà đã thế này, đợi đến lúc em chuẩn bị đàng hoàng thì anh thành tàn tật hả đàn em?”
Những ngón tay vẫn mát-xa trên vùng da nhạy cảm, mà nghe Quý Thương quở trách bằng giọng mát mẻ như vậy Doãn Hạo vừa hối hận được một tí lại bắt đầu hí hửng mò tìm mục tiêu mới.
“Nào.” Quý Thương chụp cổ tay Doãn Hạo lại, anh nạt ngay: “Sờ mó gì đấy?”
Doãn Hạo ngước lên nhìn Quý Thương.
Quý Thương vội vàng vơ cái gối sau lưng lên chặn giữa hai ch ân mình, anh dí trán Doãn Hạo đẩy thằng em ra: “Mẹ kiếp đừng có nhìn anh kiểu đấy, anh hãi đấy.”
“Đàn anh ơi em xin lỗi thật mà.” Doãn Hạo ôm eo Quý Thương, dụi đầu cọ cọ ngực đàn anh, miệng cười toe toét nói chung không có vẻ gì là hối hận hết.
Thế rồi tự dưng anh giơ tay đụng vào môi Quý Thương: “May mà còn nhớ anh đang bị ho nên không bắt anh dùng chỗ này.”
Quý Thương nuốt nước miếng, cúi xuống thấy cái mặt nhơn nhơn của Doãn Hạo anh lại càng tức mình, anh co cẳng đạp cho thằng em một cú.
Đạp được Doãn Hạo ra xong Quý Thương trở dậy định mặc quần nhưng vừa đứng lên anh mới nhận ra hai chân mình còn run run chưa vững.

Quý Thương liền bình tĩnh ngồi xuống rồi liếc xéo Doãn Hạo: “Lấy quần ra đây cho anh.”
Doãn Hạo vội vàng đưa quần cho Quý Thương và rối rít hỏi han: “Chân anh vẫn run ạ?”
Quý Thương kéo quần lên, lại nhớ đến lúc ấy Doãn Hạo ghì sát bên tai mình đòi hỏi bằng cái giọng khàn đặc: “Đàn anh, khít chân vào…”
Thế là anh nghiến răng chì chiết: “Lần sau em thử đứng khép chân suốt bốn mươi phút đi xem chân em có nhũn ra không??”

Doãn Hạo nhỏm dậy, ghé tai Quý Thương cười cợt nhả: “Em đâu có dễ nhũn vậy.”
“Vâng, thế thì tôi nhờ anh lần sau anh nhũn nhanh vào.

Bốn mươi phút đồng hồ chày sắt cũng mài thành kim khâu, chưa thấy ở đâu càng mài càng to tướng ra thế.” Trông cái mặt lỗi tại em lỗi tại em lần sau em lại thế nữa của Doãn Hạo, Quý Thương thở dài đánh thượt một cái: “Thôi thôi, biến đi nhanh.”
Doãn Hạo đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nghiêm mặt đáp: “Em biến thật đây đàn anh.

Em hẹn gặp Cam Lạc Lạc 11 giờ trưa nay, giờ đi là vừa rồi.”
Hai anh em cùng ra phòng khách, Doãn Hạo lại nói: “Nếu anh xong việc sớm thì cũng đến đi, em nghĩ anh nên gặp cô bé này.”
Ban đầu Quý Thương đã định đi cùng Doãn Hạo nhưng Nghê Hiểu lại kiếm được một hợp đồng cần ký ngay hôm nay.

