Không biết là ai, lại đem khúc “Tiếu hồng trần” mà Mộ Dung Thất Thất
từng xướng truyền ra ngoài, hiện tại ở toàn bộ kinh thành, vô luận đi
đến bất cứ nơi nào đều nghe được có người lẩm nhẩm: “Hôm nay khóc,hôm
sau cười /Không cầu ai hiểu rõ lòng ta/ Mình ta kiêu ngạo….”
Khi biết ca khúc này vốn do phế vật của phủ Thừa tướng- Mộ Dung Thất
Thất sáng tác, tất cả dân chúng nơi kinh thành đều mở rộng tầm mắt. Cộng với lời đồn mà Tô Mi đã truyền ra cách đây mấy hôm, khiến chân tướng
liền được sáng tỏ trước mắt mọi người!
Hóa ra, kẻ ác độc nhất
chính là Nhị tiểu thư của tướng phủ cùng Tĩnh vương Long Trạch Cảnh
Thiên! Hai người này vốn đã có tư tình ám muội, đã ngoại tình, lại còn
muốn người ta tôn thờ, nguyên lai, người ủy khuất nhất chính là Mộ Dung
Tam tiểu thư a!
Có người thông minh còn suy một ra ba, nghĩ đến những lời đồn trong kinh thành về Mộ Dung Thất Thất lúc nàng mới về
tướng phủ, động não một chút, liền đoán ra đây đều là những tin mà Nhị
tiểu thư tung ra, cố ý phá hỏng thanh danh của Tam tiểu thư! Nhất thời,
toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều vì đạo nghĩa không cho phép chùn
bước mà đứng về phía Mộ Dung Thất Thất. (TC: *cười lăn lộn*)
“Ca khúc này thật sự là của Mộ Dung Thất Thất sao?”
Sau khi Long Trạch Cảnh Thiên nghe người ta diễn tấu “Tiếu hồng trần”,
hắn rất kinh ngạc. Ca khúc ấy, tâm tình ấy, đúng là của kẻ đã bị mình
hưu- Mộ Dung Thất Thất sao? Nàng rốt cuộc là loại người gì ? Vì sao bỗng nhiên mình lại có chút hối hận, hối hận vì đã qua loa đại khái mà để
nàng tự do…
Biểu tình của Long Trạch Cảnh Thiên đều được thu
lại trong tầm mắt của Mộ Dung Tâm Liên, khiến cho lòng nàng lại nổi lên
giận dữ.
Mộ Dung Thất Thất, mi đúng là âm hồn không tiêu tan!
Chuyện bên ngoài không cần đoán, nhất định là do nàng ta động tay động
chân! Rốt cuộc nên làm cái gì đây ? Nếu Vương gia sinh ra hứng thú với
Mộ Dung Thất Thất, như vậy vị trí của nàng chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng
sao?
Tuy rằng muốn giết Mộ Dung Thất Thất, nhưng mà sau khi sử
dụng đấu khí từ lần trước, khí lực vẫn chưa có khôi phục lại, động võ,
không thể được… Bất quá, Mộ Dung Tâm Liên không hổ là lớn lên bởi đùa
giỡn với tâm kế, chỉ cần động não một chút, liền nghĩ ra biện pháp đối
phó với Mộ Dung Thất Thất.
“Vương gia, ca khúc này thật sự là
của Tam muội.” Mộ Dung Tâm Liên vẫn như trước duy trì bộ dáng ôn nhu
hiền thục:” Vương gia, tỳ thiếp thật sự rất muốn mời hai vị muội muội
trong nhà cùng đi du hồ, trước kia, quan hệ của chúng ta rất tốt, hiện
tại đột nhiên tách ra, khiến tỳ thiếp có chút nhớ thương các nàng.”
” Ngươi thích thì cứ làm!”
Được Long Trạch Cảnh Thiên cho phép, Mộ Dung Tâm Liên liền gửi thiếp
mời đến các vị công tử, tiểu thư của Tứ đại thế gia, ngoài ra còn có
Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi. Lúc này đây, nàng muốn cho Mộ
Dung Thất Thất mất mặt đến mức chẳng dám về nhà!
