Long Trạch Cảnh Thiên hướng Mộ Dung Tâm Liên mỉm cười, nụ cười này khiến cho tâm trạng bất an của Mộ Dung Tâm Liên dần bình tĩnh lại. Tới bây
giờ, hắn đều lạnh lùng như băng, hiện tại lại hướng nàng mà nở nụ cười,
chứng tỏ rằng hắn đã chú ý đến màn vũ đạo của nàng, hắn thích! Mộ Dung
Tâm Liên rất vui vẻ, nhẹ nhàng bước về bên người Long Trạch Cảnh Thiên
ngồi xuống.
“Trắc Vương phi, đây là hoàng hậu nương nương ban
thưởng cho người.” Một cung nữ đi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên, đặt
một cái đĩa điểm tâm cùng một ly rượu ngon xuống, rồi lặng lẽ lui .
Mộ Dung Tâm Liên ngẩng đầu, nhìn thấy Long Trạch Vũ gật đầu với mình,
nàng biết vừa rồi nàng biểu hiện không tệ, được Hoàng Thượng khen ngợi,
chắc chắn đã khiến hắn an tâm. Nghĩ như vậy, Mộ Dung Tâm Liên lại thêm
cao hứng, sẵn có chút nóng và khát nước, trực tiếp ăn điểm tâm, nâng cốc uống hết.
“Hoàng đế bá bá, Hinh nhi ở Nam Phượng có nghe nói
qua, Hoàng quý phi Tây Kì quốc cùng Trắc phi của Tĩnh vương là tỷ muội,
hai người đều là đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa tài nghệ song tuyệt. Vừa rồi
nhìn kỹ thuật nhảy của Trắc phi nương nương, đáy lòng Hinh nhi không
khỏi bội phục, xem ra Mộ Dung phủ tiểu thư nhà bọn họ đều thật tài giỏi, cũng không biết Mộ Dung Tam tiểu thư có phải hay không cũng xuất chúng
giống như hai vị tỷ tỷ của nàng –”
Lời nói của Minh Nguyệt Hinh đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lên trên người Mộ Dung Thất Thất, biết
tâm tư đối phương, Mộ Dung Thất Thất chỉ cúi đầu, không coi ai ra gì,
đùa nghịch ngón tay chính mình, giống như không nghe được lời Minh
Nguyệt Hinh nói, lại giống như không hề biết rằng nàng ta đang cố ý
khiến nàng xấu mặt.
“Này –” Long Trạch Vũ nhìn đến bộ dáng Mộ Dung Thất Thất, có chút khó xử.
Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất là Mộ Dung quý phủ Tam tiểu thư, nhưng bây
giờ nàng còn có thêm một thân phận khác, là Vương phi của Nam Lân vương
Bắc Chu. Hơn nữa vừa rồi mọi người đều thấy Phượng Thương thực rất chăm
lo, bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ cho dù có hồ đồ, cũng sẽ
không tìm Mộ Dung Thất Thất mà gây chuyện.
Lúc này người vui vẻ nhất chính là Long Trạch Vũ Nhi, có Minh Nguyệt Hinh ra tay trước, nàng chỉ cần thêm dầu vào lửa sau, không tin ngọn lửa này không bùng cháy.
“Tam tiểu thư, đây là cung yến, mọi người đều vui vẻ với nhau, Hinh
công chúa và Tâm Liên hoàng tẩu đều nhảy một khúc, không bằng ngươi cũng để cho chúng ta mở rộng tầm mắt được không?”
Long Trạch Vũ Nhi tham gia, làm cho chuyện này càng trở nên thêm thú vị , Mộ Dung Thất
Thất rốt cục cũng ngẩng đầu, lộ ra một cái mỉm cười hồn nhiên.