Phòng pháp chế của bên đối tác rất nguyên tắc, họ đòi chủ nhà khách phải có mặt khi ký kết nên Quý Thương không thể ra ngoài được.
Quý Thương hỏi: “Cô bé này có gì đặc biệt à? Cô ta đã cho Đới Thanh biết về du thuyền Lạc Thần, bây giờ lại chịu hợp tác với cảnh sát thì chắc sẽ khai hết thôi mà.”
“Nói thì nói vậy.” Doãn Hạo cau mày, nói: “Nhưng em cứ cảm thấy cô này… sao nhỉ? Khá phức tạp, ý em không phải là cô ta xấu hay thế nào nhưng cô gái này có nhiều vấn đề đấy.”
“Vậy xong việc anh sẽ đến ngay.”
Quý Thương đưa Doãn Hạo xuống nhà, lúc đi qua phòng khách tự dưng anh dừng lại, trầm ngâm nhìn cái ba lô trên bàn ăn.
Doãn Hạo tằng hắng một cái rồi lầm lũi đi ra cầm ba lô lên, giải thích: “Tối qua lúc lấy ba lô của anh em cầm nhầm cả của em lên.”
“Em… em cầm về nhé?” Doãn Hạo cầm cái ba lô, miệng bảo về nhé nhưng chân thì không nhích nửa bước.
“Không muốn mang về chứ gì?” Quý Thương hứ một cái rồi hất cằm về phía phòng ngủ, “Không muốn cầm về thì mang vào phòng ngủ đi, để trên bàn ăn trông ra thể thống gì.”
Doãn Hạo cười toe, cậu chàng ôm cổ Quý Thương hôn một cái hoành tráng rồi phi vèo vào phòng ngủ.
“Cái nào sạch treo lên, bẩn thì ném vào máy giặt.” Quý Thương gọi với theo.
Doãn Hạo ton tót ra ra vào vào xong hết rồi khoác vai Quý Thương, hiên ngang đi ra.
“Từ từ.” Quý Thương bảo, “Đăng ký vân tay đi.”
“Xong luôn.”
Khi biết Đới Uyển có quan hệ với Cam Lạc Lạc, Doãn Hạo từng gọi điện cho Cam Lạc Lạc nhưng mẹ Cam Lạc Lạc là người bắt máy.


Bà mẹ nói rằng Cam Lạc Lạc tham gia trại hè của trường chưa về và đồng ý lấy số điện thoại của Doãn Hạo để đưa lại cho con gái.
Doãn Hạo đợi mãi không thấy Cam Lạc Lạc gọi, nhưng khi anh báo cáo với Tào Vệ Vệ những gì mình và Quý Thương điều tra được chính Tào Vệ Vệ đã ra tay kiểm tra Cam Lạc Lạc đang ở đâu làm gì và sắp xếp được ngay một cuộc gặp.
Đương nhiên nơi gặp mặt do Cam Lạc Lạc chọn, cô ta đã chọn một quán cà phê chỉ cách tòa chung cư nhỏ xíu nhà mình hai con phố.
Quán này giá cả khá cao, một ly latte bình thường tính ra đắt gấp đôi loại bán trong chuỗi cửa hàng của thương hiệu cà phê nổi tiếng toàn cầu nọ.
Doãn Hạo đoán chắc Cam Lạc Lạc từng làm thêm ở đây hoặc bình thường hay đi qua quán này nên muốn vào thử một lần cho biết.

Con gái có tâm lý như vậy là rất bình thường nên anh không nghĩ gì cả.

Trong lúc đợi Cam Lạc Lạc đến anh gọi cho cô ta một ly nước chanh và cho mình một ly Americano mà anh em cảnh sát thức khuya vẫn xài như nước lọc.
Nửa tiếng sau, Cam Lạc Lạc đến trễ được người phục vụ đưa vào phòng.
Doãn Hạo còn nhớ rất rõ về lần đầu tiên anh gặp cô gái này, chiếc váy cotton màu vàng, đôi dép sandal cũ, cái túi xách bạc màu và vẻ nhút nhát, bất lực toát ra từ con người cô ta.

Tất cả như còn hiển hiện trước mắt anh.
Nhưng hôm nay ngoài vẫn là gương mặt tươi trẻ thanh tú đó Doãn Hạo thật khó mà tìm được điểm nào khác tương đồng giữa cô gái mười lăm tuổi trang điểm nhạt, mặc bộ váy liền màu đen này với hình ảnh lúc trước.
Cam Lạc Lạc ngồi xuống đối diện với Doãn Hạo và thản nhiên giải thích: “Xin lỗi cảnh sát Doãn nhé, em vừa ở bệnh viện chỗ mẹ em nằm nên đến muộn.”
“Không sao, tôi cũng mới đến.” Doãn Hạo hỏi: “Chân mẹ em sao rồi?”
Cam Lạc Lạc cười gượng: “Đỡ hơn trước nhiều rồi.

