Huyền Nguyệt Loan đao, tên như ý nghĩa, hình dáng như trăng khuyết,
không có chuôi đao, mặt sau lưng đao có một thủ hoàn*, thủ hoàn có gắn
một cái dây xích dài, có thể quấn trên cánh tay. Huyền Nguyệt Loan đao
có thân sắc bén, vô luận là dùng để tấn công hay phòng thủ điều cực kỳ
thích hợp, dùng làm đao thì có thể giết người, nhưng nếu đặt ngang trên
vai, lại có thể làm lá chắn, ngăn cản công kích của địch nhân.
“Thật khốc a! Tiểu Mi nhi!” Thấy minh nguyệt loan đao hung hãn trong tay Tô Mi, Hoàn Nhan Khang không nhịn được kinh hô lên.
Vốn là nữ nhân thích dùng vũ khí nữ tính, như kiếm, nhuyễn kiếm*, roi,
xích … không nghĩ tới Tô Mi lại sử dụng vũ khí “Hung hãn” như vậy. Vũ
khí kia, hoàn toàn là vũ khí giết người cực kỳ lợi hại a! (*kiếm mỏng)
Việc Tô Mi xuất ra Huyền Nguyệt Loan đao cũng làm cho Lý Vân Khanh sửng sốt, cho dù hắn từng gặp qua trăm loại binh khí, nhưng lại chưa từng
nhìn thấy loại nào quái dị như vậy. Hắn nào đâu biết rằng, đây là vũ khí được chính Mộ Dung Thất Thất “đong đo cân đếm”, dựa vào đặc điểm thói
quen của Tô Mi mà thiết kế ra.
Còn chưa bắt đầu, Huyền Nguyệt
loan đao trong tay Tô Mi đã đẩy bầu không khí nơi đây lên cao trào, tất
cả mọi người ở dưới đều nghị luận về Huyền Nguyệt Loan đao trong tay Tô
Mi, mà Già Lam cũng rất ngạc nhiên khi thấy vũ khí này , nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Thật là một vũ khí sắc bén ! Già Lam hoàn
toàn có thể tưởng tượng ra đao này chém xuống một cái trên thân người
thì người nọ sẽ được chết kiểu gì.
“Tranh tài bắt đầu! Đông –” một tiếng chiêng trống vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
“Vụt –” một đạo ngân quang lóe lên, Huyền Nguyệt Loan đao trong tay Tô
Mi như tuấn mã xông về phía Lý Vân Khanh. Thật nhanh! Lý Vân Khanh trong lòng cả kinh, đây tuy chỉ luận võ, nhưng trong Huyền Nguyệt Loan đao rõ ràng có cất giấu sát khí âm lãnh, rõ ràng là vũ khí giết người lợi hại
a!
Lý Vân Khanh phi thân, xoay tròn trên không trung, Huyền
Nguyệt Loan đao rơi xuống chỗ Lý Vân Khanh vừa mới đứng lúc nãy, “Hàng!” Mũi đao va thật mạnh xuống mặt đất, tạo nên một mảnh kim quang.
Nguy hiểm thật! Yết hầu mọi người không ngừng lên xuống, âm thanh hút
khí không ngừng phát ra, Tô Mi vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu, khiến
người vừa xem đã ghiền, lại ngừng thở, nhìn chằm chằm vào sàn đấu.
Việc Lý Vân Khanh tránh đòn hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tô Mi,
không đợi Lý Vân Khanh hai chân rơi xuống đất, Tô Mi túm lấy dây xích
sắt đang bay trên không trung, kéo huyền nguyệt loan đao về phía tay
mình, đi tới một nửa lại bị Tô Mi ném ra ngoài thật mạnh.
“Rầm
—-!” Xích sắt va chạm, phát ra âm thanh chói tai, Huyền Nguyệt Loan đao
mới vừa rồi còn xoay ngang bay về phía Tô Mi lúc này lại giống như có
mắt mà phanh lại, bay về phía Lý Vân Khanh.
“Vụt vụt vụt –”
Huyền Nguyệt Loan đao trên không trung phát ra âm thanh dữ tợn, cực kỳ
chói tai, lưỡi đao sắt bén kia giống như đã cắt không trung thành một lỗ hổng.
“Không tốt!” Lý Vân Khanh không nghĩ tới Tô Mi hạ thủ
lại nhanh như vậy, Huyền Nguyệt Loan đao tựa như có mắt, bám riết lấy
hắn.
“Oanh!”… Huyền Nguyệt Loan đao một lần nữa nện xuống trên
mặt đất bên người Lý Vân Khanh, kim quang chói mắt, giống như một đốm
lửa đang bừng sáng, rơi vào vạt áo xanh biếc của Lý Vân Khanh.
“Dùng đấu khí a! Dùng đấu khí!” Mộ Dung Thanh Liên vô cùng để ý đến việc thắng hay bại trận này, vừa thấy Lý Vân Khanh mới lên đã bị Tô Mi chế
trụ, lập tức đứng lên, hướng Lý Vân Khanh hô.
“Ngồi xuống!”
Long Trạch Cảnh Thiên đối với tạp âm bên tai khó chịu, nhíu nhíu mày,
“Im lặng quan sát trận đấu!” Long Trạch Cảnh Thiên biết, Lý Vân Khanh
không phải là không muốn dùng đấu khí, mà là không thể, vừa lên sàn đấu, Tô Mi căn bản liền không cho hắn cơ hội phát đấu khí.
Chính
xác, chiến lược của Tô Mi chính là mãnh liệt đánh, mau chóng công. Ở
trong mắt của nàng, trừ phi chết, nếu không công kích mới là biện pháp
tốt nhất. Điều này cũng có liên quan tới tính cách nóng như lửa của Tô
Mi, cũng là lý do khiến nàng quyết định trở thành một võ giả chuyên công kích.
Lý Vân Khanh là Thất đoạn cao thủ, nếu khiến hắn xuất ra đấu khí, nhất định phải phí một phen công phu mới có thể chế trụ được
Lý Vân Khanh, như vậy thật sự là lãng phí thời gian, hơn nữa cũng quá
phiền toái. Tô Mi muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng hạ Lý Vân Khanh, sau đó tranh thủ thời gian, tận lực một ngày liền lấy được kết quả,
tránh khiến cho Mộ Dung Thất Thất căng thẳng trong lòng, ngủ cũng không
an ổn. Vẫn là sớm một chút để cho tiểu thư cùng cô gia ở chung một chỗ,
như vậy mới tốt!
Lý Vân Khanh tự nhiên không biết Tô Mi như vậy là vì Mộ Dung Thất Thất,
hiện tại, hắn trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, trong lòng tràn đầy kinh
dộng. Nếu như hắn nhớ không lầm, thiếu nữ áo tím trước mặt này này là tỳ nữ của Mộ Dung Thất Thất , nhưng nếu nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ bình
thường, vì sao lại có năng lực như vậy?
