QUỶ VƯƠNG KIM BÀI SỦNG PHI

Mộ Dung Thất Thất biết, chỉ qua một đêm, tên Phượng Thương vốn là người thuần khiết giờ đã bị ‘tính sói’ thay thế. Ăn chay đã lâu, giờ ăn mặn, sao có thể nhớ được mùi vị cải trắng đây. . . . . .

Bên ngoài lầu các, đám người hoặc nhìn bầu trời, hoặc ngồi chồm hỗm (ngồi xổm) trên mặt đất đếm kiến, hoặc không có chuyện gì đi tới đi lui, hoặc cầm gậy nhỏ gõ cây khô, không có việc gì, bọn họ kéo dài như vậy đã mấy ngày..

Chủ tử hai bên đã ở trong lầu các năm ngày không lộ diện, tình cảnh này dường như làm mấy người tâm phúc lo lắng. Nạp Lan Tín ngồi chồm hỗm trên mặt đất, những ngày qua Tố Nguyệt luôn biểu hiện mặt lạnh như tờ, làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực.

“Chủ tử làm sao còn không ra a!” Hiện tại Nạp Lan Tín vẫn đợi đến khi Phượng Thương đi ra ngoài, giúp mình nói câu công đạo, nhưng đợi mấy ngày, Phượng Thương cũng không lộ diện, thức ăn cũng là Tô Mi đưa đến cửa, hai người trong cuộc kia tất cả mọi người đều chưa từng thấy, chuyện như vậy, thật sự là quá hiếm thấy.

Lời Nạp Lan Tín nói…,cũng là suy nghĩ trong lòng những người này.

Phượng Thương đã năm ngày không vào triều rồi, lúc trước hắn đem bát đi đã ăn xong đặt ở ngoài cửa, viết chỉ thị lên trên giấy, cho người đi Cung Lí đưa cho Hoàn Nhan Liệt xin nghỉ nửa tháng, khiến mọi người đều choáng váng. Chẳng lẽ, hai vị chủ tử này định nửa tháng cũng không đi ra ngoài? Việc này cũng có một chút khả năng phải không?

“Ăn no sẽ đi ra ngoài.” Câu nói xâu xa của Tấn Mặc truyền đến tai mọi người, nghe lời này, nam nhân đều nhìn trời, nữ nhân đỏ mặt, không ai nói thêm nữa cái gì.

Vì giúp Phượng Thương tìm thuốc, Tấn Mặc đã rời đi kinh thành một thời gian ngắn, trở lại liền phát hiện có gì đó thay đổi. May là Phượng Thương mỗi ngày đều có uống thuốc, điều này coi như không tệ. Nếu là hắn vì tình yêu, quên đi thân thể của mình, Tấn Mặc chắc chắn sẽ bình tĩnh như vậy .

Lại qua một ngày, Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, ngáp một cái. Mỗi ngày mở mắt cũng là mặt trời đã lên cao, Mộ Dung Thất Thất đã không nhớ rõ đã qua bao lâu.

“Thương ——” Mộ Dung Thất Thất mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, vội vàng che miệng.

Không đợi Mộ Dung Thất Thất đứng dậy, gương mặt tuấn tú của Phượng Thương đến gần, hôn lên môi của nàng, một dòng nước mát lạnh từ trong miệng hắn, đổ vào trong miệng của nàng.

“Uống nước, tiếng nói cũng sẽ không khàn nữa!”

Cây lười ươi, bạc hà, mật ong —— đây là các vị Mộ Dung Thất Thất nhận ra được ở trong nước có. Uống xong, tiếng nói quả nhiên trong hơn rất nhiều.

“Giờ là lúc nào?” Mộ Dung Thất Thất nhớ lại, phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực. Thấy nàng như vậy, Phượng Thương trực tiếp dùng thảm nhung bọc lấy nàng, sau đó lấy ôm nàng, đi tới thùng gỗ lớn bên cạnh mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Trong thùng gỗ có cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng nổi lên, còn có mùi thuốc bắc. Phượng Thương cẩn thận đem Mộ Dung Thất Thất bỏ vào trong thùng gỗ, nước ấm có chút nóng, nhưng mà độ nóng thực thoải mái.

Vào trong nước, Mộ Dung Thất Thất toàn thân bị làn nước ấm áp bao quanh, dường như trở lại trong cơ thể mẹ, mềm mại, thoải mái nàng không nhịn được thở dài thỏa mãn.

Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thất Thất bị hơi nước bao quanh, Phượng Tthương cười khẽ, cầm vải nhung, định tắm cho Mộ Dung Thất Thất.

“Ta tự mình làm!”

“Nàng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước. Bây giờ là lúc ta hầu hạ nàng!” Phượng thương điểm nhẹ ở trên chóp mũi Mộ Dung Thất Thất, lại nhẹ nhàng lau ống chân cho nàng.

Lực tay của Phượng Thương được khống chế vừa phải, những chỗ đau nhức, khi được tay hắn xoa bóp, càng ngày càng thoải mái, so với tự mình thoải mái hơn nhiều. Mộ Dung Thất Thất dứt khoát nhắm hai mắt, không hề cự tuyệt nữa, hưởng thụ sự dịu dàng của Phượng Thượng , vừa nhân cơ hội để cho hắn xoa bóp giúp mình.Dù sao, một thân nàng đau nhức, đều là hắn gây ra!

“Thật là thoải mái! Ừ, chính là chỗ này! Đúng, vai trái đau quá, xoa bóp nhiều chút. . . . . . Thương, chúng ta nếu có thể đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật thì thật là tốt. . . . “

Có lẽ là do quá mức thoải mái, cuối cùng Mộ Dung Thất Thất ngủ gục ở trong nước. Nhìn tiểu nữ nhân này không hề có chút phòng bị nào, Phượng thương dịu dàng giúp nàng lau khô thân thể sạch sẽ, lại hong khô tóc của nàng, cuối cùng mới mang nàng trở về giường, lại đắp kín áo ngủ bằng gấm cho nàng.

Đợi đã lâu mọi người, rốt cục nghe được”Chi nha” tiếng cửa mở, Phượng thương đi ra, chẳng qua là không thấy Mộ Dung Thất Thất.

“Chúc mừng Vương gia! Vương gia thoạt nhìn thần khí sảng khoái, khí sắc rất tốt!” Tấn Mặc là người đầu tiênmở miệng nói chuyện , mà câu cuối cùng kia của hắn”Khí sắc rất tốt”, dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn mặt Phượng thương. Đúng là, mặt mày mỉm cười, tinh thần sung mãn, xem ra lần này Vương gia đã đạt được mong muốn, đúng là đã dốc hết sức rồi.

“Ngươi đã trở lại ——” Phượng Thương chỉ là nhìn qua Tấn Mặc một cái, liền đi tới trước mặt Tô Mi cùng Tố Nguyệt, “Ta hỏi các ngươi, hưởng tuần trăng mật, là cái gì?”

