QUÝ THƯƠNG


Quý Thương cứ tưởng Doãn Hạo đã lấy được hồ sơ chiến dịch nằm vùng của Tần Chí Kiệt nên hôm nay cậu ta mới ra vẻ bí ẩn cho rơi Đặng Đăng và Nghê Hiểu rồi ‘cẩu’ anh đi từ núi Tây Bình.
Ai biết đâu xuống núi rồi Doãn Hạo lại chở thẳng Quý Thương đến khu vườn hoa cây cảnh nổi tiếng ở phía Bắc thành phố.

Rồi đưa anh đến một nhà bán hoa nghệ thuật tên là ‘Vân Bắc’.
Nhà bán hoa này bên ngoài tường sơn trắng toát, cửa sổ gắn song hình ca-rô, mái nhà nhọn bằng vật liệu trong suốt theo phong cách Gothic.

Trong nhà bài trí cũng rất đặc biệt, chỗ này giống một bảo tàng nghệ thuật hơn là một cửa hàng hoa.
Mặt bàn, hốc tường và trên giàn thật ra cũng có hoa, số lượng không nhiều lắm nhưng nhìn qua là biết toàn những chậu xa xỉ đốt tiền.
“Em đưa anh đến đây làm gì?” Quý Thương ngơ ngác hỏi.
Cửa hàng hoa nghệ thuật lúc này rất yên tĩnh, Doãn Hạo ghé bên tai Quý Thương, thì thào: “Lần trước em làm vỡ chậu hoa của cô thì phải đền chứ.”
Chuyện này thật ra Quý Thương đâu có để ý, anh ngẩn mặt một lúc rồi mới nhớ ra: “Tào Vệ Vệ đồng ý bồi thường à?”
“Anh nghĩ gì vậy?” Doãn Hạo cười cười nhìn Quý Thương.
“Thế thôi, thôi đi.” Quý Thương quay lưng định bỏ về, “Trông anh giống người có thú chơi hoa lắm à? Người trần mắt thịt nhé.”
Doãn Hạo vội chụp cổ tay Quý Thương, kéo anh lại: “Em làm hỏng thì em phải đền chứ, mà anh biết giá chậu lan đó không? Ai cho anh quyết hộ cô thế.”
Hoa trên sân thượng Nhàn Tiêu toàn là do Đinh Cẩm Lan, mẹ Quý Thương mua về.

Quý Thương chẳng bao giờ hỏi giá, anh nghĩ chắc cũng xêm xêm hoa bán buôn ở các vườn thôi, tầm mấy chục tệ một chậu, giỏi lắm thì đến mấy trăm tệ là cùng.
“Chậu lan hoàng thảo tia chớp của nhà anh là loại đẹp đấy.

Mà em không hiểu tại sao mùa hè nắng thế anh lại để nó ngoài sân thượng vậy.”
Hồi mới vào hè đúng là Đinh Cẩm Lan có bê chậu hoa vào phòng, nhưng Quý Thương sợ để trong nhà không đủ ánh mặt trời nên anh lại bê ra.
Quý Thương nhìn từ đầu đến chân Doãn Hạo rồi ngạc nhiên hỏi: “Ủa em coi vậy mà cũng nghiên cứu hoa cỏ à?”
“Miễn đi, em cũng người trần mắt thịt nhé.” Doãn Hạo vẫn chưa buông cổ tay Quý Thương ra, “Mẹ em thích thôi.”
“Đúng là cùng một thế giới, cùng các bà mẹ.” Quý Thương vừa nói xong thì thấy có nhân viên cửa hàng đi ra, bấy giờ anh mới để ý cổ tay mình vẫn nằm trong tay Doãn Hạo.
“Bỏ ra.” Quý Thương lừ mắt với Doãn Hạo.
Doãn Hạo cười thả tay ra và quay sang nhìn nhân viên cửa hàng.
“Chào anh Doãn ạ, chậu lan hoàng thảo tia chớp anh đặt sáng nay về rồi đấy, cửa hàng đã bọc lại cho anh rồi.