Không đợi Lý Vân Khanh
suy nghĩ cẩn thận, Huyền Nguyệt Loan đao lần nữa bay đến trước mặt hắn,
“Vụt –” loan đao màu bạc xoay tròn trên không trung, khuấy trộn không
khí, phát ra âm thanh tiêu điều, ý cười trên khóe miệng Tô Mi khiến Lý
Vân Khanh cả kinh, tựa hồ nàng hiện tại căn bản không phải là một tỳ nữ
nho nhỏ, mà là cường giả đã nắm chắc phần thắng .
Quy tắc thắng bại của trận đấu rất đơn giản, chỉ cần đem đối thủ ép hạ xuống đài là
được. Việc Tô Mi cần làm hiện tại chính là ép cho Lý Vân Khanh chủ động
đi xuống. Chỉ thấy, lưỡi đao màu bạc, vô cùng sắc bén, tản mát ra ánh
sáng u lãnh, hướng tới cổ họng của Lý Vân Khanh .
Cẩn thận! Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn Lý Vân Khanh làm thế nào mới tránh thoát
một kiếp này. Lý Vân Khanh lui về phía sau, hai cánh tay che ở trước
ngực, Bích Ngọc tiêu trực tiếp chống lại Huyền Nguyệt loan đao trong tay Tô Mi, “Kinh –” một thanh âm chói tai truyền đến, mọi người còn chưa
kịp phản ứng, Bích Ngcoj tiêu đã bị Huyền Nguyệt loan đao tước thành hai đoạn.
“Đi!” Lý Vân Khanh nghiêng người, tránh thoát khỏi Huyền Nguyệt loan đao đang đuổi theo sau đó, “Vụt –” mặc dù Lý Vân Khanh né
người tránh, nhưng vạt áo phiêu dật của hắn lại không tránh khỏi kiếp
nạn này, bị Huyền Nguyệt Loan Đao trực tiếp cắt thẳng một đường, bay lả
tả trên không, vươn vãi trên mặt đất.
“Thật mạnh mẽ a!” Hoàn
Nhan Khang miệng đã mở ra thành chữ “O” , thật là bất khả tư nghị! Hoàn
Nhan Khang hoàn toàn bị thủ đoạn bạo lực của Tô Mi làm cho sợ ngây
người. Bình thường hi hi ha ha với Tô Mi thành thói quen, hiện tại nhìn
thấy công phu đích thực của nàng, trên đầu Hoàn Nhan Khang toát ra một
tầng mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ? Cô gái mạnh mẽ như vậy, muốn hàng phục, sợ là phải phí một phen công phu rồi! Hơn nữa, nếu sau này
đắc tội với nàng, hoặc phải thật tâm xin lỗi nàng, hoặc……Hoàn Nhan Khang sờ sờ cổ họng của mình, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mức độ thê thảm của việc bị Huyền Nguyệt Loan đao kia cắt vỡ cổ họng.
“Biểu. . . . . . Biểu tẩu, ngươi nói cho ta biết, người nọ không phải là Tiểu Mi nhi. . . . . . Biểu tẩu, ngươi nói cho ta biết, những điều này là do ảo giác. . . . . .” Hoàn Nhan Khang vẫn thuyết phục mình, người nọ không
phải là Tiểu Mi nhi, Tiểu Mi nhi chỉ hơi nóng tính một chút thôi, không
thể mạnh mẽ đến mức này được, vì muốn chứng minh cảnh trước mắt chẳng
qua cũng chỉ là ảo giác, Hoàn Nhan Khang không nhịn được hướng Dung Thất Thất cầu trợ giúp.
Thấy bộ dáng Hoàn Nhan Khang như vậy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười.”Làm sao, sợ?”
“Biểu tẩu, nàng quá bưu hãn, thật là đáng sợ. Nếu là ngày nào đó ta
chọc giận nàng, chẳng phải ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được–” vừa
nghĩ tới vạn nhất cưới Tô Mi, trong nhà chẳng khác nào nuôi một con cọp
mẹ, Hoàn Nhan Khang có chút khiếp đảm. Lúc trước còn tưởng rằng Tô Mi là cây ớt nhỏ, hiện tại hắn mới phát hiện, Tô Mi hoàn toàn chính là cọp mẹ a! Quá mạnh mẽ!
“Ha hả, chỉ cần ngươi không nuôi vợ bé, không
đi tìm Tiểu Tam, không tam thê tứ thiếp, không có ở bên ngoài trêu hoa
ghẹo nguyệt, không để cho nàng đội nón xanh, chuyện như vậy vĩnh viễn
cũng sẽ không bao giờ xảy ra . . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất
liên tiếp nói một đống chuyện không thể làm, khiến Hoàn Nhan Khang nghe
mà đầu óc phát trướng, chờ nghe xong, mới phát hiện không có chuyện nào
mình không thể thực hiện được , rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.”Chỉ có
như vậy thôi sao! Kia không thành vấn đề, chút chuyện vặt! Những chuyện
này không có gì lớn cả!”
Hoàn Nhan Khang trả lời thống khoái
như thế khiến cho Mộ Dung Thất Thất khiêu mi, nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt dương dương tự đắc của hắn.
“A Khang, ngươi nghe hiểu lời
ta nói không đó ? Ý của ta là, nếu như ngươi thích Tô Mi, nhất định phải nhất thế nhất song nhân*. Người của ta, ta sẽ không để họ chịu nửa điểm ủy khuất, bình thương ta đều răn đe các nàng như vậy.” (*một đời một
cặp)
“Nếu như người bình thường thích Tô Mi, ta cảm thấy cũng
không sao, điều kiện này cũng không có hà khắc, nhưng ngươi là hoàng tử, nhất định không thể chỉ có một vị thê tử, vấn đề này ngươi cần nhớ rõ . Nếu như ngươi không thể chỉ dâng tặng hạnh pụúc cho Tô Mi một, ta không ngần ngại đem tình yêu còn chưa kịp nảy mầm của các ngươi bóp chết từ
trong trứng nước, ta sẽ không cho bất luận kẻ nào. . . . . . cơ hội khi
dễ người của ta !”
Lời nói của Mộ Dung Thất Thất cực kì bá đạo, Hoàn Nhan Khang nghe được mà sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung
Thất Thất hoàn toàn là thật, hắn tin tưởng, nếu mình thật sự phụ Tô Mi,
Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ không bởi vì thân phận của hắn mà lưu
tình, lời nói của nàng nồng đậm mùi vị áp chế.