“Hưởng tuần trăng mật?” Tô Mi cùng Tố Nguyệt vừa nghe liền cười. Thì ra là cô gia là muốn hỏi cái này, nhất định là do tiểu thư nói !

“Vương gia, hưởng tuần trăng mật, chính là sau tân hôn, vợ chồng đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy hưởng thụ thế giới hai người.”

Khi Tố Nguyệt giải thích như thế nào là”Hưởng tuần trăng mật”, Nạp Lan tin ở bên cạnh cẩn thận nghe, ghi xuống.

“Du sơn ngoạn thủy? Thế giới hai người? Cũng rất tốt.” Vừa nghĩ tới mình và Mộ Dung Thất Thất chung đụng, rời xa thế gian rối ren hỗn loạn, quả là một chuyện không tệ.

Mấy ngày không có xuất hiện, Phượng Thương bớt chút thời gian xử lý tất cả công việc chồng chất, sau một lúc suy nghĩ cái chuyện tình trăng mật. Mặc dù không có quá nhiều thời gian, nhưng mười ngày nửa tháng vẫn có.

Chờ Mộ Dung Thất Thất tỉnh lại lần nữa, đã ở trong một chiếc xe ngựa xinh xắn, mà người đánh xe lại là Phượng Thương.

“Thương ——”

“Khanh Khanh, trong xe có thức ăn, nàng ăn chút gì lấp đầy bụng trước đi, đợi đến nơi, ta sẽ nấu cơm cho nàng ăn!” Phượng Thương điều khiển xe ngựa, thủ pháp thành thạo, Mộ Dung Thất Thất nằm ở trong xe ngựa, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

“Chúng ta đi đâu thế?”

“Hưởng tuần trăng mật!”

Địa điểm trăng mật Phượng Thương lựa chọn, là một nơi tương tự Giang Nam. Cầu nhỏ nước chảy hữu tình, một con sông nhỏ quanh co, đem trấn nhỏ chia làm hai nửa,hai bên bờ đều là liễu rủ, gió thổi cành liễu khẽ đung đưa, cũng là một nơi.

“Thích không?” Phượng Thương ôm eo Mộ Dung Thất Thất, để cho nàng dựa vào mình. Không mang mấy tùy tùng kia, bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường. Phược Thương vẫn như cũ mặc một thân bạch y , Mộ Dung Thất Thất thì đổi lại một thân váy lụa đỏ.

“Thích! Nơi này thật là đẹp!”

Mộ Dung Thất Thất nhìn nước sông xanh biếc, bên trong có thật nhiều đá cuội xinh đẹp, chúng yên lặng nằm ở đáy sông, lơ lửng ở phía trên, là chi chít cá nhỏ, nhìn chỉ như hạt đậu, một đám chỗ này, một đám chỗ kia, thỉnh thoảng có người đi tới, những con cá này lập tức tản ra bốn phía.. Hai người đến, làm cho trấn nhỏ an tĩnh, náo nhiệt một lúc lâu.

Thấy đôi vợ chồng nhà bọn hắn, giống như là từ bên trong tranh bước ra, nam tử xinh đẹp tựa như yêu nghiệt, cô gái thuần khiết như tiên, vốn là yêu tiên không tương xứng với nhau , nhưng hai người này ở chung một chỗ, phi thường tương xứng .

“Trai quá anh tuấn, nữ quá xinh đẹp!” Mọi người nhìn, mi tâm của nàng còn có một nốt ruồi như Bồ Tát!”

Phượng Thương mang theo Mộ Dung Thất Thất dừng chân ở trong quán trọ duy nhất của trấn nhỏ. Bởi vì trấn nhỏ vắng vẻ, ít người đến, trong quán trọ cũng sạch sẽ vô dùng, dường như chỉ có hai vị khách là Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất.

Ném cho điếm lão bản mấy cục vàng nhỏ như hạt đậu, Phượng Thương mượn luôn phòng bếp của bọn họ. Cũng may trong phòng bếp rau dưa thịt tươi thịt muối đều có, Phượng Thương xắn ống tay áo lên, bắt đầu rửa rau.

“Thương! Chàng nấu cơm cho ta sao?” Thấy bộ dáng Phượng Thương mặc tạp dề, Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc há miệng to. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Phượng Thương luôn sống sung sướng an nhàn còn có thể xuống bếp, hơn nữa còn là vì nàng.

“Khanh Khanh, vi phu biết nấu rất nhiều món!” Phượng Thương lại gần, hôn nhẹ lên môi Mộ Dung Thất Thất một cái, “Đói bụng lắm sao! Đợi, vi phu nấu cơm cho nàng!”

Nghe lời Phượng Thương nói…, Mộ Dung Thất Thất trực tiếp lấy ghế băng nhỏ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Phượng Thương, nhìn hắn thuần thục rửa rau cắt thịt. Vũ khí của Phượng là đao, cho nên đao pháp vô cùng tốt. Nhìn hắn nấu cơm, dường như đặc biệt giống nhau ( chỉ việc anh múa đao và nấu cơm thành thục như nhau). Một củ khoai tây bị Phượng Thương ném vào không trung, lúc rơi xuống, đã những sợi khoai tây nhỏ li ti như tóc.

“Tuyệt vời !” Mộ Dung Thất Thất ở bên cạnh vỗ tay, mà khóe miệng Phượng Thương, cũng bởi vì một tiếng “Tuyệt vời” của Mộ Dung Thất Thất mà lộ ra một vòng cung xinh đẹp .

Đều nói lúc nam nhân bận rộn ở phòng bếp là có mị lực nhất, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cảm nhận được hết ý tứ trong lời nói.

Giống như Phượng Thương hiện tại, một thân bạch y không nhiễm bụi trần , bên hông buộc lên một cái tạp dề làm bằng cây đay, hắn nhóm lửa, đem thịt muối băm thành những hạt nhỏ như quả hạch đào ( quả óc chó) , bỏ vào trong nồi đất, cho thêm nước, bắt đầu hầm thịt, bên kia lại bắt đầu chuẩn bị món ăn kèm theo, xem ra là muốn làm lẩu cho Mộ Dung Thất Thất ăn.

Thật tốt ! Mộ Dung Thất Thất chống cằm, nụ cười trên mặt mang theo hạnh phúc. Nàng rất may mắn có thể đúng thời gian gặp gỡ đúng người, không sớm không muộn, cứ đúng lúc như vậy, gặp được Phượng Thương, thành nữ nhân của hắn.

Chờ Phượng Thương bưng nồi lẩu thơm ngào ngạt đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất hít sâu một hơi, “Thơm quá a! Thương, chàng thật lợi hại!”