“ Chiếu thư Hoàng Thượng đã chiếu cáo thiên hạ là giả hay sao? Vì sao mọi người đều không biết bản cung đã là Chiêu Dương công chúa? Hay là, vị
công chúa được Hoàng thượng sắc phong này không thể so với công chúa
hoàng thất tôn quý, cho nên mới muốn nàng ta như kỹ nữ lầu xanh mà nhảy
một điệu lấy lòng người ta, mua vui cho người?”
Lòi Mộ Dung
Thất Thất nói ra làm cho sắc mặt Minh Nguyệt Hinh cùng Mộ Dung Tâm Liên
đại biến, lời này có ý tứ gì? Là châm chọc hành vi các nàng vừa rồi
giống như nghệ kĩ sao? Cả hai người đều hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung
Thất Thất, nhưng đối phương vẫn bày ra biểu tình “Ta thực vô tội”, nhất
thời làm cho lửa giận trong lòng hai người càng hừng hực thêm.
“A, phế vật chính là phế vật, cho dù có đội mũ công chúa, cũng bất quá
vẫn chỉ là một phế vật.” Thừa dịp Phượng Thương không có ở đây, Long
Trạch Vũ Nhi tiếp tục dùng ngôn ngữ ác độc công kích Mộ Dung Thất Thất.
Dù sao nhược điểm của đối phương vẫn ở trong tay nàng, cùng lắm thì đem chuyện gièm pha của Mộ Dung Thất Thất công bố cho mọi người. Như vậy
Phượng Thương cũng sẽ không muốn thú một Vương phi làm đầy việc xấu,
huống chi nàng đã không còn hoàn bích đâu! Chuyện tối mật này của Mộ
Dung Thất Thất, khẳng định Phượng Thương còn chưa biết!
Đối với lời nói của Long Trạch Vũ Nhi, không có người nào lên tiếng phản đối,
Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình cùng với Mộ Dung Tuyết Liên cho dù có nghe
nhưng cũng không có người nào ngăn cản.
Nhìn bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt của những người này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất cười lạnh. Vừa
rồi Phượng Thương còn ở đây, bọn họ giống như chuột thấy mèo, thở cũng
không dám thở mạnh, lúc này lại thực bất đồng, nói chuyện độc ác, thật
sự là một đám chó chỉ biết nhìn mặt chủ!
“Đang nói chuyện gì
vậy?” Khi Mộ Dung Thất Thất chuẩn bị phản kích, một đạo âm thanh ôn nhu
vang lên bên tai nàng, Phượng Thương sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ đã trở lại đây.
Nhìn thấy Phượng Thương, sắc mặt Long Trạch Vũ
Nhi đại biến, không biết những lời nói móc châm chọc vừa rồi của nàng có bị Phượng Thương nghe thấy không……
“Vương gia, ngươi đã trở lại!” Mộ Dung Thất Thất ngẩng mặt, khuôn mặt
nhỏ nhắn trông thật ủy khuất, đôi mắt long lanh đầy hơi nước thoáng chốc rơi lệ, chảy xuống hai má đỏ hồng, rơi ở trên mu bàn tay của Phượng
Thương.
“Sao lại thế này!”
Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất rơi lệ, Phượng Thương cảm thấy tâm của mình thật đau , lệ khí trên
người cũng bùng nổ theo,“Khanh khanh, ai dám khi dễ ngươi ? Nói, bổn
vương sẽ làm chủ cho ngươi!”
Lời của Phượng Thương rơi đến tai Long Trạch Vũ, khiến lòng nàng ta run lên.
Phượng Thương đã nói được thì làm được, cho dù hiện tại hắn đang ở Tây
Kì quốc, nhưng nếu hắn muốn giết người, thì cho dù hoàng đế Long Trạch
Vũ cũng không ngăn được . Tuy rằng Phượng Thương chỉ dẫn theo một ngàn
ưng vệ tới đây, nhưng đám ưng vệ kia đều là đội quân tinh nhuệ nhất, vạn nhất Phượng Thương muốn lật hoàng cung của hắn, cũng không phải không
có khả năng .