Mời anh ra kiểm tra và thanh toán nốt.”
Lúc Doãn Hạo trả tiền Quý Thương đứng cạnh xem.
Nhìn con số trên màn hình tính tiền Quý Thương hít hà một cái, bụng nghĩ thầm Đinh Cẩm Lan đúng là một bà mẹ phá của điển hình.
Quý Thương tựa người vào quầy hàng, mỉm cười lễ độ hỏi: “Thưa cô chậu hoa này chúng tôi không lấy được không?”

Trước ánh mắt Quý Thương, cô nhân viên cửa hàng hơi cúi đầu rồi đáp với nụ cười tươi như hoa: “Dạ được ạ, nhưng cửa hàng sẽ không hoàn trả tiền cọc.

Chậu lan này chúng em phải gửi chăm hơn nửa tháng nay theo yêu cầu về chủng loại và chất lượng của anh Doãn.”
Quý Thương vẫn đứng tì vào mặt quầy, thản nhiên hỏi tiếp: “Đặt cọc bao nhiêu rồi?”
Cô nhân viên vừa định trả lời thì Doãn Hạo đã xòe bàn tay ra trước mặt Quý Thương, Quý Thương vừa nhìn theo thì Doãn Hạo lắc lắc ngón tay: “Đặt cọc 50%.”
Quý Thương nghe mà nhói lòng, anh nhìn Doãn Hạo bằng ánh mắt chứa đựng ti tỉ điều muốn nói rồi ngoảnh mặt đi thẳng.

Doãn Hạo chìa mã thanh toán cho cô nhân viên quét xong vội vàng ôm chậu hoa đuổi theo.
Đuổi đến ngoài đường Doãn Hạo mới hỏi: “Sao thế? Giận thật đấy à?”
“Đi nhanh về Nhàn Tiêu.” Quý Thương lấy chìa khóa xe trong túi ra ném cho Doãn Hạo, “Chậu bị vỡ hôm trước anh bảo Tiểu Nê Ba quẳng đi rồi, may ra nó ném ngoài bãi cỏ thì giờ về nhặt lại trồng thử xem.”
Quý Thương trịnh trọng ôm chậu hoa như ôm cống phẩm.

Xe dừng một cái anh ôm thẳng cả chậu vào bàn lễ tân Nhàn Tiêu.
“Tiểu Nê Ba, chậu hoa hôm trước bị vỡ trên sân thượng đâu?”
Tiểu Nê Ba ngờ ngợ hỏi lại: “Ơ sếp bảo em vứt đi rồi mà?”
Quý Thương lại thấy nhói trong lòng: “Em vứt ở đâu rồi?”
Rất hiếm khi Tiểu Nê Ba thấy anh sếp nhà mình có vẻ sấn sổ thế này, cô ngập ngừng đáp: “Vứt… vứt ở thùng rác trước sân tập bắn…”
“Ôi.”
Quý Thương nhắm nghiền hai mắt, đưa tay bóp trán.

Doãn Hạo đứng sau nín cười vỗ vỗ anh ra vẻ đồng tình, rồi lại xoa xoa mấy cái ý là an ủi.
Tiểu Nê Ba lại nói tiếp: “Nhưng mà… em thấy hoa đó tím tím trắng trắng đẹp quá nên lại nhặt về.

Em bỏ mấy cành bị gãy rồi trồng vào chậu khác.”
Trán Quý Thương giãn hẳn ra, anh vui thiếu điều bật khóc: “Ôi em tôi, mắt thẩm mỹ hay lắm.

Em để hoa ở đâu rồi?”
“Hôm trước em mang đến viện mồ côi rồi.”
Nói đến đây Tiểu Nê Ba có vẻ phấn chấn hẳn lên: “Này em kể cho anh nghe, mấy đứa nhỏ ở viện cũng thích hoa đó lắm.

Tụi nó tranh nhau vặt hết bông rồi cài lên đầu chơi.

Xong chúng nó còn miết cánh hoa bôi lên móng tay cơ, ôi trời ơi tay đứa nào cũng tím lịm như trúng độc ấy, chết cười…”

Trái tim mới phơi phới được một giây của Quý Thương lại rớt loảng xoảng.

Anh thở dài, bất đắc dĩ đi vào sân: “Thôi bọn nhỏ thích cũng được.”
Tiểu Nê Ba hỏi: “Ủa mà sao anh hỏi cái đó làm gì vậy sếp?”
Quý Thương chẳng buồn đáp nữa, anh ôm chậu ** đi thẳng.
“Thôi em đừng biết thì hơn.” Doãn Hạo quay lại nói với Tiểu Nê Ba: “Với lại từ sau em đừng nói chuyện nhát gừng thế nữa, tim sếp em không chịu được đâu.”
Đến khi Quý Thương và Doãn Hạo cùng bước vào thang máy vẫn nghe được tiếng Tiểu Nê Ba lải nhải gọi, “Sếp em làm sao cơ? Tim sếp em bị làm sao?”
Quý Thương dúi chậu hoa cho Doãn Hạo: “Em bê đi.”
Doãn Hạo cố tình ghẹo: “Sao thế? Không sợ em làm vỡ lần nữa à?”
“Tay anh tê rồi.” Quý Thương nghiến răng đáp rồi bắt đầu ủ rũ xoa xoa nắn nắn tay mình.

Xoa một lúc anh mới thở dài thoải mái, nói: “Thôi cũng được, ít ra bọn trẻ con được chơi vui thì cũng đáng.”
Doãn Hạo cố tình thở dài nhại Quý Thương: “Nói thế chứ chậu hoa đó là quà cô định tặng con dâu tương lai mà.”
“Làm vỡ là đúng, cho bả bỏ ý định đi.” nghĩ đến nguồn gốc chậu hoa Quý Thương lại tươi tỉnh hẳn.
Doãn Hạo chế nhạo: “Em mua đền rồi đây này.”
Quý Thương bước ra khỏi thang máy trước, anh quay lại trỏ trỏ chậu hoa lan hoàng thảo tia chớp: “Em bê về đi.”
Doãn Hạo thản nhiên theo sau cách Quý Thương độ bốn, năm bước, anh nói nửa đùa nửa thật: “Em mua cho anh là của anh rồi.

Giờ lại bảo em bê về là sao? Anh định tặng quà em thay mặt cô à?”
Quý Thương đang mở khóa cửa, nghe câu này anh hơi khựng lại nhưng không ngẩng lên, cũng không nói gì.
Doãn Hạo lại bảo: “À không phải, em là con rể mới đúng.”
Quý Thương đẩy cửa ra: “Con rể ông nội em ấy, đừng có đùa với đây.”
Doãn Hạo cười cười theo Quý Thương vào nhà, anh đặt chậu lan lên cái bục đứng cạnh salon, đối diện sân thượng.

Còn Quý Thương sau khi nghe mấy câu bông đùa vớ vẩn của Doãn Hạo lúc nãy cũng thôi không thèm nhắc lại chuyện cho mang hoa về nữa.
Xong hoa lá, hai người cùng mau mau vào phòng làm việc.

Trên đường về Nhàn Tiêu bên cảnh sát đã gửi video giám sát khu vực núi Tây Bình vào e-mail cho Doãn Hạo.
Từ viện dưỡng lão Thường Bình xuống chân núi có tổng cộng tám điểm lắp camera giám sát.

Thời gian từ khi Khuông Khiết rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình cho đến khi mưa lớn làm đường điện trên núi Tây Bình trục trặc là khoảng gần bảy tiếng đồng hồ.

Quý Thương dùng máy tính mình thường làm việc và lấy thêm một cái notebook cho Doãn Hạo.

Mỗi người phụ trách bốn camera, màn hình bật cùng lúc bốn video theo dõi.
Sau hai tiếng đồng hồ, Quý Thương xem hết video, mười lăm phút sau Doãn Hạo cũng xong việc.
Hai người đặt máy tính xuống, ngẩng lên nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
“Khuông Khiết chưa hề rời khỏi núi Tây Bình.”
11 giờ 40 trưa Khuông Khiết rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình, cô ta dắt con gái đi bộ mười phút để đến điểm đón xe bus gần đó.
Suốt khoảng thời gian sau đó chỉ có hai mẹ con đứng ở trạm, trong lúc này Khuông Khiết gọi điện thoại một lần, lấy bình nước trong túi cho con uống hai lần.

Mười lăm phút sau có một chiếc xe con màu đen xuất hiện, đỗ trước trạm, Khuông Khiết làm một động tác như kiểm tra biển số xe rồi bế đứa con gái đã thiu thiu ngủ lên ngồi ghế sau.
Điều kỳ lạ là chiếc xe này không xuống núi mà lại đưa hai mẹ con về hướng ngược l3n đỉnh núi.
Video giám sát ở cổng viện dưỡng lão Thường Bình hiển thị 12 giờ 5 phút thì chiếc xe con màu đen đi qua nhưng không đỗ lại mà tiếp tục lên núi.
“Trước khi đến viện dưỡng lão Tiểu Nê Ba đã kiểm tra rồi, một năm trở lại đây núi Tây Bình mới khai thác du lịch nên có ít nhà khách lắm.

Từ viện dưỡng lão Thường Bình l3n đỉnh núi xe bus còn không chạy, mà mấy nhà khách đang xây dựng trên núi mới có một nhà mở cửa kinh doanh thôi.”
“Đúng rồi, chỉ có một nhà thôi.” Doãn Hạo giơ điện thoại lên: “Ly Trần Tiểu Trúc.”
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe con màu đen chở mẹ con Khuông Khiết lên núi lại đi ngang qua cổng viện dưỡng lão Thường Bình.

Cửa sổ trước và sau xe đều mở, có thể thấy rõ bên trong chỉ có một mình lái xe.
Quý Thương ngả lưng lún mình trong cái ghế lười, tay quay quay điện thoại: “Theo cử chỉ của Khuông Khiết trước khi lên xe và cách cô ta chọn chỗ ngồi cộng với thời gian xe xuống núi có thể tạm thời kết luận chủ xe này không quen biết Khuông Khiết.

Đây chỉ là xe đặt qua mạng thôi.”
Doãn Hạo cau mày nói: “Ít nhất là trước khi mất điện Khuông Khiết vẫn ở trên núi.

Giữa Khuông Khiết và người nhà họ chắc chắn có một bên đang nói dối.”
Doãn Hạo nói như vậy là bởi vì ngoài chiếc xe con màu đen kia sau 12 giờ trưa chỉ có hai chiếc xe khác xuất hiện trong hình ảnh camera giám sát trước cổng viện dưỡng lão Thường Bình.
Một là một chiếc xe jeep màu trắng, đi vào bãi đỗ xe của viện lúc 1 giờ 30 chiều.
Một người bước xuống xe, mở cốp sau lấy ra một cái xe lăn và bế người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái ra đặt lên xe lăn.

Hai người vừa đến cổng chính của viện dưỡng lão, chưa kịp gọi cửa thì cổng đã được mở ra.
Một bóng người màu trắng đứng sau cửa, Doãn Hạo nhận ngay ra đó là Quý Thương.

Đồng thời anh cũng nhận ra khoảnh khắc Quý Thương và Đinh Hằng Viễn chạm mặt ở cổng cả hai đều cùng giật bắn mình.
Quý Thương click sang một đoạn khác rồi tạm dừng video, phóng đại chiếc xe Porsche màu xám bạc trên màn ảnh.

Thời gian lúc đó là 3 giờ chiều, địa điểm là một điểm đón xe ở chân núi Tây Bình.
Quý Thương nói: “Chiếc Porsche lên núi sau chiếc xe con màu đen, sau đó lại đội mưa xuống núi đúng là rất khả nghi, em tra thử xem.


À còn chiếc xe màu đen ấy, chủ xe có thể cho chúng ta biết một vài thông tin đấy.”
“Hiện nay em không có chứng cứ gì cả, đội trưởng Tào sẽ không cho điều tra chủ xe đâu.” Doãn Hạo nhìn sang Quý Thương, “Có cách này nhanh hơn đấy.”
“Cách gì?”
Doãn Hạo đáp: “Lại lên núi Tây Bình với em một chuyến.”
“Đi thì cũng được.” Quý Thương đưa mắt nhìn một chỗ nào đó trên tường, “Để anh gọi một cuộc trước khi đi đã.”
“Gọi cho ai?”
Quý Thương thoáng nghiêm mặt rồi lại cười cười bông phèng: “Cho nhỏ này dễ thương lắm.”
Ra vẻ huyền bí xong Quý Thương vớ lấy di động, bấm số gọi.

Doãn Hạo liếc nhìn thấy trên màn hình hiện tên Hướng Siêu, anh khịt mũi ra điều khinh bỉ.
“Anh thích loại này à?”
Quý Thương liếc lại đàn em rồi ung dung đáp, cố tình ghẹo gan Doãn Hạo: “Hiền lành, ngốc ngốc, suốt ngày cười vui vẻ chạy quanh mình, xịn thế còn gì.”
“Thế thì tìm con gái cho nhanh.” Doãn Hạo siết chặt nắm đấm, trong lòng không rõ là thứ cảm xúc gì chỉ biết là cáu, bực mình, khó chịu.
Vừa xong Doãn Hạo trêu Quý Thương mới là vợ, dám ghẹo người ta một lần bây giờ có cơ hội đương nhiên Quý Thương phải trả thù rồi.
Thấy mặt Doãn Hạo cau có là Quý Thương biết mình đã trả đũa thành công.

Được đà thì phải lấn tới, anh cố tình lướt nhìn từ mặt Doãn Hạo xuống tới cái ngã ba và dừng mắt tại đó mấy giây trong vẻ kinh hãi của Doãn Hạo, cuối cùng anh quay lại chăm chú nhìn màn hình di động của mình.
Rồi Quý Thương ung dung nói: “Con gái không có cái phụ kiện ấy, gu anh em mình khác nhau, không tâm sự được đâu đàn em ạ.”
Trước kia Doãn Hạo từng phối hợp càn quét tội phạm mạng, đóng cửa các loại trang web vi phạm thuần phong mỹ tục nên anh cũng có ít nhiều kiến thức.

Và giờ bao nhiêu hình ảnh từng được thấy thi nhau nảy ra trong đầu anh, chỉ khác là gương mặt nhân vật đã thay đổi…
Suy nghĩ của Doãn Hạo bây giờ phi vèo vèo như con ngựa thoát cương, hai tai anh thoắt cái đỏ bừng, cảm giác như có ai ghé cạnh bên phả cho một luồng hơi nóng hổi.
Quý Thương cười thầm, nghĩ bụng muốn chọc ghẹo đàn anh á, chú em còn non lắm.
Trong lúc hai người thầm cấu chí nhau, cuộc gọi đổ chuông mãi cuối cùng bên kia cũng bắt máy.

Giọng nói nghe tỉnh táo đến mức lạnh lùng của Hướng Siêu vang lên.
Quý Thương viện cớ nhặt được con búp bê các cụ ở viện dưỡng lão cho Dịch Hương Tuyết để ngỏ ý tiện đường anh sẽ tạt qua nhà đưa trả cô bé.

Nhưng Hướng Siêu lại từ chối rằng Tiểu Tuyết đang ngủ, không muốn làm phiền Quý Thương.
“Nghệt mặt ra đấy làm gì nữa?” Quý Thương đứng dậy, “Lên núi Tây Bình thôi.”
Cuộc gọi vừa xong rất bình thường, Doãn Hạo nghe từ đầu đến cuối mà không nhận ra manh mối nào cả.

Không hiểu sao Quý Thương lại có vẻ rất chắc chắn như vậy.
“Hôm qua ở viện dưỡng lão Dịch Hương Tuyết có múa một bài ballet ngắn.

Lúc đó Khuông Khiết khoe với mọi người rằng Dịch Hương Tuyết luôn đi học múa ballet vào 2 giờ chiều chủ nhật hàng tuần, chưa bao giờ bỏ một buổi nào.”
Quý Thương chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ lúc này chỉ 2 giờ 20 chiều..


Bình luận

Truyện đang đọc