“Dĩ nhiên! Nam nhân tốt theo tiêu chuẩn mới là trên lên được phòng khách ( làm tốt việc lớn ), dưới xuống được vêos, đây cũng là lời Khanh Khanh nói mà…, ta còn vẫn nhớ đây! Không phải có người nói, đầu năm nay, muốn bắt được lòng của phụ nữ, thì phải bắt được dạ dày của nàng sao, mau nếm thử đi ——” Phượng Thương gắp một khối thịt nho nhỏ đút vào trong miệng Mộ Dung Thất Thất.

“Ăn ngon sao?” Phượng Thương vẫn nhìn Mộ Dung Thất Thất, muốn biết nàng đánh giá như thế nào.

Thật lâu, Mộ Dung Thất Thất mới thở dài, “Thật là mỹ vị nhân gian! Thương, ta yêu chàng chết mất! Chàng nói ta làm sao lại có mệnh tốt như vậy đây! Tìm được lão công đẹp trai như vậy , còn có thể nấu cơm ngon như vậy, ta thật nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!”

Mộ Dung Thất Thất thổi phồng Phượng Thương như vậy khiến cho trong lòng nam nhân này như được niếm mật, mặt ngoài vẫn duy trì hình tượng nam nhân như cũ . “Nếu thích ăn, sau này ta thường xuyên làm, có được không?”

“Được!” Đã sớm đói bụng , Mộ Dung Thất Thất tự mình động thủ. Ăn xong bứa cơm , Mộ Dung Thất Thất thỏa mãn rúc vào trong ngực Phượng Thương, còn nấc nhẹ một cái .”Hạnh phúc quá!”

Một tiếng “hạnh phúc” của Mộ Dung Thất Thất cũng giống suy nghĩ trong lòng Phượng Thương, thì ra, hạnh phúc chỉ là đơn giản như vậy.

Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ẩn mình trong thị trấn nhỏ hưởng tuần trăng mật, nhưng trong kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn, Thái tử phi Dư Thi Thi bệnh nặng bộc phát, sinh bệnh rồi chết..

Thái Tử Phi, là quốc mẫu (hoàng hậu) tương lai, Dư Thi Thi chết đột ngột, làm cho trong kinh thành tràn ngập một loại không khí quỷ dị.

Lúc trước có lời đồn đại, nói”Có được Trấn Quốc công chúa, có được giang sơn xã tắc” , lời đồn chưa được hai ngày Thái Tử Phi đã chết, chẳng lẽ, Thái Tử Phi là chết ở trong tay thái tử? Chẳng lẽ, thái tử muốn bay lên vị trí kia, muốn lập Phượng Thất Thất làm Thái tử phi?

Mọi người đều đoán lý do Thái Tử Phi chết, Hoàn Nhan hồng cũng đang trong Đông Cung tiếp tục hưởng thụ mùi vị như hoa của đôi tỷ muội Hoàng Nhan Bảo Châu và Mộ Dung Thanh Liên. Giang sơn hắn cũng muốn, mỹ nhân, hắn cũng muốn.

Kể từ khi chiếm được Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Hồng đã bắt nàng về Đông cung, còn thường sai người ta Hoàn Nhan Bảo Châu tới Đông cung, động một chút là 3P ( quan hệ xxx 3 người ), đem cả Đông cung ngập trong chướng khí ô uế. Chẳng qua là Thái tử vẫn như vậy, mọi người đều biết, nhưng kiêng kỵ sự ác độc của Thái tử, không ai bẩm báo với Hoàng thượng.

Về phần Hoàn Nhan Bảo Châu, lúc ban đầu đối với hành động của Hoàn Nhan hồng nàng cảm thấy trơ trẽn cùng buồn nôn, nhưng kể từ khi bị Long Trạch Cảnh Thiên cự tuyệt ở trước mặt mọi người, Hoàn Nhan Bảo Châu hoàn toàn vò đã mẻ lại sứ ( như kiểu giấy đã rách lại còn nát), gửi gắm hoài bão vào Hoàng Nhan Hồng. Ít nhất, hoa của hắn có rất nhiều loại, ít nhất, cũng có thời điểm hắn là nam nhân.

So sánh với Hoàn Nhan Bảo Châu là tự nguyện , Mộ Dung Thanh Liên thì hoàn toàn là bị ép buộc.

Nàng hận tên nam nhân này lấy đi sự trong sạch của nàng, cũng hận Hoàn Nhan Bảo Châu, cái người đã thiết kế hãm hại nàng. Nhưng mà, hôm nay Mộ Dung phủ hậu thuẫn của bởi vì Mộ Dung Thái chết đi mà hóa thành mây khói, không có hậu thuẫn, Long Trạch Cảnh Thiên cũng không có quan tâm đến nhiều chuyện của nàng,bị Hoàn Nhan Hồng khống chế, nàng chỉ có thể bò lổm ngổm đến bên chân hắn , giống như nữ đày tớ hèn mọn.

“Hoàng huynh, ngài thật, muốn kết hôn cùng Phượng Thất Thất sao?” Hoàn Nhan Bảo Châu ngồi ở trên người Hoàn Nhan Hồng, thân không mảnh vải che thân, uốn éo bờ eo mảnh khảnh, trên người mô hôi hột chi chít..

“Muội không thích?”

Mỹ nhân hầu hạ, mình chỉ cần hưởng thụ, điều này đối với Hoàn Nhan Hồng mà nói là một việc cực kỳ thoải mái. Vừa cảm thụ sự nhiệt tình của Hoàn Nhan Bảo Châu, vừa chà đạp lên thân thể mềm mại của Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Hồng cảm giác giống như đang bay.

“Hoàng huynh, nữ nhân kia, tâm tư rất sâu!”

Hoàn Nhan Bảo Châu lắc lư lên xuống, đầu tóc xõa ở trên người, tóc đen làm tôn lên thân thể trắng noãn, lộ ra vẻ chói mắt vô cùng. Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu nói như vậy, Hoàn Nhan Hồng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra nụ cười u ám , “Tâm tư sâu hơn nữa, cũng chỉ là một phụ nữ! Chẳng lẽ nàng còn có thể lật trời được hay sao ?”

“Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà hoàng huynh có nàng, sẽ lạnh nhạt với ta. . . . . .”

Lời của Hoàng Nhan Bảo Châu lộ hết tâm ý với Hoàn Nhan Hồng, tay của hắn rời khỏi người Mộ Dung Thanh Liên, ôm lấy Hoàng Nhan Bảo Chân ở phía trêm , giữ nàng cố định, không để cho nàng tiếp tục, “Muội có phải hay không yêu Bổn cung rồi nữa?” Đôi mắt Hoàn Nhan Hồng tuy đẹp, nhưng chỉ là quá u tối, khiến hắn có vẻ âm hiểm . Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng sự mê luấn của Hoàng Nhan Bảo Châu hành cho hắn, giờ đây, Hoàn Nhan Bảo Châu đã hoàn toàn biến thành tình nô ( nô lệ tình dục) của Hoàng Nhan Hồng. Thấy Hoàn Nhan Hồng nói như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu biết điều gục ở trên người hắn, “Đúng vậy a, muội yêu hoàng huynh!”

“Ha ha ha ha!” Hoàn Nhan Hồng cười lớn, chợt đứng dậy rời khỏi thân thể Hoàn Nhan Bảo Châu.

“Hoàng huynh. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu vẻ mặt mê man nhìn Hoàn Nhan Hồng, không vì sao hắn đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là bởi vì nàng làm không tốt?

Hoàn Nhan Bảo Châu suy nghĩ lung tung không bao lâu, Hoàn Nhan Hồng đột nhiên đem nàng lật lại, đặt ở trên giường. Nàng há mồm vừa định la lên, trong cơ thể có thêm một ngọn lửa nóng, nóng bừng, khiến nàng không nhịn được hô lên.

“Nói, nói muội yêu Bổn cung! Bổn cung thích những lời này!” Hoàn Nhan Hồng đem phần gáy Hoàn Nhan Bảo Châu đặt tại trên giường, thân thể mãnh liệt tăng tốc, vẻ mặt điên cuồng khác thường.

“Muội yêu Hoàng huynh!” Mặc dù cổ cùng phía dưới đều có truyền đến đau đớn, nhưng là một loại cảm giác vừa đau lại vui vẻ, Hoàn Nhan Bảo Châu đắm chìm ở trong khoái cảm điên cuồng, tiếng thét trong miệng chói tai , gọi tên Hoàng Nhan Hồng.

Mà tiếng gọi của Hoàng Nhan Bảo Châu, càng thêm kích thích Hoàn Nhan Hồng, hai người chìm trong thế giới riêng của bọn hắn không coi ai ra gì..

Mặc dù gần đây, mấy ngày nay đã nhìn quen đối với hành động biến thái của huynh muội này , nhưng lần này thấy bọn họ như vậy, Mộ Dung Thanh Liên chịu không được. Thừa dịp hai người này vui vẻ quên mình, Mộ Dung Thanh Liên lén lút đứng lên, sờ tới một bình hoa lớn, rón rén bước trên mặt đất đến phía sau Hoàn Nhan Hồng.

“Loảng xoảng” một tiếng, Mộ Dung Thanh Liên hung hăng đem bình sứ nện ở trên đầu Hoàn Nhan Hồng .

“Tiện nhân!” Hoàn Nhan Hồng đang sung sướng, bị vật nặng đánh trúng, chỉ cảm thấy một cỗ nóng hầm hập đổ từ trên đầu của hắn chảy xuống, vừa sờ, mới biết được là máu.

“Ngươi ——”

Không đợi Hoàn Nhan Hồng xoay người, Mộ Dung Thanh Liên dùng sức khí lực toàn thân, một chưởng nhắm thẳng vào gáy Hoàn Nhan Hồng, lập tức, Hoàn Nhan Hồng liền mềm nhũn nằm ngã úp ở trên người Hoàn Nhan Bảo Châu .

“A ——” bị máu Hoàn Nhan Hồng rơi lên mặt, Hoàn Nhan Bảo Châu hét ầm lên. Mà tiếng kêu của nàng, đã kinh động mọi người ở bên ngoài..

Nói đến, cũng khéo.

Hôm nay, Hoàn Nhan Liệt không có thông báo cho bất luận kẻ nào, chỉ dẫn theo Kính Đức, hai người cùng nhau đến Đông Cung. Lý do Dư Thi Thi chết truyền đi trong kinh thành ngày càng mãnh liệt, ở trong thâm cung hắn nghe thấy ở nơi này có vấn đề, cho nên muốn tự mình tìm hiểu tình huống.

Đến Đông Cung, Hoàn Nhan Liệt nhìn linh đường cùng linh cữu của Dư Thi Thi, cũng là có chút thể diện, Hoàn Nhan Liệt còn gật đầu, cho đến khi hỏi Thái tử đâu, những cung nhân ở cửa này cũng bắt đầu lảng tránh lời hắn.

Mặc dù biết con mình có chút vô liêm sỉ, tốt xấu gì cũng là máu thịt của mình, cho nên Hoàn Nhan Liệt bình thường cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng mà bây giờ, Thái Tử Phi không có, Thái tử lại không biết đi đâu, tại sao tình cảm vợ chồng,người lạnh lùng vô tình như vậy , sao có thể làm Hoàng đế của một nữa? Điều này làm cho Hoàn Nhan Liệt có chút thất vọng đau khổ, lại thấy những người đó từ ngữ mập mờ, Hoàn Nhan Liệt sao lại không biết nơi này có vấn đề, lập tức quát lớn uy hiếp những người kia không được báo tin cho Hoàn Nhan Hồng, tự mình đi tới tẩm cung của Thái tử..

Vừa tới, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai.

“Chuyện gì xảy ra?” Hoàn Nhan Liệt nghiêm túc hỏi, người bên cạnh không dám lên tiếng, Hoàn Nhan Liệt trực tiếp một cước đá văng cửa, đi vào liền gặp được một màn hèn mọn kinh khủng.

Dư Thi Thi vừa mới chết, Hoàng Nhan Hồng thân là phu quân của nàng lại cùng nữ nhân khác tầm hoan tác nhạc ( tìm hoan ái, tìm kiếm niềm vui), chuyện này nếu truyền đi, sẽ khiến cho ta nghĩ gì về Thái tử, làm sao tương lai còn coi trọng Thái tử?

“Vô liêm sỉ!” Hoàn Nhan Liệt tiến lên, ngăn Hoàn Nhan hồng, giơ tay định cho hắn một cái tát. Khi nhìn thấy phía dưới Hoàng Nhan Hồng, là Hoàng Nhan Bảo Châu thân không một mảnh vải, Hoàn Nhan Liệt hoàn toàn ngất.

Đây là chuyện gì xảy ra? Con trai của mình, cùng nữ nhi mình, lại ở trong Đông Cung làm chuyện tằng tựu ( quan hệ nam nữ bất chính ) như vậy?

Nhìn thấy cảnh trước mắt, giống như một đạo sét đánh, khiến toàn thân Hoàn Nhan Liệt bất động.

“Phụ hoàng tha mạng!” Hoàn Nhan Bảo Châu thấy Hoàng Nhan Liệt một thân long bào ở trước mặt, cũng bị dọa , vội vàng giật y phục che thân mình lại, há miệng run rẩy bò trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Liệt , “Phụ hoàng tha mạng! Là hoàng huynh ép buộc con!”

Hoàn Nhan Hồng bởi vì trên đầu bị vật nặng tập kích, đầu chaáng váng mờ mịt, mà một bạt tai của Hoàng Nhan Liệt ra tay cũng độc, hoàn toàn đánh hắn ngất xỉu luôn, cho nên không nghe thấy lời mà Hoàn Nhan Bảo Châu nói…, nếu như nghe được, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Mới vừa rồi còn mở miệng một tiếng ‘muội yêu hoàng huynh’ , lúc này lại đem mọi chuyện đổ lên trên người hắn, nữ nhân này quá đê tiện rồi!

“Ngươi, các ngươi ——”nghe Hoàn Nhan Bảo Châu nói như vậy, Hoàn Nhan Liệt hoang mang một trận, Kính Đức vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàn Nhan Liệt, “Vạn tuế gia, vạn tuế gia. . . . . .”

Qua một lúc lâu, Hoàn Nhan Liệt mới tỉnh táo lại.”Người đâu, đem đứa súc sinh này giam lại cho trẫm! Còn có các nàng ——” Hoàn Nhan Liệt chỉ vào Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mộ Dung Thanh Liên, “Cũng bị giam lại! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

Cũng không biết là người nào, để lộ ra tin đồn. Chuyện tình Thái tử cùng Hoàng muội dâm loạn, chỉ trong một buổi chiều, liền truyền khắp cả kinh thành. Lúc trước mọi người còn đang nghị luận vì sao Thái tử phi chết đi, lúc này liền lập tức bị tin tức giật mình này làm cho chấn động mạnh.

Vụ bê bối này của Hoàng thất, đẩy Hoàn Nhan Hồng tới đỉnh lời đồn đại, rất nhiều người “Thông minh” đã phát hiện ra”Chân tướng”, tất cả mọi người cho là nhất định là Thái Tử Phi bắt gặp chuyện bất chính của hai huynh muội này, cho nên mới bị Thái tử Hoàn Nhan Hồng giết người diệt khẩu.

Trong lúc nhất thời, phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, lưu truyền chuyện xưa của Hoàn Nhan Hồng cùng Hoàn Nhan Bảo Châu . Trong đầu bách tính YY ( ảo tưởng) vô hạn, ảo tưởng vị Thái tử gia này cùng Hoàng muội của mình mây mưa ( ý chuyện xxx nam nữ ) như thế nào, bị Hoàng thượng bắt được tại trận như thế nào . . . . . .

Trong điện Tĩnh Tâm, Hoàn Nhan Nghị cười híp cả mắt, “Mẫu phi, làm sao người biết Hoàng huynh cùng Hoàng muội có gian tình?”

“Ha hả, nhìn là biết! Bổn cung ngồi ở vị trí này lâu như vậy, hạng người gì chưa từng thấy, có dạng chuyện gì chưa trải qua. Hôm kia hai người bọn họ tới, ánh mắt Bảo Châu cùng Nhan Liệt giống nhau.. Bổn cung sai người đi tìm hiểu một chút, gần đây công chúa Bảo Châu thường xuyên chạy đến Đông Cung.”

“Bảo Châu từ nhỏ kiêu căng, không qua lại cùng Thái tử. Nhưng mà kể từ khi cuộc thi tứ quốc tranh bá, sau khi nàng trở về từ Ung Châu, cũng có cái gì không đúng, hơn nữa cùng Hoàng Nhan Hồng càng ngày càng thân thiết. Bổn cung phái người đi điều tra, công chúa thường nghỉ đêm ở Đông Cung. Con nói xem, điều này có thể có chuyện tốt gì đây!”

Nghe Lâm Khả Tâm nói, Hoàn Nhan Nghị lộ ra một nụ cười sâu xa, “Lần này mẫu phi đã thiệt thòi rồi, nếu không phải như vậy, nhi thần cho Thái tử một vố. Huynh muội loạn luân, chỉ riêng điểm này, hắn không giữ nổi ngôi vị Thái tử rồi.”

“Nghị nhi, một ngày chưa phế Thái tử, lòng của con một ngày chưa được buông lỏng. Chỉ khi hắn hoàn toàn sụp đổ rồi, chúng ta mới có thể ăn mừng.”

Nhìn thấy nhi tử cao hứng, Lâm Khả Tâm không nhịn được ở bên cạnh nhắc nhở .”Con chẳng những không thể cao hứng, ngược lại bộ dáng phải giả vờ lo lắng ,còn muốn con vì Hoàng huynh mà cầu tình, ở trước mặt phụ hoàng con để lại ấn tượng tốt. So sánh hai bên, rốt cuộc ai mới là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế thích hợp nhất, phụ hoàng con tự nhiên biết.”

“Dạ! Nhi thần cám ơn mẫu phi dạy bảo!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hoàng Nhan Nghị thực sự rất là cao hứng. Trước kia Hoàn Nhan hồng ỷ vào thân phận Thái tử của mình, không ít lần ngáng chân hắn , như này rất tốt, hắn lại xảy ra chuyện huynh muội loạn luân, còn bị phụ hoàng bắt được tại chỗ, chỉ sợ không thể chuyển mình được.

Lâm Khả Tâm lại không biết ý nghĩ con mình, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng. Hoàn Nhan Nghị mặc dù biểu hiện không tệ, nhưng vẫn là có chút non nớt, gặp phải chuyện thiếu kiên nhẫn. Nhưng mà có mẫu phi là nàng che chở , tuyệt đối sẽ không để cho ngôi vị Hoàng đế rơi vào ở trong tay người khác.

“Đúng rồi, Nghị nhi, gần đây đệ đệ con đang làm cái gì vậy?”

“A Khang lúc trước thường đi đến phủ Nam Lân Vương, gần đây Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất không có ở đấy, hắn cũng ở lại trong phủ, cũng không đi đâu.” Nhắc tới đệ đệ quần áo lụa là vô năng của hắn, trong mắt Hoàn Nhan Nghị rõ ràng hiện lên một tia khinh miệt rõ ràng. Hắn và Hoàn Nhan Khang mặc dù là một mẹ sinh ra, nhưng mà hắn xem thường đệ đệ vô dụng của chính hắn.Mỗi ngày cợt nhả , dường như không có chút đứng đắn nào, có đệ đệ như vậy thật là mất mặt.

“Mẫu phi, con cảm thấy tình cảm của Phượng Thương và Phượng Thất Thất có chút không tầm thường. Những ngày qua Phượng Thương không xuất hiện, hình như là mang theo Phượng Thất Thất đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Bọn họ, chẳng lẽ là cũng muốn loạn luân sao! Nếu là như vậy, chờ cơ hội đến, sẽ một lần vặn ngã!”

Phương pháp của Hoàng Nhan Nghị, Lâm Khả Tâm không quá đồng ý, mặc dù tình cảm của Phượng Thương cùng Phượng Thất so ra thật đúng không tầm thường, nhưng mà sao có thể so sánh Phượng Thương cùng Thái tử, “Nghị nhi, trước đừng động đến Phượng Thương, con chưa phải là đối thủ của hắn!”

Đối với câu lời khuyên này của Lâm Khả Tâm, dường như Hoàn Nhan Nghị cũng không để trong lòng. Ngoài miệng đáp ứng Lâm Khả Tâm, rồi khi Hoàn Nhan Nghị xuất cung, lại tìm tâm phúc của mình tới.

“Điện hạ, ngài muốn giết Phượng Thương?”Tôn Hưng vừa nghe xong ý nghĩ của Hoàn Nhan Nghị, liền sửng sốt, “Điện hạ, Nam Lân vương cũng không phải là người bình thường đâu! Chưa nói tới Ưng kỵ quân dưới tay hắn, chỉ nói đến bản thân hắn, thân thủ không tầm thường. Điện hạ, giết Phượng Thương cũng không phải là trò đùa trẻ con, không phải là chuyện tầm thường, kính xin điện hạ nghĩ lại!”

Lời của Tôn Hưng cùng Lâm Khả Tâm giống nhau, khiếncho Hoàn Nhan Nghị không nhịn được nhíu mi.

“Bổn điện hạ nuôi ngươi, không phải là để tới nâng người khác diệt uy phong ý chí của mình! Cũng không phải là muốn ngươi động thủ, chẳng lẽ ngươi không biết tìm sát thủ sao! Động não heo của ngươi có được hay không! Bổn điện hạ không phải là cùng Phượng Thương quyết chiến sa trường, bổn điện hạ muốn chơi ám sát!”

Bị Hoàn Nhan Nghị chửi rủa mộthồi, mặc dù Tôn Hưng không có cam tâm tình nguyện, nhưng đối phương là chủ tử, hắn không thể phản bác.

“Điện hạ nếu quả thật muốn tìm sát thủ ám sát Phượng Thương, ta đề nghị vào đêm trăng tròn mười lăm. Nghe nói vào đêm trăng tròn công lực của Quỷ Vương là yếu nhất , lúc đó giết hắn, là dễ thành công nhất.”

“Cái này không cần ngươi nói, bổn điện hạ tự nhiên biết. Ta hỏi ngươi, hiện tại trong tổ chức ám sát lợi hại nhất trong gia hồ, là gì?”

“Ma Vực cùng Phật sinh môn không phân cao thấp. Chẳng qua là Ma Vực chuyên dùng độc, giết người vô hình, thích khách Ma Vực lại càng nổi tiếng giang hồ.”

Nghe Tôn Hưng nói như vậy, Hoàn Nhan Nghị đã hiểu hoàn toàn. Nghĩ một lát, Hoàn Nhan Nghị ra lệnh cho Tôn Hưng, “Tìm Ma Vực! Nếu sát thủ Ma Vực lợi hại nhất, thì cho năm ngàn hoàng kim!Bổn điện hạ muốn đầu của Phượng Thương!”

“Vâng ——” Tôn Hưng biết, cho dù hắn khuyên nhue thế nào,ý củ Hoàn Nhan Nghị đã quyết, chỉ có thể dựa theo ý tứ của hắn mà làm.

Khi Vô Tình xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, bọn họ đã hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc được bảy ngày tại thị trấn nhỏ..

Trong bảy ngày này, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất giống như vợ chồng bình thường , như hình với bóng, cùng nhau nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn. Buổi sáng hai người tay trong tay đi ra ngoài mua thức ăn, sau khi trở về Mộ Dung Thất Thất rửa rau, Phượng Thương nấu cơm, cuộc sống trôi qua bình thường, đơn giản, nhưng vô cùng ấm áp.

“Tiểu thư, có người trả nhiều hoàng kim muốn đầu của cô gia.” Vô Tình cung kính đứng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, nói đại khái một chút về chuyện Hoàn Nhan Nghị tìm đến cửa, muốn trong đêm trăng tròn giết Phượng Thương.

“Bao nhiêu tiền?” Mộ Dung Thất Thất lười biếng rúc vào trong ngực Phượng Thương. Muốn người của nàng giết Phượng Thương? Trong đầu Hoàn Nhan Nghị chứa phân sao! Sao ra khỏi cửa không nghe ngóng một chút a!

“Năm ngàn hoàng kim.”

Vừa nghe chỉ có năm ngàn hoàng kim, Mộ Dung Thất Thất”Xì” một tiếng rồi cười , ngẩng đầu lên nhìn Phượng Thương, “Không nghĩ tới đại danh Nam Lân Vương đỉnh đỉnh , giá trị chỉ có năm ngàn lượng, thật là. . . . . . quá rẻ.”

“Thương, nếu không, chàng cho ta một vạn hoàng kim, chuyện này cứ định như vậy đi! Người của ta báo tin , ít nhất cũng cho một chút tiền để cho bọn họ uống rượu a!” ngón tay Mộ Dung Thất Thất ở trong lòng bàn tay Phượng Thương bật lên , tựa như múa ballet ( ba lê)..

Tê ngứa trong lòng bàn tay truyền đế, Phượng Thương bắt được ngón tay mềm mại của Mộ Dung Thất Thất, đem tay nhỏ bé của nàng đặt ở khóe miệng, hôn hít, “Nếu như ta nói không thì sao?”

“Được lắm!” Mộ Dung Thất Thất rút tay ra, quay đầu lại nhìn về phía Vô Tình, “VôTình, phát ra‘ truy mệnh phù’, phần thưởng giết được Quỷ Vương thưởng ngàn lượng hoàng kim , cộng thêm ‘ đệ nhất sát thủ của năm ’.”

Nghe lời tiểu thư nhà mình nói…, trên mặt Vô Tình vốn là không hiểu cảm, giờ có thêm một chút co giật .”Tiểu thư, thật không?”

“Ha hả, dĩ nhiên là thật . . . . . .” Mộ Dung Thất Thất nói còn chưa dứt lời, môi Phượng Thương đã ngậm vành tai của nàng, đảo quanh đầu lưỡi ở bên tai Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương bế nàng lên, “Khanh Khanh, chẳng lẽ muốn mưu sát chồng?”

“Thương ——” Mộ Dung Thất Thất gọi một tiếng kéo dài thật dài, “Nếu không như vậy, ta làm sao hồng hạnh xuất tường đây!”

Một câu “Hồng hạnh xuất tường”, khiến cho Phượng Thương hoàn toàn nổi giận. Bỏ lại Vô Tình, hắn ôm Mộ Dung Thất Thất đi thẳng về trong phòng.”Chắc chắn là vi phu chưa thỏa mãn Khanh Khanh, cho nên Khanh Khanh mới nghĩ tới người khác. Xem ra thương yêu ( %#$% – hình ảnh 18 ) của ta , quá mức ôn nhu, hôm nay không để cho Khanh Khanh biết rõ về ta một chút, nhất định sẽ cho là ta vô dụng, mà tựa đầu ở trong lòng người khác.”

“Đừng. . . . . . Ha hả, thật là nhột. . . . . . Đừng, ta là nói giỡn . . . . . .”

Giờ Mộ Dung Thất Thất cầu xin tha thứ, Phượng Thương nào chịu nghe theo. Giờ đây thủ đoạn cởi áo của hắn càng ngày càng thuần thục, Mộ Dung Thất Thất một câu cầu xin tha thứ còn chưa nói hết, đã trần chuồng ở trước mặt Phượng Thương.

Mặc dù đã nhiều lần thân mật, đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đẹp , Phượng Thương vẫn là không nhịn được khẽ thở dài một tiếng. Cô gái này, nhất định là trời cao phái nàng tới hành hạ mình.

Sói đói vồ mồi, hậu quả có thể biết được. Mãi cho đến buổi tối, Mộ Dung Thất Thất vẫn không xuất hiện. Phượng Thương đi ra ngoài, Vô Tình đã làm xong thức ăn, còn chuẩn bị rượu rồi.

Hai nam nhân cũng không nói quan hệ chủ tớ, trực tiếp ngồi xuống, ăn miếng thịt bự, uống ngụm rượu lớn.

Vô Vình đối với Phượng Thương vốn hiểu rõ lắm, bây giờ nhìn hắn cũng là người sảng khoái, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, xem ra tiểu thư không có tìm lầm người.

Vài chén rượu qua đi, Vô Tình đã say, cũng nói vài lời.

“Lúc tiểu thư mới tới, vẫn không chịu nói. Mỗi ngày chẳng qua là đi theo Ma Tôn đại nhân tập võ, một khắc chưa từng ở không. Khi đó, tiểu thư mới mười tuổi, nhưng trong mắt lại có vẻ vô tình cùng lãnh mạc ( thờ ơ lạnh nhạt) .”

“Ma Tôn đại nhân rất thương yêu tiểu thư, muốn trêu chọc để nàng nói chuyện, có thể không để ý đến hắn làm mặt quỷ, hay là như thế nào, tiểu thư cũng là một bộ dạng lạnh như băng, hai mắt trống rỗng, ánh mắt rõ ràng rơi vào trên người của ngài, nhưng trong mắt không có ngài, khiến người ta đau lòng. Sau qua hai năm, tiểu thư mới bắt đầu từ từ nói chuyện , sau, tính cách cũng dần dần cởi mở . Đến lúc Ma Tôn đại nhân qua đời, tiểu thư cũng trông coi Ma Vực.”

Phượng Thương chưa bao giờ biết Mộ Dung Thất Thất có quá khứ như vậy, vừa nghĩ tới bộ dáng Mộ Dung Thất Thất lúc mười tuổi mỗi ngày trầm mặc không nói, ngực Phượng Thương như đau đớn. “Tiểu thư là bảo bối của Ma Vực chúng tôi, lúc trước nghe nói tiểu thư muốn gả cho ngài, ta cực kỳ phản đối. Trong mắt của ta, tiểu thư chính là muội muội của ta , ta không muốn nàng chịu chút ủy khuất nào, đã có lúc , ta còn muốn giết ngài. . . . . .”

Vô Tình thẳng thắn nội tâm của mình như vậy, Phượng Thương cũng thấy bội phục người ở trước mắt này. Tên là Vô Tình , cũng là người trọng tình trọng nghĩa nhất.

“Nhưng mà, kể từ khi tiểu thư cùng ngài ở cùng nhau, trên mặt nàng nụ cười càng ngày càng nhiều hơn, thấy tiểu thư hạnh phúc, mọi người chúng ta cũng rất vui vẻ. Những năm này, tiểu thư vì Ma Vực, chịu thật nhiều khổ cực, chịu rất nhiều ủy khuất, Ma Vực chúng tôi nợ tiểu thư.. Cho nên, hạnh phúc của tiểu thư, so với mạng sống của tối chúng tôi còn quan trọng hơn nhiều!”

“Ta hiểu.” Phượng Thương hiểu ý tứ trong lời nói của Vô Tình, đáp lại lời Vô Tình , coi hắn là đại diện của Ma Vực, đưa ra hứa hẹn, “Ta sẽ yêu nàng giống như yêu đôi mắt của mình.”

Vô Tình nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phượng Thương, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, “Ngài tốt nhất nhớ kỹ lời hứa hôm nay. Tiểu thư trọng tình, nếu ngài phụ tiểu thư, nàng nhất định tình nguyện đi thật xa, cũng sẽ không động tới ngài chút nào. Chẳng qua là, tiểu thư như thế, chúng ta sẽ không bỏ qua. Tổn thương tiểu thư, dù Ma Vực chỉ còn lạ một người cuối cùng, cũng sẽ vì báo thù cho tiểu thư mà giết ngài!”

Nói xong, Vô Tình một ngụm uống hết rượu trong chén, hướng đáy chén về phía Phượng Thương. Phượng Thương cười một tiếng, cũng uống một hơi cạn sạch. Hứa hẹn giữa nam nhân, hết thảy đều không cần nói lời nào.

Sau, Vô Tình cùng Phượng Thương nói cặn kẽ chiều hướng gần đây ở kinh thành, đặc biệt là chuyện mờ ám trong Hoàng Thất.

“Ta biết, ngài không muốn đem tiểu thư đẩy vào trong vòng nước xoáy vẩn đục, chẳng qua là, ngài trốn tránh , chuyện gì tới cuối cùng sẽ tới. Hi vọng khi gặp phải nguy hiểm , nngài có thể giống như lời ngài nói, bảo vệ tiểu thư của chúng ta. . . . . . Mặc dù, tiểu thư có lẽ không cần ngài bảo vệ.”

Lúc Vô Tình rời đi, trời lờ mờ sáng, nhìn bóng lưng Vô Tình, Phượng Thương cảm thấy là hắn đúng là một hán tử ( trong câu nam tử hán đại trượng phu ), hơn nữa, là một người đáng khâm phục. Chuyện tình trong kinh thành đến có chút quá nhanh, vượt qua dự liệu của hắn. Chẳng qua là, nếu sớm muộn gì cũng sẽ đến, hắn sao không thẳng thắn đón nhận lấy đây!

“Thương, sao thế?” Tỉnh ngủ rồi Mộ Dung Thất Thất xuất hiện ở phía sau Phượng Thương , hai cánh tay từ phía sau nàng ôm lấy hắn.

Phượng Thương không có giấu diếm Mộ Dung Thất Thất, mà là đem tin tức Vô Tình truyền đến nói cho nàng, “Khanh Khanh, nàng cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”

“Làm như thế nào? Tiếp tục hưởng tuần trăng mật! Chuyện của Hoàng gia , cùng chúng ta không liên quan. Nếu hai vị hoàng tử thích làm, để cho bọn họ náo đi. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Không bằng, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, làm người ngoài cuộc tốt hơn!”