“Bọn họ!” Ngón tay Mộ Dung Thất Thất chỉ một vòng toàn bộ người ở trong yến hội, đem tất cả mọi người đang xem kịch đều
chỉ trọn, khiến cho tâm của Long Trạch Vũ cũng run run theo.
“Đừng sợ!” Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất ôm vào trong ngực, nhẹ
nhàng thay nàng lau nước mắt,“Xem ra vết sẹo của Tây Kì quốc vào mười
lăm năm trước thật tốt lắm, cho nên ở trong mắt chư vị, Bắc Chu không là cái gì, Phượng Thương cũng không là cái gì, cho nên, các ngươi mới dám
có ý sỉ nhục ái phi của bổn vương……”
Lời Phượng Thương nói ra
rất chậm, nhưng cũng cực kỳ mềm nhẹ, giống như miêu tả một việc gì đó,
tựa hồ không có lực sát thương gì, nhưng khiến đám người nghe hắn nói
vậy lại đứng ngồi không yên.
Ai cũng đều biết Bắc Chu là quốc
gia mạnh nhất ở trong tứ quốc , lực lượng quân sự cũng cường thịnh nhất, hơn nữa hoàng đế Bắc Chu, Hoàn Nhan Liệt dã tâm bừng bừng, phi thường
thích chiến đấu, Phượng Thương lại kỳ tài trăm năm khó gặp, hơn nữa vị
Nam Lân vương này tính tình quái đản, nếu hắn muốn lấy cớ này phát động
chiến tranh, hậu quả thực không chịu nổi!
“Hiểu lầm, đều là
hiểu lầm!” Long Trạch Vũ xua tay giải thích, nhìn Mộ Dung Thất Thất cầu
tình, nhờ nàng cấp cho lời giải thích.
Vừa rồi bày một bộ dáng
chuyện không liên quan tới mình, lúc này đây lại cầu tình nàng? Chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất nàng là người dễ dây vào như vậy sao? Mộ Dung Thất
Thất cắn khóe miệng, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, Phượng Thương
hoảng hốt liên tục lau lệ trên mặt nàng, hàn khí trên người phát ra càng lúc càng dày đặc hơn.
“Vương gia, bọn họ nói ta là phế vật,
cười ta vì cái gì cũng không biết. Ta giải thích, cũng không có người
tin tưởng, mọi người đều nói Hinh công chúa và Bình Dương công chúa
đúng, không có ai tin tưởng ta……” Mộ Dung Thất Thất ôn nhu nói, đầy vẻ
vô tội cùng ủy khuất, thanh âm làm cho người ta nghe liền muốn đem tiểu
đáng thương này ôm vào trong ngực mà che chở.
Nghe xong lời Mộ
Dung Thất Thất nói, Long Trạch Vũ chỉ muốn phun huyết. Cái gì gọi là
thêm mắm thêm muối, cái gì gọi là lửa cháy đổ thêm dầu? Những lời này Mộ Dung Thất Thất sao có thể nói ra ? Lại nói trôi chảy như vậy? Chẳng
những mỗi Long Trạch Vũ giật mình, những người khác nghe xong lời này
cũng thiếu chút nữa liền hôn mê.
Xem ra vị Chiêu Dương công
chúa này hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen! Minh Nguyệt Thịnh ngồi một bên lộ ra mỉm cười đầy ý tứ hàm xúc, vừa rồi còn lo lắng rằng nàng sẽ
bị người trêu đùa, xem ra, sự lo lắng của hắn là dư thừa. Nữ nhân này là cao thủ trên cả cao thủ!
Mà nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Thất
Thất “làm nũng” đối với Phượng Thương, trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên
lại có cảm giác là lạ . Nếu lúc trước hắn kiên trì, thì hiện tại người
ôm nàng có phải là hắn hay không?
“Vương gia, ta không phải là
phế vật, nếu không tin, ta có thể cùng so tài với các nàng! Thật sự, ta
sẽ không để cho ngươi mất mặt!”