Được vào viện phục hồi chức năng, có bác sĩ y tá chuyên ngành chăm sóc nên chắc là khỏi nhanh thôi.”
Doãn Hạo nhớ khi vụ án Vương Cảnh Bình xảy ra mẹ Cam Lạc Lạc vẫn chỉ nằm ở nhà, lúc đó Cam Lạc Lạc phải lén ra ngoài làm thêm để trang trải sinh hoạt phí của mình và bà mẹ, kinh tế nhà họ vô cùng eo hẹp.

Nhưng xem tình hình này hẳn là gia đình Cam Lạc Lạc đã qua được giai đoạn khó khăn rồi.
“Bắt được người gây tai nạn rồi à?” Doãn Hạo thuận miệng hỏi.
Sau khi có kết luận điều tra vụ án 703 Sài Lộ đã đích thân xuống đồn cảnh sát khu vực để nhờ đồng nghiệp ở đó truy tìm người gây tai nạn cho mẹ Cam Lạc Lạc.

Doãn Hạo có biết việc này nhưng công việc bận rộn quá nên anh cũng chưa có dịp hỏi thăm kết quả.
Nhưng lạ thay Cam Lạc Lạc lại lắc đầu: “Đâu có bắt được.”
Doãn Hạo nhíu mày, anh đẩy ly nước chanh được bưng vào cho Cam Lạc Lạc và cũng không hỏi thêm về chuyện cá nhân không liên quan đến vụ án nữa.
Cam Lạc Lạc hờ hững xoay xoay ly nước chanh một hồi rồi tự dưng ngẩng lên nhìn tách cà phê Americano vừa được người phục vụ đặt trước mặt Doãn Hạo.
“Không thích nước chanh à?” Doãn Hạo hỏi.
“Em đổi với anh được không?” Cam Lạc Lạc ngừng một chút rồi nói tiếp, “Em không thích mấy thứ ngọt nhớt nhớt.”
“Được.” Doãn Hạo đẩy tách cà phê sang, đổi với ly nước chanh của Cam Lạc Lạc.
Cam Lạc Lạc uống một hớp, cô ta hơi nhíu mày rồi đặt tách xuống, hỏi: “Anh muốn hỏi về chuyện của Đới Uyển à?”
“Em là bạn của Đới Uyển phải không?” Doãn Hạo hỏi như vậy là vì khi Đới Uyển kể về Cam Lạc Lạc với Đới Thanh cô ấy đã gọi Cam Lạc Lạc là bạn, vậy mà lúc này khi nghe nhắc đến Đới Uyển Cam Lạc Lạc lại không tỏ ra xúc động chút nào.
“Cũng không hẳn.” Cam Lạc Lạc đáp lạnh nhạt, “Chính chị ấy giúp em vào làm ở quán bar đó, nhưng bình thường bọn em ít khi liên lạc với nhau.”
Doãn Hạo nói: “Đới Uyển từng kể với em cô ấy làm ở tầng trên cùng một du thuyền tên là Lạc Thần.

Vậy cô ấy có nói mình làm việc gì ở đó không? Hay là cô ấy đã xin việc bằng cách nào chẳng hạn?”
Cam Lạc Lạc li3m môi, cầm tách cà phê lên hớp một ngụm rồi lại khẽ nhíu mày, nói: “Chị ấy không nói gì cụ thể cả, cứ tỏ vẻ bí ẩn vậy thôi.

Còn xin việc bằng cách nào hay ở đó làm gì thì đúng là chị ấy không kể với em, chỉ nói là tiền lương cao lắm.”
Những lời này của Cam Lạc Lạc giống hệt những gì Đới Thanh thuật lại cho Quý Thương.
“Americano đắng lắm.” Doãn Hạo hỏi, “Có cần gọi thêm món gì ngọt không?”
Cam Lạc Lạc đang rũ mắt nghe vậy liền ngước lên, cô ta đáp ngay: “Gọi một miếng bánh phô mai rượu Bailey đi, bánh nổi tiếng ở quán này đấy.”
Sau khi người phục vụ vào nhận thêm món và rời đi, Doãn Hạo nhắc lại câu hỏi với Cam Lạc Lạc bấy giờ đã bình tĩnh hơn: “Em biết chuyện của Đới Uyển chứ?”
“Có xem trên báo rồi, nhảy lầu tự tử.” câu nói này của Cam Lạc Lạc nghe rõ sự coi thường, ngừng lại một chút cô ta lại thản nhiên nói tiếp: “Người hèn nhát mới chọn tự tử, sống cần nhiều dũng cảm hơn là chết.”
Câu nói đầy triết lý này cho người nghe ấn tượng rằng cô gái mười lăm tuổi như Cam Lạc Lạc đã phải nếm trải rất nhiều sự giày xéo của cuộc đời, tự dưng cô trở thành một bà cụ non với cái vẻ già đời kệch cỡm.
Doãn Hạo hơi sững người rồi vội lấy lại tự chủ, anh nói với Cam Lạc Lạc: “Hiện nay cảnh sát nhận định có khả năng cái chết của cô ấy liên quan đến công việc cô ấy đã làm.”
Bàn tay cầm tách cà phê của Cam Lạc Lạc chợt run bắn, cà phê sánh ra mu bàn tay trắng mịn của cô gái, cô ta vội vàng nói: “Sao bảo là có video quay được cơ mà? Chị ấy tự nhảy từ phòng ngủ xuống cơ mà?”

Doãn Hạo đưa giấy ăn cho Cam Lạc Lạc rồi thong thả đáp: “Đúng là cô ấy tự nhảy lầu nhưng động cơ nào thúc đẩy cô ấy làm như vậy? Dù là tự nguyện hay bị ép buộc thì luôn phải có một nguyên nhân.”
Cam Lạc Lạc chùi vội cà phê trên tay rồi lóng ngóng giấu hai tay xuống gầm bàn, khuất tầm mắt của Doãn Hạo hai bàn tay cô khẽ run run, vặn xoắn vào nhau.
Doãn Hạo mở bức ảnh chụp Tần Chí Kiệt trong điện thoại, chìa ra cho Cam Lạc Lạc xem: “Em từng gặp người này chưa?”
Cam Lạc Lạc nhìn rất nhanh rồi đáp với vẻ không tập trung lắm: “Không biết.”
“Em thử nhìn kĩ xem.” Doãn Hạo phóng ảnh to hơn một chút.
Cam Lạc Lạc nhìn lại ảnh chụp rồi suy nghĩ một lát, cuối cùng cô ta do dự đáp: “Hình như Đới Uyển gọi anh này là anh Kiệt.”
“Đới Uyển biết cậu ấy à?”
“Anh này đánh bọn côn đồ giúp Đới Uyển, Đới Uyển thích anh ta.

Hồi bọn em làm ở Yên Hỏa thỉnh thoảng anh ta có đến.

Lần nào Đới Uyển cũng kéo em ra bắt chuyện với anh ta.

Nhưng hình như anh Kiệt không thích Đới Uyển lắm, anh ta hay bảo Đới Uyển tránh xa anh ta đi.

Có hôm anh ta nói Đới Uyển không phải kiểu anh ta thích, hôm khác lại bảo dây vào trẻ vị thành niên rách việc lắm.

Nhưng mà lạ lắm, bữa sau có bọn lưu manh đến trêu Đới Uyển anh ta lại ra giúp.

Mà sau này anh Kiệt cũng ít đến quán bar.

Đới Uyển nghe trộm được chỗ làm của anh Kiệt nên chị ấy bảo sẽ tìm cách tiếp cận anh ta trước, để anh ta có cảm tình đã.

Đến khi chị ấy thành niên thì chỉ việc thổ lộ với anh Kiệt thôi.”
Nói đến đó Cam Lạc Lạc đột nhiên ngừng lại, dường như chợt nhớ ra điều gì sắc mặt cô thoáng ảm đạm: “Nhưng chị ấy không đợi được đến tròn mười tám tuổi đã chết rồi.”
“Sau đó em cũng không gặp lại anh Kiệt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc