QUÝ THƯƠNG


Hôm nay là một ngày hoảng loạn của Dịch Lập Đan, từ con dâu, cháu nội bị bắt cóc đến ba người đàn ông trong nhà đều mất tích.

Trong một ngày mà bà ta phải nếm đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Đến giờ nỗi kinh hoàng, lo âu đã khiến bà ta chết lặng, bà ta cứ ngồi nhìn đăm đăm vào cái điện thoại bàn trong phòng khách.
Bà ta hy vọng điện thoại đổ chuông, lại cũng sợ nó đổ chuông.
Phòng khách chính và phòng khách bên bị ngăn cách bởi một cái tủ trưng bày bằng pha lê khung gỗ nên tiếng cảnh sát trao đổi hầu như không vọng sang bên này.

Mà thực ra Dịch Lập Đan cũng không hề để tâm đến câu chuyện của cảnh sát.
Chỉ đến khi Doãn Hạo và Quý Thương nói ra ý tưởng khiến mọi người cùng kinh ngạc thì tiếng ồ à từ bên đó mới thình lình đập vào tai Dịch Lập Đan.
Dịch Lập Đan bóp chặt cánh tay người bạn thân ngồi cạnh rồi hoang mang hỏi: “Thu Nguyệt ơi, bà có nghe thấy cảnh sát vừa bảo gì không? Có phải tôi nghe nhầm không? Hả? Sao tôi lại nghe như họ nói đến tên Thiếu Thanh vậy?”
Quý bà ngồi cạnh Dịch Lập Đan là Phó Thu Nguyệt, hôm nay khi Dịch Thiếu Thanh nghe tin vợ con mất tích anh ta vội vã báo cảnh sát và được lập án sớm cũng là nhờ vào các mối quan hệ của bà này.

Về sau khi mất liên lạc với cả chồng và con trai Dịch Lập Đan liền báo cho Phó Thu Nguyệt trước tiên, thế là Phó Thu Nguyệt đến ngay khu biệt thự Dật Phúc với bạn.
Đúng là Phó Thu Nguyệt cũng nghe thấy cảnh sát nhắc đến Dịch Thiếu Thanh, nhưng bà ta tỉnh táo hơn Dịch Lập Đan một chút: “Thì cảnh sát đang tìm Thiếu Thanh mà, họ nhắc tên cháu nó là đúng rồi.”
Nhân viên kỹ thuật trẻ đang đeo tai nghe ngồi cạnh đó cũng lên tiếng an ủi: “Cô Dịch cứ yên tâm, nếu có tiến triển gì cục phó Dương sẽ báo cho người nhà biết ngay.

Cô đừng lo lắng quá, mình cần giữ bình tĩnh, bọn chúng mà gọi đến là cô phải phối hợp với chúng cháu đấy.”
Dịch Lập Đan ngồi im một lát, trong lúc đó bà ta thầm nhẩm lại những lời của cảnh sát và càng nghĩ càng thấy bất thường.

Ba triệu tiền chuộc đã giao rồi, con dâu và cháu gái cũng về rồi, tại sao bọn cướp còn giữ chồng và hai đứa con trai của bà?
Bà ta nhớ lại thái độ căng thẳng của Dịch Thiếu Thanh khi cầm cái USB rời khỏi nhà, nói là đi kiếm tiền.

Bà ta biết không dễ gì gom được số tiền ấy, không ai cam lòng bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy.

Bình thường tính tình Thiếu Thanh đã ngang ngược, có khi nào nó uất quá chịu không nổi nên va chạm với bọn cướp rồi? Có khi nào nó xảy ra chuyện rồi không?
Mặt Dịch Lập Đan từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, cánh tay Phó Thu Nguyệt bị bà ta vò siết như vặn quẩy, đúng lúc Phó Thu Nguyệt đau quá định la lên thì cái điện thoại bàn vẫn im lìm trên bàn trà đổ chuông.
Tất cả cảnh sát ở phòng bên vội vàng chạy sang, sau loạt tiếng chân dồn dập là sự tĩnh lặng tuyệt đối, đến hơi thở của mỗi người cũng dè dặt hơn.
Ba, hai, một…

Dương Lộ Minh giơ tay lên, Dịch Lập Đan run rẩy đưa tay về phía ống nghe.

Phó Thu Nguyệt chủ động nhấc máy áp vào tai Dịch Lập Đan rồi khẽ vỗ vai bà bạn để trấn an.
“A lô…” Dịch Lập Đan cố hết sức giữ tỉnh táo nhưng giọng bà ta vẫn nghe hổn hển.
Hai giây sau đó, Dịch Lập Đan khóc òa lên không biết là do sụp đổ hay nhẹ nhõm.

Giống như căn nhà đóng kín cửa nẻo giữa giông bão đột nhiên bị vỡ một ô kính, thế là gió mưa tứ phương tìm được lối ùa vào vần vũ gầm thét bên trong.
Nhân viên kỹ thuật đang nghe lén điện thoại ra hiệu cho Dương Lộ Minh rằng đầu dây bên kia không phải bọn bắt cóc, Dương Lộ Minh khẽ gật đầu, viên cảnh sát liền ấn nút cho âm thanh phát ra loa ngoài.
“Mẹ ơi, mẹ ơi? Từ từ mẹ nghe con nói đã, mẹ đừng khóc mà…”
Dịch Lập Đan vẫn không ngừng nức nở, tiếng bà ta khò khè như sắp đứt hơi.
“Anh với ba về chưa mẹ ơi?”
“Mẹ ơi?”
Dương Lộ Minh đi đến, nói vào ống nghe: “Anh là Hướng Siêu à?”
“Vâng, tôi là Hướng Siêu.

Ai đó ạ?”
Dương Lộ Minh giới thiệu vắn tắt về mình.
Hướng Siêu vội vã hỏi: “Cảnh sát à? Thế anh với ba tôi đâu? Họ bị làm sao rồi?”
Doãn Hạo chen vào: “Ba người các anh không ở cùng nhau à?”
Hướng Siêu liền thuật lại hành động của ba người từ khi rời khỏi nhà, cậu ta nói đến đoạn bãi đỗ xe ở trung tâm thành phố thì Từ Bân lập tức gọi cho cảnh sát địa bàn đó, yêu cầu họ tiến hành rà soát camera giám sát ở trung tâm thương mại.
“Sau khi bị tách ra ở bãi đỗ xe ngầm ba người còn liên lạc với nhau không?”
“Không, tôi đi theo người đàn ông xách cặp đen đến gần vườn cây thì xe người đó đột nhiên chuyển hướng, tôi đành phải bám theo tiếp.

Lúc đó tôi muốn gọi điện báo cho ba tôi địa điểm đã thay đổi nhưng ba tôi tắt điện thoại.

Trước đó ông ấy có bảo điện thoại ông ấy sắp hết pin mà tôi không để ý lắm.

Tôi định cứ bám theo xe kia trước, tìm được anh tôi đã.


Biết anh tôi an toàn rồi hai anh em sẽ cùng đi tìm ba.

Nhưng mà…”
Hướng Siêu ngừng lời, Dương Lộ Minh hỏi dồn: “Nhưng mà sao?”
“Cái xe đó đi lòng vòng một lúc lâu rồi đỗ lại trước một cửa hàng ba tầng ở phố Phượng Thành Thiên.

Tôi thấy người đàn ông trong xe đi lên tầng ba nên vội đuổi theo, hóa ra trên đó là trung tâm môi giới nhà đất.

Có cả đống người xách cặp da lên đó ký hợp đồng, tôi đi từng phòng kiểm tra nhưng không hề có anh tôi.

Mẹ kiếp hóa ra tôi theo nhầm xe rồi, có phải là anh tôi đâu.”
Lại sau nữa, Hướng Siêu quay lại vườn cây nơi cậu ta đã hẹn với Hướng Tùng Đào nhưng đợi mãi chẳng thấy người cha đâu, lại càng không biết anh trai mình đang ở chỗ nào.

Lúc ra khỏi nhà vội vàng quá cậu ta chỉ cầm theo mỗi cái điện thoại hôm qua bị tậm tịt một lần ở viện dưỡng lão Thường Bình, cuối cùng điện thoại tự dưng tắt ngóm.

Cậu ta không biết ba và anh trai đã về nhà chưa, sợ tùy tiện gọi về sẽ làm mẹ lo lắng nên lại đi quanh vườn cây tìm kiếm một hồi nữa.

Cuối cùng cậu ta vào một cửa hàng gần đó mượn điện thoại gọi về nhà.
“Con ơi biết làm thế nào bây giờ? Ba con và anh con đều chưa về, đến giờ vẫn không liên lạc được với ai cả, con ơi hay là…” cuối cùng Dịch Lập Đan cũng bắt đầu nói được, Dương Lộ Minh ra hiệu cho Phó Thu Nguyệt đỡ bà ta ra chỗ khác ngồi.
Sau khi Dịch Lập Đan được đưa đi, Dương Lộ Minh lại bắt đầu hỏi cặn kẽ các chi tiết khác.
Khoảng năm phút sau, trong bãi đỗ xe ở trung tâm thành phố, chiếc xe của Dịch Thiếu Thanh đã bị cảnh sát tại hiện trường phá cửa sổ, điện thoại di động của anh ta nằm ngay trên ghế trước.
“Thưa cục phó Dương, ứng dụng theo dõi trên di động của Dịch Thiếu Thanh cho biết vị trí cuối cùng của chiếc xe con màu trắng của Khuông Khiết là ở cạnh khu công nghiệp Táo Lâm.” Từ Bân lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của Dương Lộ Minh và Hướng Siêu.
Quý Thương vốn vẫn giữ im lặng giờ mới ngẩng lên, vừa hay đụng phải ánh mắt Doãn Hạo cũng nhìn sang phía anh, Quý Thương đưa tay sờ sờ cằm.
“Khu công nghiệp Táo Lâm à.” Dương Lộ Minh lặp lại, vừa nói ông ta vừa đưa mắt về phía Doãn Hạo, vị trí này ban nãy Quý Thương và Doãn Hạo đã đề cập đến khi phân tích vụ án.
“Khu công nghiệp Táo Lâm sao?” đầu dây bên kia Hướng Siêu đột nhiên cao giọng hỏi, “Vừa rồi các đồng chí nói đến khu công nghiệp Táo Lâm phải không?”
“Đúng vậy.” Dương Lộ Minh giải thích: “Chúng tôi vừa phá cửa xe anh trai cậu, lấy được điện thoại di động của anh ta.

Trên điện thoại có ứng dụng định vị chiếc xe cha cậu lái.”

Không đợi Dương Lộ Minh nói xong Hướng Siêu đã vội nói: “Nhà máy anh tôi mới mở ở ngay khu công nghiệp Táo Lâm mà.”
“Anh cậu mới mở nhà máy à?” Dương Lộ Minh kinh ngạc hỏi.
“Anh tôi mở xưởng in, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn lắp đặt.” Hướng Siêu nói rồi đột nhiên im lặng, khi cất tiếng lần nữa giọng điệu cậu ta đã thay đổi, “Biết chỗ đó thì chỉ có người quen thôi… mà lại chỉ định điểm giao tiền ở nhà máy của anh tôi thì… hắn không sợ anh tôi nhận ra à? Có khi nào đối phương không định…”
Không định để Dịch Thiếu Thanh còn sống trở về.
Hướng Siêu ngập ngừng không nói hết câu có thể vì lo sợ, cũng có thể là vì cậu ta không hiểu rõ tình hình Khuông Khiết lúc này nên chưa dám khẳng định.
Nhưng Doãn Hạo thì hiểu, suy đoán của anh và Quý Thương hẳn là đúng đến tám, chín phần rồi.

Tại sao đối phương lại không định để Dịch Thiếu Thanh còn sống trở về?
Là vì Dịch Thiếu Thanh mới là mục tiêu thực sự của chúng.
Tại cục cảnh sát thành phố, Tào Vệ Vệ vừa họp xong thì nhận được điện thoại của Doãn Hạo.

Mọi cảnh sát khu vực Táo Lâm hiện chưa có nhiệm vụ và đội Tào Vệ Vệ cử đi hỗ trợ điều tra đều đang trên đường đuổi đến khu công nghiệp Táo Lâm.
Khu công nghiệp Táo Lâm rất rộng, bên trong không có hệ thống giám sát chặt chẽ, nội đường vào đã có hơn mười lối.

Trước khi đi Doãn Hạo đã trao đổi qua với Hướng Siêu về tình hình nhà máy của Dịch Thiếu Thanh, nhà máy đó có hai người trông coi, một người hơn sáu mươi tuổi, một người hơn năm mươi tuổi.

Một người phụ trách đăng ký ra vào, người kia thỉnh thoảng đi tuần quanh xưởng.
Mấy hôm nay lô máy móc thiết bị thứ hai chưa được chuyển đến nên hiện nhà máy không có công nhân.

Tuy nói chỉ có một cổng nhưng nhà máy khá rộng, xung quanh là tường bao nên muốn trèo tường ra vào là rất dễ.
Trong tình huống này ngoài việc bố trí cảnh sát canh giữ xung quanh nhà máy còn phải điều động lực lượng chốt tại mọi lối vào khu công nghiệp.

Dương Lộ Minh lên kế hoạch tác chiến rất cụ thể nhưng cũng bằng bó tay chịu chết vì họ không đủ lực lượng, không có bột sao gột nên hồ.
Tào Vệ Vệ vừa cúp máy với Doãn Hạo thì điện thoại kể khổ của Dương Lộ Minh đã tới.

Yêu cầu viện trợ đánh án quá hợp lý nên chị không từ chối được.

Khốn nỗi hôm nay vụ án lừa đảo “chăn dắt lợn” đội một phụ trách bắt đầu thu lưới, hiện chị đã dồn toàn bộ lực lượng vào vụ án này.

Đến cả Lý Viễn và Vu Văn Hâm của trung đội hai cũng bị gọi đi rồi.
Thế nên Tào Vệ Vệ nhận điện thoại của Dương Lộ Minh mà chỉ biết khóc dở mếu dở.

Cúp máy xong chị lại thấy thang máy vẫn dừng ở tầng trên không chịu xuống, Tào Vệ Vệ bực bội ấn nút gọi thang liên tục, những nếp nhăn trên trán chị hằn sâu như dao khắc.
“Ấy chà, đội trưởng Tào sao vậy, sao trông chị căng thẳng thế.”

Cái giọng nói sang sảng pha lẫn tiếng cười thoải mái này mới nghe đã biết là của một tay nhà nghề.
“Anh Tằng đấy à.” chẳng cần ngoảnh lại Tào Vệ Vệ cũng biết người vừa đến là ai, chị mỉm cười, cơ mặt giãn ra một chút: “Không căng không được anh ạ, địa phương họ khóc lóc đòi người mà đây tôi trắng tay, không có quân cho họ mượn.”
“Thu lưới vụ chăn lợn có vấn đề à?”
Tằng Hiền, đội trưởng đại đội hai vừa xong chuyến công tác ở thủ đô, xuống máy bay là ông ta chạy ngay về cục thành phố dự họp.

Họp xong Tào Vệ Vệ bận lo án nên vội vàng đi trước.

Tằng Hiền nán lại một lát, cục trưởng thành phố nhân tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của cha ông ta, ông Tằng Khắc Hiên, cựu giám đốc viện kiểm sát nay đã về hưu.

Hai người lại trò chuyện dăm câu, lúc Tằng Hiền ra về thì gặp Tào Vệ Vệ đang nhăn nhó buồn phiền đứng đợi thang máy.
“Không phải vụ đó.” Tào Vệ Vệ lắc đầu, rồi như sực nhớ ra chuyện gì chị quay sang bảo Tằng Hiền, “Anh có nhớ vụ án hôm qua anh gọi điện hỏi tôi không?”
Tằng Hiền suy nghĩ một lát rồi chần chừ hỏi: “Vụ trẻ em mất tích vợ tôi nhờ chị phải không? Đã tìm thấy đứa bé chưa? Tình hình xấu đi à?”
Nghe giọng điệu Tằng Hiền có vẻ không quen biết mẹ con Khuông Khiết, ông ta không gọi tên Dịch Hương Tuyết mà chỉ nói chung là “trẻ em mất tích”, lại không nhắc gì đến Khuông Khiết – nạn nhân trưởng thành trong vụ án này.
Hôm trước khi gọi điện nhờ Tào Vệ Vệ ông ta cũng không có vẻ gấp lắm.

Có chăng Tằng Hiền nổi tiếng là người chồng tốt, vợ nhờ giúp cho bạn bè gặp chuyện ông ta không nỡ từ chối.

Thêm nữa nạn nhân vụ mất tích có cả trẻ vị thành niên nên ông ta càng động lòng trắc ẩn và đồng ý.
Ông ta cũng nói xa gần rằng nếu bên Tào Vệ Vệ không phá lệ được thì cứ làm theo trình tự bình thường, đừng ngại gì cả.

Về tình về lý ông ta đều lựa lời rất chu đáo, nhưng Tào Vệ Vệ vẫn cho lập án sớm.
Và vụ mất tích tiến triển đến thời điểm này đã có rất nhiều sự việc không thể giải thích ngắn gọn được nữa.

Tào Vệ Vệ cũng không muốn tóm tắt diễn biến mà chỉ nói: “Đúng là tình hình xấu đi, hai mẹ con về nhà rồi nhưng hai người khác trong nhà và tiền chuộc thì biến mất.”
“Mất cả người lẫn tiền à?” Tằng Hiền trầm ngâm lặp lại, “Thế hiện có đầu mối gì chưa?”
“Tạm thời khóa được địa điểm rồi.” Tào Vệ Vệ lại đổi giọng cam chịu, “Thế đấy, giờ địa phương họ muốn xin tiếp viện nhưng tôi có còn mống quân nào đâu.”
“Đội trưởng Tào cứ bình tĩnh, chuyện này đúng ra tôi cũng phải giúp chị một tay.”
Tằng Hiền giơ tay lên trấn an Tào Vệ Vệ rồi bấm điện thoại gọi đi.Chú thích:
Về vụ lừa đảo “chăn dắt lợn” thì đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những vụ lừa đảo liên quan đến tình cảm.

Thông qua mạng internet, thủ phạm lợi dụng lừa người bị hại tham gia đánh bạc, lừa đảo điện thoại… Các thông tin ảo thủ phạm dàn dựng gọi là “cám lợn”, mạng xã hội sử dụng để lừa đảo là “chuồng lợn”, còn đối tượng bị lừa là “lợn”.

Quan hệ yêu đương thủ phạm xây dựng với bị hại là quá trình “chăn lợn”, cuối cùng lúc thực hiện hành vi lừa đảo tài chính gọi là “mổ lợn”..


Bình luận

Truyện đang đọc