“Ta không phản
đối các ngươi tự do yêu đương, nhưng làm nam nhân, ánh mắt của ngươi hẳn phải vĩnh viễn trường tồn*. Tô Mi chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, mà ngươi
lại là Ngũ hoàng tử tôn quý của Bắc Chu quốc, chặn ngang các ngươi chính là khoảng cách địa vị không thể vượt qua, ngươi nên xử lý vấn đề này
như thế nào? Như thế nào đối mặt với sự phản đối của hoàng thượng cùng
Đức Phi nương nương ? Những thứ này ngươi hẳn là sớm lo lắng một chút
đi.” (*ý là phải mãi mãi chung thủy)
“Ta không muốn nhìn thấy
Tô Mi mạnh mẽ như thế kia lại phải thương tâm rơi lệ, cho nên, nếu như
ngươi không có khả năng, đồng thời cũng không thể khiến Tô Mi được hạnh
phúc, vậy thì cũng đừng trêu chọc Tô Mi của ta nữa.”
Mộ Dung
Thất Thất vừa nghiêm túc vừa chân thật như vậy, Hoàn Nhan Khang chưa
từng gặp qua. Cho tới nay, hắn đều nghĩ rằng vị biểu tẩu này là một nữ
tử hòa ái, dễ gần, mà lúc này nàng lại nói những lời bảo vệ Tô Mi như
vậy, bao hàm tình cảm vô cùng nồng đậm, Tô Mi có thể có được chủ tử như
vậy, thật là vinh hạnh lớn lao.
Hiện tại, Hoàn Nhan Khang có
nhận thức mới về Tô Mi, cũng có nhận thức mới về quan hệ chủ tớ giữa Tô
Mi và Mộ Dung Thất Thất.
Hắn thật lòng thích Tô Mi, thích dáng vẻ chân thực, không chút kệch cỡm
của nàng, thích tiểu nữ nhân yêu kiều giận giữ mắng hắn, thích ánh mắt
anh khí bừng bừng của nàng, càng thích ý cười trong mắt nàng khi mắng
hắn là “Đồ háo sắc”, hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào chân thật như vậy
“Biểu tẩu, ngươi yên tâm! Ta thật tâm yêu thương Tô Mi, vấn đề ngươi
nói, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Mặc dù ta là hoàng tử, nhưng tâm
nguyện của ta cũng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản như dân chúng
bình thường, cùng cô gái mình yêu mến, ngày đêm làm bạn. Xin biểu tẩu
yên tâm, nếu ta thật sự làm chuyện có lỗi với Tô Mi, ta sẽ tự mình dâng
cái đầu này lên cho biểu tẩu! Ta lấy cả dòng họ ra xin thề –”
“Thề thì miễn! Mấy thứ đó ta không tin.” Mộ Dung Thất Thất khoát khoát
tay áo, “Đầu cũng không cần tặng ta, lấy đầu của ngươi làm cầu đá ta còn ngại đá đau chân a. Không bằng ngươi hãy thử nghĩ xem, như thế nào đạt
được sự tín nhiệm của Tô Mi! Nữ tử bên người ta cũng không dễ theo đuổi! Mau xốc lại tinh thần của ngươi đi tiểu tử! Ta đây trông đợi biểu hiện
của ngươi!”
Có những lời này của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan
Khang coi như là hoàn toàn thả lỏng tâm tình, nhìn Tô Mi trên sàn đấu,
càng xem càng thuận mắt. Thật ra thì cọp mẹ này cũng rất tốt, cùng lắm
thì hắn làm một cọp đực, đến lúc đó sinh một đám tiểu hổ, khi dẫn ra
ngoài sẽ thực phong cách a…..
Lúc này, Hoàn Nhan Khang đang mơ
về một cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn và Tô Mi, mà trên sàn đấu, Lý Vân Khanh đã một lưng đầy mồ hôi. Hắn hiện tại vô cùng xác định, Tô Mi
là nữ nhân không thể chọc vào. Huyền Nguyệt Loan Đao trong tay nàng dai
như keo dính, không gần không xa liên tục đuổi theo hắn, làm cho hắn
không có cơ hội đáp đất mà thở dốc.
“Đông –” Tô Mi phi thân
lên, Huyền Nguyệt Loan đao trong tay lại bay về phía Lý Vân Khanh, Lý
Vân Khanh lại một lần nữa tránh khỏi mặt đất, chờ tới lúc bay về hướng
khác, Tô Mi đã đợi nơi đó.”Sưu sưu sưu –” ba phi tiêu buộc dây đỏ đã bay về phía đó.
“Ách!” Lý Vân Khanh lui về phía sau, phi tiêu dừng ngay trước mũi chân hắn, vừa lúc sát qua mũi giầy. Nguy hiểm thật!
Không đợi Lý Vân Khanh thở, Tô Mi đã nắm lấy thủ hoàn, Huyền Nguyệt Loan đao một lần nữa thu về, chém về phía thắt lưng của Lý Vân Khanh .
“Cẩn thận!” lúc này, Long Trạch Cảnh Thiên cũng nhịn không được nữa rồi, đứng lên, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía sàn đấu.
Lý Vân Khanh nghe được âm thanh gào thét sau lưng, mà phi tiêu của Tô
Mi lại từng bước ép sát, đang đánh chính diện với hắn. Nữ nhân này rõ
ràng là muốn bức hắn rời khỏi sàn đấu! Vậy không được! Hắn là tuyển thủ
Tây Kỳ quốc, không thể để mới trận đầu đã thua, vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ
khí của những người khác.
Nghĩ như vậy, Lý Vân Khanh muốn rút
lui sang bên phải, thấy Lý Vân Khanh muốn chạy trốn, Tô Mi lộ ra một nụ
cười quỷ dị, không đợi mọi người hiểu, thân hình Tô Mi chợt lóe, đi tới
phía bên phải Lý Vân Khanh. Song chưởng đánh lên đầu vai của Lý Vân
Khanh, “Ca” một tiếng, Lý Vân Khanh từ trên đài cao rơi trên mặt đất,
nhưng mà thân hình hắn vẫn rất ổn, chỉ phải lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
“Ta thua.” Qua hồi lâu, Lý Vân Khanh nhã nhặn cười, hướng Tô Mi ôm quyền, “Đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình.”
Lúc này, Lý Vân Khanh đã ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Tô Mi.
Hắn là Thất đoạn đấu khí, nhưng chỉ là là quý công tử tập võ, tập võ chỉ để nâng cao sức khỏe, vô tình lại mang đến danh lợi cùng địa vị. Mà
những chiêu thức kia của Tô Mi, đều bức ép người, hoàn toàn là sát
chiêu. Nếu không phải Tô Mi hạ thủ lưu tình, hắn đã sớm bị thương.
Mặc dù không biết Mộ Dung Thất Thất tại sao bên cạnh lại có tỳ nữ lợi
hại như vậy, nhưng sau khi biết sự lợi hại của Tô Mi, Lý Vân Khanh trong lòng cũng buông lỏng thêm chút ít, có thêm chút yên tâm, đối với lo
lắng an nguy của Mộ Dung Thất Thất , rốt cục cũng có thể buông xuống. Có cao thủ như thế ở bên người, Mộ Dung Thất Thất như thế nào cần lo vấn
đề an toàn đây!
Tô Mi thắng, khiến cho Mộ Dung Thanh Liên cùng
Hoàn Nhan Bảo Châu mở rộng tầm mắt. Mộ Dung Thanh Liên rốt cục cũng hiểu được chút ít về Mộ Dung Thất Thất , thì ra là thu được một tỳ nữ lợi
hại như vậy, cho nên mới kiêu ngạo như vậy, khó trách nàng lúc trước như thế, thì ra là do dựa vào cái này!
Mà Hoàn Nhan Bảo Châu, là
bị thủ đoạn của Tô Mi dọa. Khi còn ở Mộ Dung phủ, nàng từng tìm đến Mộ
Dung Thất Thất gây phiền toái, bị Tô Mi giáo huấn một trận, hiện tại
Hoàn Nhan Bảo Châu mới hiểu được, ngay lúc đó Tô Mi vốn là đã hạ thủ lưu tình, nếu không nàng căn bản không còn mạng để sống.
Nghĩ đến
chuyện lúc đó, Hoàn Nhan Bảo Châu không khỏi rùng mình một cái. Hoàn hảo ngày đó nàng cũng không có làm quá khó Mộ Dung Thất Thất. . . . . .
Chẳng qua là, cao thủ như thế tại sao lại nguyện ý đi theo Mộ Dung Thất
Thất ? Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc có cái mị lực gì, có thể làm cho nhiều người như vậy bị nàng hấp dẫn?
Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thoáng
qua một bên ghế ngồi của Mộ Dung Thất Thất, liền gặp khóe miệng nở nụ
cười của nàng ta, nàng cảm thấy thực chướng mắt. Vô luận như thế nào, nữ nhân này đã phá hủy nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua! Bởi vì, nàng
chán ghét Mộ Dung Thất Thất từ tận sâu trong nội tâm, nàng hận!
Trận đầu, chấm dứt với thắng lợi của Tô Mi, khiến cho Tô Mi cười khanh
khách đi xuống đài, Hoàn Nhan Khang tiến lên nghênh đón, cầm trong tay
một cành hồng mai.
“Làm gì?” Nhìn cành hồng mai mới được hái xuống trong tay Hoàn Nhan Khang, Tô Mi sửng sốt.
“Tặng nàng a! Chúc mừng nàng giành được thắng lợi!” Hoàn Nhan Khang
hiếm khi đứng đắn, mà cái chiêu tặng hoa này, là Tố Nguyệt nói cho hắn
biết , điều nay từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ dùng qua, cũng không
biết có tốt hay không, chẳng qua là nếu Tố Nguyệt cùng Tô Mi cùng nhau
hầu hạ Mộ Dung Thất Thất, so với hẳn là thì hiểu rõ Tô Mi yêu thích cái
gì hơn, cho nên Hoàn Nhan Khang thẳng thắn tiếp thu phương pháp của Tố
Nguyệt.
Hoàn Nhan Khang không biết, biện pháp này là do Mộ Dung Thất Thất dạy cho Tố Nguyệt, lúc nãy nàng chỉ vô tình nhớ nên mới
truyền cho hắn.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt có chút co quắp của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi cười ngọt ngào, trên gương mặt lây một mảng
mây hồng, “Cám ơn!” Tô Mi đỏ mặt, nhận lấy hoa trong tay Hoàn Nhan
Khang.
“Cái kia, công phu của ngươi thật giỏi! Rất tuyệt! Mới
vừa rồi chiêu thức cũng rất tốt! Nếu không, có thời gian chúng ta tỷ thí một chút nhé?”
Hoàn Nhan Khang nói lời này, khiến cho Mộ Dung
Thất Thất lúc này hận không thể đá cho hắn một phát vào mông. Hẹn hò yêu đương là phải đi ra ngoài dạo phố, tản bộ, xem cuộc vui, nghe hát, ăn
cơm sao. . . . . . Nào có hẹn cô nương người ta đi ra ngoài đánh nhau ?
Vị hoàng tử này bình thường nhìn rất cơ trí , làm sao đến lúc này lại
trở nên ngốc nghếch như vậy chứ?
“Ách –” Tô Mi sửng sốt, lời
mời của Hoàn Nhan Khang thật sự là quá nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhăn nhó một lát, Tô Mi cũng gật đầu, “Được rồi! Chờ sau khi trở về điện hạ nếu như muốn tỷ thí, ta sẵn sàng phụng bồi.”
Bây giờ, Mộ
Dung Thất Thất coi như là có thể hiểu được, hai người này đúng là tuyệt
phối, Tô Mi thế nhưng thật đáp ứng , xem ra không phải là người một nhà, thì không vào cùng một cửa a!
“Khanh Khanh, bây giờ rất nhàn rỗi nha?” Thấy Mộ Dung Thất Thất một mực
chú ý tới Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, Phượng Thương có chút khó chịu ,
không nhịn được đem Mộ Dung Thất Thất ôm vào trong lồng ngực của mình.
“Vương gia. . . . . .”
Nhìn thấu sự ghen tức trong mắt của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất
đầu ngón tay đặt trên môi của hắn, “Vương gia, chúng ta đã hạnh phúc, ta cũng muốn tất cả mọi người cũng phải hạnh phúc a! Mọi người có tốt thì
ta đây mới thật sự tốt! Lại nói, đem các nàng gả đi, chúng ta cũng có
thế giới riêng của hai người a –”
Kời nói vô cùng hấp dẫn kia,
khiến cho Phượng Thương cũng phải động tâm. Phượng Thương liếc mắt về
phía Tố Nguyệt phía sau Tô Mi, dứt khoát nghĩ nhanh đem tìm một nhà khá
mà gả Tố Nguyệt, để cho Tố Nguyệt cũng ổn định cuộc sống, như vậy hắn
mới có thể quấn quít lấy tiểu vương phi của mình một ngày mười hai canh
giờ.
Khi Phượng Thương âm thầm tính toán, bên này, trận đấu thứ hai cũng sắp bắt đầu.
“Vương gia, thật xin lỗi, ta thua.” Lý Vân Khanh đứng trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên áy náy ôm quyền.
“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Vân Khanh, không có chuyện
gì.” Long Trạch Cảnh Thiên biết đây không phải là do Lý Vân Khanh , thật sự là Tô Mi quá mức mạnh, gặp gỡ cô gái như vậy, đến hắn cũng bị đả
kích tinh thần.
“Bạch cô nương, tuyển thủ Bắc Chu quốc rất lợi hại, Bạch cô nương phải cẩn thận!”
Lý Vân Khanh nhắc nhở, khiến cho Bạch Ức Nguyệt vô cùng cảm tạ, “Cám ơn! Ta nhất định sẽ cẩn thận !”
Bạch Ức Nguyệt từng bước từng bước đi lên đài thi đấu, nàng hôm nay như cũ là một thân bạch y, trên đầu vẻn vẹn là một chỉ vẻn vẹn một cây trâm có hoa hải đường, chỉ có người biết chuyện mới biết, đây là Quang Hoa
công tử đưa cho Bạch Ức Nguyệt làm lễ vật, có giá trị liên thành, cũng
là cây trâm Bạch Ức Nguyệt yêu thích nhất , cho nên hôm nay tranh tài
muốn đeo lên.
Như Ý vốn là kỳ vọng đối thủ của mình là Lý Vân
Khanh hoặc là Long Trạch Cảnh Thiên, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên
lại bốc thăm phải Bạch Ức Nguyệt, khiến cho Như Ý có chút thất vọng.
Hắn không muốn cùng nữ nhân đấu kiếm, mà muốn cùng nam nhân có thể
thống khoái mà đánh một trận, nhưng đối phương lại là nữ nhân mà nói…,
hắn thô lỗ như vậy, vạn nhất khiến cho đối phương bị thương, hoặc hủy
dung người ta, vậy thì phiền toái, đặc biệt là Bạch Ức Nguyệt lại là nữ
nhân xinh đẹp như vậy, hạ thủ cũng không tốt.
Đại khái là bởi
vì nguyên nhân trên hắn còn có tỷ tỷ sinh đôi với hắn, Như Ý vẫn tương
đối tôn trọng phái nữ, lại đi theo bên cạnh Phượng Thương, trừ phi nữ
nhân đối với Phượng Thương bất lợi, nếu không hắn là sẽ không dễ dàng
thương tổn phái nữ . Hiện tại tranh tài, đối thủ là nữ , thật làm cho
hắn rối loạn a!
Không đánh thì thua, sẽ mất thể diện, mà đánh
thắng nữ nhân, cũng rất mất thể diện. Mang theo tâm trạng phức tạp như
vậy, Như Ý lên đài.
Mới vừa đi lên, Bạch Ức Nguyệt hướng hắn
gật đầu mỉm cười, Như Ý cười không nổi, nghiêm túc cũng không thể, chẳng qua là khóe miệng kéo ra tượng trưng, cuối cùng cảm thấy vẫn chưa đủ
hữu hảo, rồi hướng về phía Bạch Ức Nguyệt phất phất tay, bộ dáng tiếu
hài khiến cho thính phòng lập tức truyền tới một trận tiếng cười làm cho Như Ý lúng túng đỏ mặt.
Tập võ nhiều năm, Như Ý có vóc người
rất bền chắc, cũng rất cao, mặc dù không có cao bằng Phượng Thương,
nhưng cũng tầm một mét tám, da ngăm đen, một đôi mày rậm, một đôi mắt
sâu, mặc dù vừa mới qua tuổi mười chín, nhưng bởi vì hàng năm đi theo
bên cạnh Phượng Thương nên nhìn qua có vẻ thành thục rất nhiều.
Người này thực đáng yêu! Bạch Ức Nguyệt thầm nghĩ trong lòng. Lúc trước Tô Mi đã “Dọa người” , Bạch Ức Nguyệt còn tưởng rằng Như Ý cũng là như
vậy , không nghĩ tới Như Ý lại bất đồng với Tô Mi.
“Đông –” chiêng trống vang lên, trận đấu bắt đầu.
Vũ khí của Bạch Ức Nguyệt là bảo kiếm, còn của Như Ý lại là một đôi Lưu Kim chùy. Một cái chùy này, ước chừng khoảng hai mươi cân, hai cái hợp
lại bốn mươi cân, thấy trong tay Như Ý có lưu Kim chuy, Bạch Ức Nguyệt
lại cười một tiếng. Người nam nhân này thật ngây ngốc, rất hợp với một
đôi chùy này, trên người lộ ra khí thế, thật sự lại càng đáng yêu hơn.
Bạch Ức Nguyệt nở nụ cười, khiến cho Như Ý trong lòng lại có chút không thoải mái, hắn cho là mình trên mặt mình có vết dơ, mới khiến dẫn tới
mỹ nhân cười trộm, cho nên cầm lấy tay áo đưa lên trên mặt lau hai cái,
không ngờ động tác này lại càng chọc người khác buồn cười, Bạch Ức
Nguyệt thậm chí còn hoài nghi Như Ý thật sự là tới tranh tài sao? Vì sao một chút cũng không giống vậy!
Một cuộc tranh tài, mỹ nhân cười, cùng một nam nhân “Ngốc” bắt đầu.
Kiếm pháp của Bạch Ức Nguyệt vô cùng tốt, mặc dù là nữ tử, nhưng nàng
từ thuở nhỏ đã tập võ, kiến thức cơ bản vô cùng chắc, hơn nữa Bạch Ức
Nguyệt có tính cách thành thục, kiếm thuật cũng giống như tính cách của
nàng, vững vàng ổn trọng, nhiều chiêu chính xác hướng về điểm yếu của
Như Ý.
Hay cho một Tiểu nha đầu lợi hại! Mặc dù lúc trước Như Ý đối với Bạch Ức Nguyệt trong ấn tượng là hình dáng của một cô gái ôn
nhu, lúc này hắn coi như là đã thấy được nữ nhân này cũng rất lợi hại.
Vừa mới lên đã công kích, mặc dù không giống với Tô Mi mãnh liệt, nhưng
lại chắc chắn, thận trọng, trong lúc nhất thời cũng khiến cho Như Ý lâm
vào bị động.
“Ách, biểu ca, Như Ý thối kia rốt cuộc là có ý gì
a? Có phải hay không bởi vì đối phương là mỹ nhân, hắn không đành lòng
hạ thủ a?” Hoàn Nhan Khang đã trở lại trên khán đài, vừa thấy bộ dạng
của Như Ý, một bên trêu chọc nói, “Như ý bình thường đi theo biểu ca,
bản thân ta là cũng không có nhìn ra, hắn còn là một người thương hương
tiếc ngọc nha! Hôm nay coi như là đã thấy được!”
“Ngươi không
nói lời nào không ai bảo ngươi câm đâu!” Phượng Thương nhàn nhạt trả lời một câu, Hoàn Nhan Khang le lưỡi, biết biểu ca thích che chở người của
mình, nay lại cùng Mộ Dung Thất Thất vừa xứng một đôi , hai người đều
không cho người khác nói xấu trêu chọc người của mình.
Chờ Như Ý phục hồi tinh thần, đã bị Bạch Ức Nguyệt bức đến dọc theo cuối đài thi, chân đạp vào tảng đá, Như Ý trong đầu “Oang –” một tiếng, liền thanh
tỉnh lại.
Hắn đây là đang làm cái gì? Đây là cuộc thi tranh
tài, tại sao có thể khiêm nhượng đây! Nếu là ở chiến trường, địch nhân
là phái nữ hay nữ tướng quân ra trận, vậy hắn không phải là muốn bỏ vũ
khí đầu hàng sao? Như vậy sao được!
“Binh binh bàng bàng!” Như Ý vung Lưu Kim chuy, nện vào bảo kiếm trong tay Bạch Ức Nguyệt, khiến
người Bạch Ức Nguyệt tê rần, thối lui qua một bên, Như Ý vừa lúc lại
tung người trở lại nơi sân giữa.
Mới vừa rồi một búa kia của
Như Ý có lực rất lớn, Bạch Ức Nguyệt tay phải khẽ run, tay cầm bảo kiếm
nhiễm một màu đỏ. Người nam nhân này quả nhiên là khó đối phó! Bạch Ức
Nguyệt cắn răng, tiếp tục nghênh chiến.
Bạch Ức Nguyệt trong
lòng rất rõ ràng, Như Ý vốn là vốn hạ thủ lưu tình, nếu không, lấy lực
lượng của hắn, nhất định có thể dễ dàng đánh bại nàng, đến lúc đó đừng
nói tranh tài, nếu không kịp thời chữa trị, tay nàng cũng sẽ bị phế bỏ.
Chẳng qua là, trong lòng mặc dù cảm tạ Như Ý thủ hạ lưu tình, nhưng
Bạch Ức Nguyệt rõ ràng tầm quan trọng của tranh tài lần này. Mới vừa rồi Lý Vân Khanh đã thua, nếu nàng cũng thua nữa, vậy Tây Kỳ quốc thua cả
hai hiệp, muốn hai bên hòa nhau cũng quá khó khăn.
Nghĩ được như
vậy, Bạch ỨcNguyệt thúc dục đấu khí trên người, một vòng màu xanh nhạt
lượn quanh Bạch Ức Nguyệt, hiển nhiên, nàng đang ở giai đoạn màu xanh
ngũ đoạn, hơn nữa màu xanh ngũ bao quanh lại yếu kém cho thấy nàng mới
vừa tiến vào ngũ đoạn không được bao lâu.
Rõ ràng tay bị
thương, nhưng vẫn còn muốn tranh tài, thậm chí còn thúc dục đấu khí,
Bạch Ức Nguyệt mạnh mẽ cùng quật cường khiến cho Như Ý không nhịn được
kính nể. Cô gái này không tệ! Ít nhất, có tinh thần bất khuất rất tốt!
(TC: đổ ùi, đổ ùi)
“Ngươi không cần đấu khí?” Bạch Ức Nguyệt
thấy Như Ý như cũ không sử dụng đấu khí, có chút kinh ngạc. Vì sao nàng
muốn lựa chọnđấu võ tiếp, mà đối phương lại không muốn thúc dục đấu khí ? Nếu không có đấu khí, Như Ý chẳng lẽ tính toán muốn thua sao ?
“Ta không cần!” Như ý lắc đầu. Hắn sở dĩ không cần đấu khí, bởi vì khi
hắn xuống đài, hắn còn phải bảo vệ Phượng Thương. Thân là thiếp thân thị vệ của Phượng thương, nếu hiện tại sử dụng đấu khí, vậy ít nhất phải tu dưỡng năm ngày mới hồi phục, mà trong năm ngày này, ai hầu hạ Phượng
Thương đây chứ? Cho nên Như Ý lựa chọn văn đấu.
Bạch Ức Nguyệt thúc dục đấu khí, Như Ý cũng không dùng đấu khí, điều này làm cho mọi người rối rít nghị luận, như vậy Như Ý không phải là rõ
ràng thua sao? Như Ý là có ý gì?
Về phần Phượng Thương, sao lại không biết ý nghĩ của Như Ý chứ, người này tính tình quật cường, một
khi lựa chọn cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Bất quá, Phượng Thương cũng không lo lắng, lấy năng lực của Như Ý, cho dù không cần đấu khí, Bạch
Ức Nguyệt cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bạch Ức Nguyệt sử dụng đấu khí, cả người tản ra một thân ánh sáng thâm quầng, lúc này,
tốc độ của nàng nhanh hơn, lực lớn hơn nữa, chẳng qua là trong chớp mắt, sẽ đến bên canh Như Ý, bảo kiếm lại chỉ hướng cổ họng của Như Ý.
“Binh –” Như Ý hai tay vung Lưu Kim chuy đem bảo kiếm trong tay Bạch Ức Nguyệt kẹp lại, làm cho nàng không thể đi tới, cũng không cách nào
thoát thân lui về phía sau, không thể động đậy.
“Ngươi!” Bạch Ức Nguyệt tức giận, nhấc chân phải đá tới hạ thân Như Ý .
Thấy Bạch Ức Nguyệt tiến công vào điểm yếu của mình, Như Ý cười một
tiếng, hai bắp chân nhân cơ hội kẹp lấy chân phải Bạch Ức Nguyệt, làm
cho nàng không có cách nào nhúc nhích được.
Hai người, cứ giằng co như vậy, bảo kiếm của Bạch Ức Nguyệt bị lưu Kim chuy thu, chân phải
cũng bị bắp chân Như Ý kẹp lại , hai người bởi vì … động tác này mà sát
lại gần, bộ dáng muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.
Thấy
hai người bộ dáng “mập mờ”như vậy , bách tính vây xem liền cười lớn lên, thậm chí còn có người mở miệng trêu chọc, “Ha ha ha! Tiểu cô nương thật mạnh a, hiện tại coi như là gặp phải đối thủ rồi! Nhận thua đi!” “Đây
là không phải là tỷ võ chọn rể chứ? Tại sao lại như vậy a!”
“Đúng a! Tiểu cô nương cùng tiểu sinh này không tệ a!”
Tiếng cười của mọi người truyền tới tai Bạch Ức Nguyệt, làm cho gương
mặt trắng nõn của nàng ửng hồng, “Ba !” Nhân cơ hội Như Ý hai tay cầm
lấy lưu Kim chuy, Bạch Ức Nguyệt tay trái không có cầm kiếm tát lên mặt
Như Ý một cái, “Lưu manh!”
Như Ý bị đau, chân cùng tay đồng
thời buông ra, lại không nghĩ Bạch Ức Nguyệt cũng không có thu hồi chân, ngược lại một cước đá trúng bụng Như Ý.”Đồ lưu manh!” Bạch Ức Nguyệt
tức giận mắng một câu.
Không có chút phòng bị nào, Như Ý cầm
lấy lưu Kim chuy đặt mông ngồi dưới đất, hắn hiện tại rất vô tội a,
trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, hắn rốt cuộc làm cái gì? Hắn thật
là không có làm gì nha, vì sao lại bị Bạch Ức Nguyệt cho rằng mình lưu
manh? Còn vô duyên vô cớ bị đánh một cái tát, hơn nữa còn là làm trò
trước mặt nhiều người như vậy, thật là nghẹn chết hắn rồi!
Trên khán đài Mộ Dung Thất Thất lúc này đã cười đến đau cả bụng rồi, hai
người này đúng thật là đang tranh tài không thế? Thật là thú vị!
Thấy Mộ Dung Thất Thất cười đến chảy nước mắt, Phượng Thương đem nàng
ôm vào lòng, “Khanh Khanh, rốt cuộc có cái gì vui vẻ, lại cao hứng như
thế? Nói ra chia sẻ một chút!”
“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất
ôm lấy cổ Phượng Thương, môi đỏ mọng tiến tới bên tai Phượng thương nói, “Vương gia, ngươi nhìn bọn họ giống như một đôi tiểu oan gia không?
Nhìn thấy vẻ mặt của Như Ý, khiến ta muốn làm hồng nương cho bọn họ nha
‘’
“Ha hả –” thấy Mộ Dung Thất Thất lại muốn làm hồng nương
quấy phá, Phượng Thương cầm lấy tay nàng, “Khanh Khanh, ngươi vì người
khác làm hồng nương, vì sao không tự giúp mình đi! Ta là đợi thật lâu
rồi nha !”
“Vương gia. . . . . .” Phượng Thương đem chuyện này
trở về chuyện trên người mình, Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt lên, “Chờ thắng
giải nhất, trở về chúng ta sẽ làm đám cưới, Vương gia ngươi đối với an
bài này có hài lòng không?”
“Hài lòng!” Phượng Thương ánh mắt
cười đến dị thường yêu nghiệt, nghe được chính tai lời Mộ Dung Thất Thất nói tới “đám cưới”, khiến cho tâm tình hắn như bay trên mây.
“Bất quá, ta có điều kiện!”
Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời tựa như
tiểu tinh linh, “Đám cưới thì có thể, nhưng Vương gia phải hướng ta cầu
hôn! Không cầu hôn, ta không lấy chồng!”
“Cầu hôn? Biểu tẩu,
cầu hôn là cái gì?” nghe hết chuyện này tới chuyện khác, Hoàn Nhan Khang lỗ tai thính, một chút liền nghe thấy, lập tức hướng ánh mắt tới Mộ
Dung Thất Thất xin lãnh giáo.
” Bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh
nến, một bó hoa tươi nở rộ, tuyệt đẹp động lòng người, âm nhạc ru dương, chiếc nhẫn trang nhã dùng để cầu hôn, quan trọng nhất, là còn phải quỳ
một gối xuống, ánh mắt thâm tình hỏi cô gái ‘ nàng nguyện ý gả cho ta
không ?’–”
Lúc nói đến những điều này, trong mắt Mộ Dung Thất
Thất dị thường kích động, nàng thừa nhận mình là một nữ nhân có chút hư
vinh, đối với hôn nhân của bản thân tràn đầy coi trọng, đặc biệt là đối
với màn cầu hôn kia, tại lúc nàng còn là một tiểu oa nhi, đã vô số lần
ảo tưởng tới cảnh tượng kia. Đó là khiến cho một nam nhân quỳ một gối
xuống trước mặt mình, thâm tình ngắm nhìn đối phương nói ra yêu thương,
Mộ Dung Thất Thất xem một màn như vậy là cảm động lãng mạn nhất !
Mộ Dung Thất Thất nói một hồi, khiến cho Hoàn Nhan Khang nghe đến ngây
người.”Biểu tẩu, ngươi nói chậm một chút, để ta nhớ, sau này nói không
chừng ta còn có thể sử dụng nó! Biểu ca, ngươi cứ dựa theo yêu cầu của
biểu tẩu làm thử một lần, ta đi theo nhìn coi, đến lúc đó còn biết làm
sao để cầu hôn !
Cầu hôn? Danh từ mới này của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương cảm thấy hứng thú, nghe tới bước cầu hôn sau
cùng kia , khiến cho Phượng Thương không nhịn được ngắm nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng hào của Mộ Dung Thất Thất, lúc này trên mặt Mộ Dung Thất
Thất tràn đầy vẻ mong ước, làm cho Phượng Thương âm thầm đem những này
ghi tạc trong lòng .
Chỉ cần là nàng thích, nàng hi vọng, hắn
cũng muốn đem hết toàn lực để thỏa mãn nàng, nam nhân phải cưng chiều nữ nhân, huống chi nữ nhân này lại là người mình yêu mến. Hơn nữa, hắn đối với chuyện cầu hôn này cũng rất có hứng thú, nếu Mộ Dung Thất Thất muốn vậy, hắn sẽ đáp ứng! Chỉ cần có thể cưới nàng làm vợ, cho dù Mộ Dung
Thất Thất muốn cả thiên hạ này, hắn cũng đoạt tới đưa nàng thì có làm
sao đâu!
Chờ Mộ Dung Thất Thất giải thích rõ ràng cho Hoàn Nhan Khang về vấn đề “Cầu hôn” ,thì trên đài trận tranh tài đang tiến vào
cao trào, so với lúc trước là khiêm nhượng,kiếm pháp của Bạch Ức Nguyệt
thiên về tia dũng mãnh, ngược lại bây giờ lại tăng lên nhiều .
So sánh mà nói, Như Ý tựa hồ bị cái tát của Bạch Ức Nguyệt khiến cho”Sợ” rồi, vì tránh khỏi chọc vào cô nãi nãi này, cũng không giải thích được
cái danh hiệu “Lưu manh” đeo trên lưng, hơn nữa trước mặt mọi lại bị một cái bạt tai, Như Ý chỉ có thể gặp chiêu đỡ chiêu, không có công kích,
chính là chọn dùng phòng thủ.
Bất quá, cho dù là phòng thủ,
nhưng gió thổi cũng không lọt, Như Ý đem Bạch Ức Nguyệt liên tiếp một
lần lại một lần công kích ngăn trở ở bên ngoài. Tô Mi lúc trước là tốc
chiến tốc thắng, nhưng bọn họ, tựu hồ muốn đánh lâu dài.
Đây là một trận tỷ thí sức chịu đựng, người nào không kiên trì được, vậy thì người đó thua.
Bạch Ức Nguyệt rõ ràng biết được điểm này, chẳng qua là nàng hiện tại
căn bản không có cách nào đột phá phòng tuyến của Như Ý, người nam nhân
này thật là quá ngoan cố , vô luận nàng từ trên xuống dưới hướng đối
phương công kích, cũng bị hắn ngăn chặn trở lại.
Bạch Ức Nguyệt biết, Như Ý là nhường cho mình.
Sau khi đánh Như Ý một bạt tai, nàng có chút hối hận, hối hận mình manh động, rõ ràng đối phương không có bất kỳ hành động không phải nào, va
chạm trong cuộc thi là điều khó tránh khỏi , nàng lại tát đối phương một bạt tai, khiến cho nàng có chút hối hận. Rồi trong trận tỉ thí, Bạch Ức Nguyệt rõ ràng biết được năng lực của mình và Như Ý hoàn toàn chênh
lệch, hắn không có bất kỳ công kích nào, chẳng qua chỉ là phòng thủ,
nhưng nàng lâu như vậy cũng không thể đột phá, người nam nhân này thật
là sâu không lường được.
Sức chịu đựng của cuộc tỷ thí, so sánh về sự chịu đựng của hai bên, cũng như so sánh sức thừa nhận của đối
phương. Thời gian lâu hay nhanh là ở bọn họ “Ngươi tới ta đi” trên không trung chạy qua chạy lại, Bạch Ức Nguyệt trên trán một tầng mảnh mồ hôi
dày đặc, thể lực của nàng vốn không bằng Như Ý, hiện tại còn dong dài
như vậy, sớm muộn gì cũng thua.
Làm sao bây giờ? Bạch Ức Nguyệt trong lòng rất gấp, kiếm pháp trong tay cũng có chút lộn xộn, mặc dù
nàng có ý nghĩ ổn định, nhưng là thời gian càng dài, đối với nàng càng
là bất lợi.
Bạch Ức Nguyệt mới vừa rồi bị đả thương chỉ kịp
băng bó qua loa một chút, hiện tại máu tươi đã nhiễm đỏ cả mảnh vải màu
trắng, trên tay truyền tới đau đớn, mặc dù nàng cắn răng để kiên trì,
nhưng mà Như Ý thấy rõ ràng được tay phải của thiếu nữ cầm kiếm trước
mặt này hơi run , lực công kích so với các lần trước yếu hơn.
Đang lúc Bạch Ức Nguyệt cho rằng mình phải thua, đột nhiên phát hiện sơ
hở của Như Ý, tay phải của hắn tựa hồ cầm chùy yếu hơn, liền tấn
công.”Vụt –” Bạch Ức Nguyệt dùng bảo kiếm trong tay đâm về phía bụng Như Ý, khiến hắn tránh né không kịp, trực tiếp té xuống đấu trường.
“Không phải chứ!” Có người kêu lên, rõ ràng là thấy Như Ý đã nắm chắc
phần thắng, làm sao sẽ phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này, bị Bạch Ức Nguyệt đánh rớt xuống đấu trường đây!
Thấy tình cảnh này, Mộ Dung Thất Thất bàn tay nhỏ bé khoác vào cánh tay
của Phượng Thương, “Vương gia, nhìn thấy chưa a, Như Ý là thương hoa
tiếc nguyệt a . Chẳng qua là, hoa rơi cố ý, không biết nước chảy có thể
hay không vô tình!”
Cao thủ đều có thể nhìn ra được, Như Ý là
cố ý để lộ ra sơ hở, hắn làm như vậy, là nhường Bạch Ức Nguyệt. Chẳng
qua là lựa chọn của hắn, làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng
nổi, bất quá hắn cũng không thèm để ý đến những thứ này, “Cô nương,
ngươi thắng!” Như Ý hướng Bạch Ức Nguyệt ôm quyền.
“Cám ơn
ngươi –” Bạch Ức Nguyệt cũng đã nhìn ra Như Ý là cố nhường cho mình, nếu không người thua sẽ là nàng. Chẳng qua là hắn vì sao lại muốn nhường?
Chẳng lẽ hắn không hy vọng Bắc Chu quốc thắng sao?
Không đợi
Bạch Ức Nguyệt suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Như Ý đã tự mình giải đáp
thắc mắc của nàng, “Cô nương tay bị thương, hãy sớm một chút bôi thuốc
băng bó cẩn thận. Khí lực của ta quá lớn, khiến cô bị thương, thật là
xin lỗi!”
Nói xong, Như Y trở lại vị trí của Bắc Chu quốc hướng Phượng Thương trên đài xin tội, “Vương gia, thuộc hạ thua, xin Vương
gia trách phạt!”
“Ừ.” Phượng Thương thanh âm dài, vẻ mặt trước
nay chưa có điểm nghiêm túc như vậy, thấy vậy Như Ý cả kinh, đầu lại
càng cúi buông xuống , “Thuộc hạ tài nghệ không bằng người, xin Vương
gia trách phạt!”
“Vương gia, ngươi cũng đừng hù dọa hắn nữa!”
Mộ Dung Thất Thất thấy Như Ý như vậy, cười quơ quơ cánh tay trước mặt
Phượng Thương, “Bạch cô nương cùng ta có giao hảo, Như Ý nhường cho
nàng, cũng là cho ta một cái nhân tình, ta còn muốn cảm tạ Như Ý đây!
Tại sao có thể trách phạt hắn đây!”
Mộ Dung Thất Thất “Giải
vây” , khiến cho Phượng Thương sắc mặt rốt cục cũng dễ nhìn một chút,
“Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Hôm nay cực khổ rồi!”
Chờ Như Ý vẻ mặt đau khổ quay đi, Phượng Thương mới cười ra tiếng, “Như
thế nào, Khanh Khanh, ta đây vẻ mặt giả trang như thế nào?”
“Rất tuyệt! Vô cùng tốt !”
Thật ra thì, Phượng Thương cũng không có ý trừng phạt Như Ý, hắn hiểu
tính cách Như Ý, trừ phi gặp phải nữ sát thủ,lúc đó sẽ hạ thủ vô tình,
bình thường cũng là rất khiêm tốn, không có tư tưởng chủ nghĩa đại nam
nhân, hiện tại để cho hắn đánh nhau với một cô nương như hoa như ngọc,
đúng là làm khó hắn.
Bạch Ức Nguyệt chờ sau khi Như Ý đi thì
một mực nhìn hắn, sợ bởi nguyên nhân vì nàng, Như Ý bị Phượng Thương
trách phạt, cũng may nhìn Phượng Thương vẻ mặt rất hòa ái, Bạch Ức
Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, người cũng mềm nhũn, ngồi phịch ở trên mặt đất. (TC: đổ lun….)
“Là đấu khí hao hết khí lực,
cho nên thân thể có chút mỏi mệt ,không có gì đáng ngại!” đại phu canh
giữ ở bên cạnh lập tức tiến lên, giúp Bạch Ức Nguyệt băng bó lại vết
thương, lại bắt mạch kiểm tra, xác định không có chuyện gì rồi, mọi
người mới yên tâm lại.
Hai trận tranh tài, một Thắng một thua, Bắc Chu quốc cùng Tây Kỳ quốc tạm thời hòa nhau.
Hiện tại đến phiên trận đấu thứ ba rồi, trước khi Hoàn Nhan Khang ra
sân, Mộ Dung Thất Thất ở bên tai Hoàn Nhan Khang dặn dò mấy câu, Hoàn
Nhan Khang có chút giật mình, “Biểu tẩu, không phải chứ? Ngươi thật muốn như vậy?”
“Dĩ nhiên!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, “Ngươi trả lời ta, cái này ngươi rốt cuộc là giúp, hay là không giúp?”
“Cái này. . . . . .” Hoàn Nhan Khang nhíu mày, lại nhìn một chút Tô Mi, cuối cùng mới đứng lên, “Nếu là biểu tẩu nói như vậy, ta đây không thể
không đồng ý rồi! Giúp!”