” Tiểu thư, có đi hay không?” Tố Nguyệt đọc nội dung bên trong tấm thiếp cho Mộ Dung Thất Thất.
“Đi!” Mộ Dung Thất Thất cầm lấy bộ quần áo trắng trong thuần khiết “Nhị tỷ đã tự mình viết thiệp mời, ta không đi, chẳng phải là không nể mặt
nàng ta sao!”
Khi Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt đến bờ Đông
Hồ, mọi người cũng đã đến gần đầy đủ, sau khi lên thuyền, Mộ Dung Thất
Thất gặp lại vài người quen, nàng hướng Lý Vân Khanh, Thượng Quan Vô Kỵ
cùng Bạch Mục Phi gật đầu, rồi tìm một vị trí thoáng gió mà ngồi xuống.
Là Tĩnh vương Trắc phi, Mộ Dung Tâm Liên ăn mặc rất long trọng.
Nàng là người vợ đầu tiên mà Long Trạch Cảnh Thiên thú, mặc dù chỉ là
Trắc phi, nhưng bởi vì các Vương gia khác tuổi còn nhỏ, chưa cưới vợ, mà Tĩnh vương phủ cũng chưa có Vương Phi, cho nên địa vị của Mộ Dung Tâm
Liên tạm xem là rất cao, lúc này, hoàn toàn là một bộ dáng nữ chủ nhân,
an bài mọi thứ.
Trên thuyền, đám nam tử ngồi ở một chỗ uống rượu, còn nữ tử thì tụ tập ở chỗ khác.
“Trâm cài đầu của Bạch đại tiểu thư là do Quang Hoa công tử làm sao? Thật xinh đẹp!”
Đoan Mộc Y Y si ngốc nhìn cây trâm hoa hải đường bằng dương chi ngọc
phát ra ánh sáng trắng noãn của Bạch Ức Nguyệt, các nữ nhân khác cũng
hết sức hâm mộ, ngay cả Mộ Dung Tâm Liên, khi nhìn thấy đóa hoa hải
đường rất sống động kia, trong mắt cũng hiện lên vẻ thèm muốn thấy rõ.
Quả nhiên, đúng như ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Bạch Ức Nguyệt đặc
biệt thích hợp với khí chất cao quý thanh khiết của hoa hải đường.
“Trông rất đẹp!” Mộ Dung Thất Thất hướng Bạch Ức Nguyệt mỉm cười, xem
ra, ánh mắt của mình không tồi.
“A, ngươi cũng biết đẹp sao?”
Đoan Mộc Y Y vừa thấy Mộ Dung Thất Thất, lại nghĩ tới chuyện đêm đó nàng ta đánh gãy gân tay của mình, ánh mắt liền hiện lên địch ý:” Ta còn
tưởng rằng ngươi cái gì cũng không biết, chỉ là cái đồ vô dụng a!”
“Ba—” Tố Nguyệt vốn đang đứng phía sau Mộ Dung Thất Thất bỗng xông lên
phía trước, dương tay, tặng cho Đoan Mộc Y Y một cái tát vang dội. Trong thuyền liền yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Thất
Thất.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta.”
Đoan Mộc Y Y phập phồng thở, một tay che mặt, một tay chỉ vào Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt, đầu ngón tay run run.
“Đánh ngươi thì sao!” Tố Nguyệt hừ lạnh một tiếng :”Tiểu thư là ta là
Chiêu Dương công chúa mà Hoàng thượng khâm ban, là Nam Lân Vương phi của Bắc Chu, ngươi nếu còn dám dùng cái giọng ngổ ngáo đó mà nói chuyện với người, sẽ không chỉ đơn giản là đánh ngươi một cái như vậy đâu!”
Lời nói của Tố Nguyệt khiến người ta không thể phản bác, lúc nãy giọng
điệu Đoan Mộc Y Y châm chọc Mộ Dung Thất Thất thực rất lớn, mọi người
trên thuyền đều nghe thấy được, nếu Mộ Dung Thất Thất muốn truy cứu,
Đoan Mộc Y Y sẽ gánh lấy hậu quả không hề nhỏ.
Nhưng mà, bị một tiểu nha đầu giáo huấn như vậy, Đoan Mộc Y Y sao có thể nuốt trôi khẩu
khí này, mới vừa rút ra bảo kiếm định động thủ, bên tai liền truyền đến
giọng nói băng lãnh của Mộ Dung Thất Thất:”Chẳng lẽ, Đoan Mộc tiểu thư
thấy nóng, muốn xuống hồ tắm rửa một chút?”
Không biết vì sao,
thanh âm này khiến Đoan Mộc Y Y lạnh run cả người. Rõ ràng nắng rất gắt, vì sao nàng lại thấy hàn ý cứ bao quanh mình a!
Một hồi phong
ba, liền bị lời nói của Mộ Dung Thất Thất hóa giải, Mộ Dung Tâm Liên
thấy có chút nhàm chán, lập tức cười vui vẻ tiếp đón mọi người, nhưng
không ngờ, Long Trạch Vũ Nhi đang đứng một bên lại âm u mở miệng:” Chiêu Dương công chúa quả thật rất quả cảm*, ngay cả nha hoàn bên người mà
cũng dám đánh chất nữ của Hoàng hậu nương nương.” (*gốc: hảo đại-vừa có
nghĩa là thật tốt, vừa có nghĩa là thật lớn…dịch sang tiếng việt thành 2 nghĩa là quả cảm với phách lối…..TC lạy bà tác giả*)
Quan hệ
giữa nàng cùng Đoan Mộc Y Y xưa nay luôn rất tốt, khi biết chuyện Đoan
Mộc Y Y bị gãy gân tay, nàng thực bất bình, hôm nay lại thấy Mộ Dung
Thất Thất kiêu ngạo như vậy, trước mặt nàng mà đánh Đoan Mộc Y Y, Long
Trạch Vũ Nhi cảm thấy Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn đánh mất mặt mũi của
mình.
“Đa tạ đã khích lệ! Người của bổn cung, tất nhiên không
giống người thường!” Mộ Dung Thất Thất vờ như không nhận ra sự tức giận
trong lời của Long Trạch Vũ Nhi.
“Ngươi—” Long Trạch Vũ Nhi
chưa từng gặp được kẻ nào mặt dày như Mộ Dung Thất Thất. “Người đâu,
nghe lệnh bổn cung, đem tiện tỳ kia kéo xuống đánh hai mươi đại bản!”
Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên xoay người chỉ về Tố Nguyệt nói.
“Lý do?” Mộ Dung Thất Thất vẫn cứ ôn nhu dựa trên đệm, một tay chống
cằm, bày ra một bộ dáng tiểu bạch thỏ vô hại, tựa hồ không hề lo lắng
chút nào cho tỳ nữ của mình.
“Bổn cung thấy nàng thì khó chịu,
khiến bổn cung ngứa mắt, ảnh hưởng đến tâm tình của bổn cung, hại bổn
cung không có tâm trạng ăn uống, ngươi nói xem, có tính là lý do không?”
Đứng bên Long Trạch Vũ Nhi đang khua môi múa mép, Đoan Mộc Y Y mặc kệ khuôn mặt đang sưng đỏ, hớn hở cười:” Vẫn là công chúa lợi hại!
Sao còn kia dẫn tiện tỳ kia đi!”
“Ha ha—” Không đợi người khác kịp động, Mộ Dung Thất Thất liền nở nụ cười.
“Hôm trước, vị cô cô phụ trách lễ nghi nói với bổn cung, vương gia thân mình không tốt, nếu xung hỉ, tốt nhất nên để chuyện lành thành đôi, hỏi bổn cung trong lòng có nghĩ đến người nào thích hợp không. Hôm nay bổn
cung thấy Bình Dương công chúa cùng Đoan Mộc tiểu thư quả thật không
tồi. Rốt cuộc nên chọn người nào để cấp vương gia đây? Chuyện này thật
khiến ta đau đầu….”