Mấy câu nói đơn giản của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Phượng Thương biết rằng cô gái nhỏ này thông tuệ thế nào, nàng tựa như con giun trong bụng hắn, đem chuyện tranh đoạt hoàng quyền phân tích chính xác, thật sự chính xác. Thật là, được vợ như thế, chồng còn có đòi hỏi gì hơn!

“Nếu Khanh Khanh nói như vậy, vi phu không thể làm gì khác hơn là tuân theo lệnh của phu nhân! Phong cảnh trấn nhỏ đẹp như vậy,chúng ta ở thêm vài ngày nữa!”

Hai người này, quyết định là người cuộc xem cuộc vui. Trong Cung Lí bên tai Hoàng thái hậu Đông Phương Lam bị tiếng khóc không ngừng của hoàng hậu làm ầm ĩ.

“Mẫu hậu, Hồng Nhi nhất định là bị hãm hại! Hắn bình thường là người thế nào, ngài còn không rõ ràng sao! Mẫu hậu, nhất định là có người ghen tỵ với mẫu tử, cho nên bố trí bẫy rập, mục đích đúng là vì vị trí Thái tử của Hồng Nhi!”

Lý Băng khóc đỏ tròng mắt, hoàn toàn không thấy vẻ đoan trang bình thường. Hoàn Nhan hồng bị Hoàn Nhan Liệt giam lại, ngay cả Hoàng hậu là nàng, Hoàn Nhan Liệt cũng không cho đi thăm. Còn nói, nếu như nàng đi thăm hỏi Hoàn Nhan Hồng, thì sẽ lột bỏ mũ phượng của nàng, cho nên Lý Băng mới náo đến Đông Phương Lam.

“Ngươi ở nơi này của ai gia khóc lóc cũng vô dụng, chuyện này là Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy, cũng không phải là người khác truyền tin.” Đông Phương Lam cũng bị hành động khó coi của Hoàng Nhan Hồng làm cho tức giận, ngươi thích nữ nhân gì không thích, thế nhưng lại với muội muội thân sinh ( ruột thịt). . . . . . Ai, thật là bất hạnh của Hoàng thất a!

“Mẫu hậu, ngài nhất định phải giúp nô tì! Nha đầu Bảo Châu kia nhất định là Hồng Nhi bị nàng ép buộc, Hồng Nhi làm sao làm ra chuyện huynh muội loạn luân như vậy đây! Nô tì thấy, chuyện này là Bảo Châu cùng vị ở điện Tĩnh Tâm kia thông đồng dựng lên!”

Lý Băng luôn miệng nói là do Lâm Khả Tâm ở phía sau lưng làm chuyện xấu, khiến cho Đông Phương Lam không nhịn được đau đầu. Hai nữ nhân này trong cung tranh đấu đã không phải là một hai ngày rồi, nói đến nói đi, còn không phải là vì ngôi vị hoàng đế. Chẳng lẽ vị trí kia thật tốt như vậy sao?

“Chuyện này, ai gia mặc kệ, cũng không cần biết. Ai gia già rồi, đã sớm không quan tâm những thứ này. . . . . .” Đông Phương Lam phất phất tay, để cho Thanh Cô tiễn khách.

“Mẫu hậu, Hoàng thượng vẫn rất hiếu đạo ( hiếu thảo), hắn nhất định sẽ nghe lời ngài! Ô ô, nô tì chỉ có một đứa con trai là Hồng Nhi, nếu hắn có gặp chuyện gì không may , nô tì cũng không muốn sống nữa!” Đông Phương Lam không chịu giúp đỡ ,Lý Băng cũng không ngạc nhiên, nhưng nàng không cam lòng nhìn con mình cùng ngôi vị Thái tử của con bị hủy như vậy.

Lập tức, Lý Băng quỳ gối trước mặt Đông Phương Lam, vừa dập đầu vừa rơi lệ, bộ dáng vô cùng đáng thương, nói chung bà mẹ trên đời cũng sẽ như thế. Chẳng qua là, chuyện này cùng ngôi vị hoàng đế có liên quan, Đông Phương Lam không thể giúp.

Hoàn Nhan Hồng tuy là thái tử, nhưng là ngôn hành ( lời nói cùng hành động )cử chỉ của hắn, căn bản cũng không có tư thái của bậc Quân vương. Người như vậy nếu như làm Hoàng thượng, chịu khổ chính là dân chúng. Đông Phương Lam không thể bởi vì thương yêu tôn tử ( cháu trai) , mà không để ý tới quốc gia cùng bách tính.

Ngôi vị hoàng đế, nên để cho người thích hợp làm, Hoàn Nhan Hồng không thích hợp, vậy thì nên để cho người có tài đức hơn.

Ý nghĩ Đông Phương Lam, cùng ý của Hoàng Nhan Liệt đều giống nhau. Giam Hoàng Nhan Hồng mấy ngày , Hoàn Nhan Liệt rốt cục xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn mặt nhi tử chán chường, Hoàn Nhan Liệt có một chút tiếc rèn sắt không thành thép.

“Biết mình sai chuyện gì chưa ?”

“Nhi thần không biết.” Trên đầu Hoàng Nhan Hồng quấn bằng , mặc dù bị giam cầm , nhưng là đãi ngộ cũng không khác biệt, cho nên khí sắc không có xấu lắm.

“Ngươi làm chuyện như vậy với muội muội của mình, ngươi còn không có sai?” Thấy Hoàn Nhan Hồng làm ra vẻ mặt không sao cả, Hoàn Nhan Liệt rất tức giận. Bởi vì kích động, gân xanh trên tay lộ ra ngoài, từng đoạn, hết sức rõ ràng.

“Ha ha ha ha!” Bị cha của mình nói như vậy, Hoàn Nhan Hồng cười ha hả, khóe mắt cười ra nước mắt, hắn tự tay lau nước mắt, ánh mắt nhìn chăm chú người mặc long bào trước mắt.

“Phụ hoàng, phiền toái người nhìn rõ, nữ nhân kia cóp chút nào giốngBảo Châu? Nàng chỉ là đeo một tấm mặt nạ da người mà thôi! Ha ha ha!”

Lời nói của Hoàn Nhan Hồng …, làm cho Hoàn Nhan Liệt giật mình, gật đầu, Kính Đức lập tức đi sang phòng sát vách, không đầy một khắc, Kính Đức quả nhiên giật được một tấm mặt nạ da người, đưa cho Hoàn Nhan Liệt.

“Thấy không, phụ hoàng! Đây là mặt nạ da người! Nhi thần mặc dù biết rõ là đã học tính loạn luân của phụ hoàng, nhưng mà nhi thần không có muội muội là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc