Đối mặt với Long Trạch Vũ Nhi ương ngạnh, biểu tình Phương Đồng vẫn trước sau như một, âm thanh cũng vững vàng như trước.
“Hồi bẩm công chúa, thứ nhất, ta không phải là con chó, mắt ta tuy rằng nhỏ, nhưng thị lực vẫn tốt lắm. Thứ hai, Tuyệt Sắc phường của chúng ta
bán quần áo luôn chú ý tới thứ tự đến trước và sau, mặc kệ ngài là ai,
là thân phận gì, tôn quý như thế nào, đã đến Tuyệt Sắc phường chính là
khách hàng chúng ta, chúng ta sẽ đối xử bình đẳng.”
Bộ dáng
không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng với giọng nói tràn đầy ý châm biếm
của Phương Đồng làm cho Phượng Thương thực tán thưởng, sự tán thưởng này lan đến cả Quang Hoa công tử đứng đằng sau Phương Đồng, có thể đem thủ
hạ dạy dỗ được như vậy, Quang Hoa công tử này tuyệt đối không phải người thường.
“Làm càn!” Mộ Dung Tâm Liên thấy Long Trạch Vũ Nhi
chưa kịp phải ứng, lập tức đứng ra chửi:“Bộ y phục đã này được công chúa coi trọng, ngươi chỉ có thể bán cho nàng, không phải muốn tiền sao,
nhiều hay ít?!”
“Một vạn lượng hoàng kim.”
Phương Đồng vừa hô giá, trực tiếp khiến mí mắt Mộ Dung Tâm Liên nhảy dựng lên:“Một vạn lượng ? Hoàng kim? Ngươi là cướp à!”
“Ngài là?” Phương Đồng híp mắt, vờ như không biết thân phận của Mộ Dung Tâm Liên.
“Hừ!” Mộ Dung Tâm Liên sửa lại quần áo, hất cằm lên cao:“Ta là Tĩnh vương phi!”
“Nha –” Phương Đồng cố ý kéo dài tiếng nói: “Nhưng mà hình như Tĩnh vương gia Tây Kì quốc chỉ có một vị Trắc phi……”
“Ngươi –” Mộ Dung Tâm Liên hiện tại đang buồn bực về thân phận của
mình. Vì sao không phải là Vương phi, chỉ hơn nhau một chữ “Trắc”, cư
nhiên lại bị một chưởng quầy nho nhỏ cười nhạo, khiến cho sắc mặt nàng
cực kỳ khó coi.“Ta lập tức sẽ thành Vương phi !”
Khi nói
chuyện, tay Mộ Dung Tâm Liên không tự giác xoa xoa bụng của mình, mà
động tác này, lại bị Phượng Thương thu vào trong mắt. Thì ra là thế, khó trách nàng lại kiêu ngạo như vậy, là vì đã có chỗ dựa vào a!
“Chưởng quầy, đây là một vạn lượng hoàng kim.” Như Ý đưa lên một cái
hộp, đặt trước mặt Phương Đồng, mở ra, một mảnh kim quang,“Công tử nhà
ta vừa ý ‘Kim Lũ Y’, thanh toán tiền trước, nửa tháng sau sẽ tới lấy
hàng.”
Như Ý lễ phép khách khí cùng với Long Trạch Vũ Nhi điêu
ngoa ương ngạnh bên kia tạo thành hai cực đối lập, mà chủ nàng lại hào
phóng xuất tiền, khiến cho người ta sợ hãi không thôi, cũng đồng thời
khiến cho bọn khách nhân nghị luận huyên náo cả lên.
“Nếu công
tử thanh toán tiền trước, vậy cửa hàng của chúng ta cũng liền ngoại lệ,
để cho công tử lấy quần áo trước.” Phương Đồng sai người ta gói “Kim Lũ
Y” lại, cười tủm tỉm , cầm quần áo đưa cho Như Ý.“Công tử hẳn là mua cho phu nhân của ngài! Phu nhân thật sự thật may mắn a!”
“Đa tạ……”
Phương Đồng dùng từ phu nhân để gọi Mộ Dung Thất Thất, khiến tâm tình
Phượng Thương thực thỏa mãn. Đúng vậy, không bao lâu nữa, nàng sẽ trở
thành tân nương của hắn a, trở thành Vương phi của hắn. Phu nhân? Nương
tử? Ái phi? Khanh khanh*? Thất nhi……gọi nàng như vậy, xác thực không
tồi. (* vợ chồng gọi nhau thân mật….sau này a chuyên gọi chị bằng từ
này)
“Đứng lại!”
Thấy Phượng Thương cùng Như Ý mang
theo “Kim Lũ Y” mà mình yêu thích đi tới cửa, định ly khai, Long Trạch
Vũ Nhi không hề gây hấn với Phương Đồng nữa, mà lại sai người ngăn bước
Phượng Thương.
“Ngươi có thể đi, nhưng mà phải để quần áo phải lại!”
Long Trạch Vũ Nhi nhìn chằm chằm bộ “Kim Lũ Y” trong tay Như Ý, ánh
sáng vàng lấp lánh trên màn lụa mỏng, nó được, khiến nó trở nên thần bí. Quần áo này, Long Trạch Vũ Nhi cực kỳ yêu thích, tuyệt đối không cho
phép bộ quần áo xinh đẹp như vậy được trưng diện trên người kẻ khác!
“Giữa ban ngày ban mặc, công chúa chẳng lẽ muốn cướp sao?” Âm thanh
Phượng Thương mang theo chút hàn ý, Như Ý hiểu rõ chủ tử, lập tức bắn
lên trời một quả pháo hoa.
Pháo hoa màu đỏ nổ tung trên không
trung, thật là đẹp mắt. Biết đối phương muốn tìm người đến hỗ trợ, nhưng mà Long Trạch Vũ Nhi căn bản không sợ hãi. Nơi này là Tây Lương, là
kinh thành Tây Kì, nàng là Bình Dương công chúa của Tây Kì quốc, trừ khi phụ hoàng mẫu hậu ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được nàng!
“Quần áo này, bổn cung muốn!”
Thủ hạ của Long Trạch
Vũ Nhi đã chạy đi báo tin cho cấm quân ở kinh thành, nhìn người nọ chạy
đi so với con khỉ còn nhanh hơn, dưới mũ sa, Phượng Thương nhếch miệng
lộ ra một nụ cười thị huyết.
“Nói càn! Rõ ràng là công tử nhà
ta nhìn thấy trước, còn trả một vạn lượng hoàng kim!” Thấy cấm quân của
kinh thành chạy lại đây, Như Ý tiến lên phía trước bảo hộ Phượng Thương: “Không nghĩ tới công chúa của một quốc gia thế nhưng không phân rõ phải trái như vậy! Không thể mua nổi liền ngang ngạnh cướp bóc, đây là cái
đạo lý gì! Các ngươi còn có tuân theo vương pháp?!”
“Vương pháp?” Nghe thấy từ này, Long Trạch Vũ Nhi giống như nghe được
chuyện đáng cười nhất: “Vương pháp là do nhà ta đặt ra, ở nơi đây, bổn
cung chính là vương pháp!”
Thủ lĩnh cấm quân vội vã tới nhưng
khi vừa thấy Long Trạch Vũ Nhi, liền cảm thấy đau đầu. Vị công chúa này
dường như không có việc gì làm, cứ thích sai khiến bọn họ làm chuyện tầm phảo.
Hồi trước, ầm ĩ đòi đóng cửa Thông bảo trai, kết quả
hiện tại các vị phu nhân trong toàn kinh thành đều nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, không có Thông bảo trai, châu báu trang sức các nàng yêu thích cũng không có, không thể chỉ trích công chúa, chỉ có thể đối với hắn
cái tiểu thủ lĩnh này ra tay tàn độc, ngay cả phu nhân nhà mình cũng
phạt hắn ngủ vài ngày dưới đất.
Chỉ mới yên tĩnh có vài ngày, Bình Dương công chúa lại làm ầm ĩ lên, thật không biết khi nào mới là lần cuối –
“Hạ quan bái kiến Bình Dương công chúa……” Tuy rằng không tình nguyện,
nhưng vẫn không thể không cung kính hành lễ. Ai bảo thân phận nhà người
ta cao quý, lão cha chính là đại boss* của quốc gia này a! (*nguyên văn
tg)
“Ngươi, cướp đoạt kiện quần áo kia cho bổn cung!” Long
Trạch Vũ Nhi chỉ vào Phượng Thương, Mộ Dung Tâm Liên ở một bên kéo kéo
ống tay áo Long Trạch Vũ Nhi, nàng mới sửa miệng: “Không, là lấy lại đây cho bản cung!”
“Công chúa, quần áo này là của người ta , ngài như thế nào có thể –”
“Ba –” Long Trạch Vũ Nhi đang nghẹn một bụng khí, lại không có chỗ để
phát tiết, nghe Hồ Bất Tu nói những lời này, lập tức giáng một bạt tai
lên mặt hắn“ Việc bản cung làm khi nào thì đến phiên ngươi lên tiếng!
Đừng có mà dạy dỗ bổn cung, kêu ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó!”
Long Trạch Vũ Nhi một cước đem Hồ Bất Tu đá đi, quay mặt về đám cấm
quân đứng phía sau ra lệnh,“Các ngươi nghe đây, ai lấy được ‘Kim Lũ Y’
cho bản cung thì bản cung sẽ cho hắn ngồi ở vị trí thủ lĩnh cấm quân!”
Lời này lọt vô tai bọn cấm quân, các mắt liền sáng lên.
Thủ lĩnh cấm quân, dù là ai cũng đều muốn ngồi trên cái vị trí kia! Dù
sao nếu gặp chuyện không may thì còn được Bình Dương công chúa chống đỡ, vả lại, đối phương bất quá cũng là một chủ một tỳ, động động não những
người này liền lập tức quy phục Long Trạch Vũ Nhi.
Chỉ một lát, bốn mươi tên cấm vệ quân đã bao vây Phượng Thương cùng Như Ý, vũ khí
trong tay hướng về hai chủ tớ, tư thế thực kiên cường.
“Lớn
mật!” Như Ý ngàn vạn lần không nghĩ tới, đám người này thế nhưng lại
nghe lời một nữ nhân xui khiến, thật sự dám động thủ với Vương gia nhà
bọn họ, nếu họ là người Bắc Chu, cho họ mười cái lá gan cũng không dám.
“Phốc xích –” Không chỉ Long Trạch Vũ Nhi, Mộ Dung Tâm Liên cũng cười , bất quá chỉ là cái tiện tỳ, thế nhưng đối lại đứng trước mặt công chúa
Tây Kì quốc mà nói như vậy, thật sự là đồ lỏng não.
“Uy, đem
quần áo của công chúa giao ra đây!” Có người tay cầm đao tiến lên trước, bày ra tư thế nếu ngươi không giao quần áo thì sẽ biết tay.
Thấy đối phương như vậy, Phượng Thương hừ lạnh một tiếng,“Nếu bổn vương nói không?”
“Ha ha ha! Các ngươi nghe thấy gì không, hắn thế nhưng dám xưng bổn
vương! Bổn vương?!” Long Trạch Vũ Nhi cười ha hả, châu sai* trên đầu
cũng run run theo màn cười,“ Điêu dân lớn mật, dám giả mạo Vương gia,
thật sự đáng chết vạn lần! Người đâu, chém hắn cho bản cung!” (*trâm
ngọc)