“Minh Nguyệt Thịnh, hắn là thái tử của Nam Phượng quốc, đến Tây Kỳ làm
con tin cũng được mười năm.” Sau khi Minh Nguyệt Thịnh lên thuyền,
Thượng Quan Vô Kỵ đứng bên cạnh nàng khẽ nói.
Con tin? Thái tử? Không phải là tù nhân sao… Mộ Dung Thất Thất như có điều suy nghĩ, âm thầm đánh giá Minh Nguyệt Thịnh.
Một đôi guốc gỗ, cước bộ nhẹ nhàng, một kiện tử y* đơn giản, đai lưng
buộc tùy tiện, lộ ra một mảng da màu đồng ở phía ngực, một cái hồ lô
đựng rượu, đeo ở bên hông. (*y phục màu tím)
Một dải lụa màu
tím, đơn giản buộc quanh đầu tóc đen, một đôi mắt đa tình ngang ngạnh,
khẽ đảo qua mọi người một lượt, khi hướng đến chỗ Mộ Dung Thất Thất,
liền khẽ gật đầu, xem như chào nàng, cuối cùng dừng lại trên người Long
Trạch Cảnh Thiên.
“Vương gia hảo!” Minh Nguyệt Thịnh vái chào,
cũng không để ý đến lễ nghi, trực tiếp ngồi trên chiếu, thuận tay nâng
bầu rượu lên. “Rượu ngon–”
Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên mở miệng, Minh Nguyệt Thịnh ngửa đầu, để dòng rượu mát lành trôi tuột vào miệng.
Người này thực thú vị! Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ thời đại này chính là thời đại của mỹ nam, chỉ riêng những nam
nhân trên thuyền này, không người nào không phải tinh phẩm. Long Trạch
Cảnh Thiên cao quí, Thượng Quan Vô Kỵ anh dũng, Lý Vân Khanh phiêu dật,
Bạch Mục Phi tuấn lãng, còn vị thái tử tha hương- Minh Lạc Thịnh này,
lại là một loại phong lưu khác người.
Không biết cái vị phu
quân mình chưa từng gặp có bộ dạng như thế nào? Nghe nói Nam Lân vương
là nam nhân tuấn mỹ nhất Bắc Chu, cũng có người nói, hắn là Thiên hạ đệ
nhất mỹ nam, không biết những lời đồn này là thật hay giả…
Đối
với Minh Nguyệt Thịnh, đám thiếu nữ này tựa hồ không để vào mắt. Dù sao
cũng chỉ là một con tin không được xem trọng, cho dù là thái tử, thì thế nào? Có thể quay về Nam Phượng quốc hay không đã là vấn đề lớn chứ đừng có nói đến chuyện tương lai!
“Vương gia, rượu này ngon, có thể thưởng cho ta không?” Minh Nguyệt Thịnh uống hết rượu, tựa hồ không vừa lòng lắm, lại có chút khát cầu nhìn về phía bầu rượu trước mặt Long
Trạch Cảnh Thiên, vẻ mặt y như mèo nhìn thấy cá :”Bảo bối của ta, nhiều
ngày chưa gặp được rượu ngon như vậy!”
Khi nói chuyện, Minh
Nguyệt Thịnh nhẹ nhàng gở xuống cái hồ lô bên hông mình, giống như đây
là báu vật trân quí của thế gian, khiến cho Long Trạch Vũ Nhi nhạo
báng:” Hoàng huynh, nếu hắn muốn như vậy, huynh liền thưởng cho hắn đi!
Miễn cho người ta nói bọn mình khi dễ con tin!”
Lời của Long
Trạch Vũ Nhi khiến bọn nữ tử khinh miệt cười, chỉ riêng Bạch Ức Nguyệt
im lặng ngồi, xem mọi việc tựa như không liên quan đến mình.
Minh Nguyệt Thịnh dường như không hề nghe được lời nói trào phúng của
Long Trạch Vũ Nhi, vẫn duy trì bộ dáng khao khát mà nhìn bầu rượu.
“A—” Bộ dạng của đối phương, có lẽ đã khiến Long Trạch Cảnh Thiên vui
vẻ, hắn vẫy vẫy tay, cho người mang đến hai bình rượu ngon đặt trước mặt Mnh Nguyệt Thịnh:” Tặng cho ngươi!”
“Tạ ơn vương gia! Tạ ơn
vương gia!” Minh Nguyệt Thịnh kích động, liên tiếp nói cám ơn hai lần,
sau đó lại giống như không có tin rằng Long Trạch Cảnh Thiên hào phóng
như vậy, lại hỏi:” Thật tặng cho ta sao?”
Bộ dáng dè dặt kia, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên cười ha hả:”Nói thưởng cho ngươi, ắt hẳn cho ngươi!”
“Đa tạ! Đa tạ!” Minh Nguyệt Thịnh vừa nhanh chóng cầm lấy hồ lô, vừa
cẩn thận sờ sờ bình rượu:” Hắc hắc, ta đem về uống từ từ! Rượu tốt như
vậy, phải tinh tế nhấm nháp.”
“Ừ, vậy ngươi đi trước!” Sau khi
đùa bỡn Minh Nguyệt Thịnh, tâm tình của Long Trạch Cảnh Thiên tựa hồ khá hơn nhiều khi bị Mộ Dung Thất Thất ảnh hưởng: “Đi!”
Minh
Nguyệt Thịnh ôm một vò rượu, thật thận trọng đưa cho Phúc Nhĩ, lại đem
vò rượu còn lại ôm vào trong ngực, một tay cầm lấy thang dây, hạ thuyền. Không biết có người cố ý hay không, thuyền lớn bỗng lắc lư hai cái,
Minh Nguyệt Thịnh không giữ vững được, một đầu chúi thẳng xuống hồ.
“Điện hạ!” Phúc Nhĩ sốt ruột giơ mái chèo kéo Minh Nguyệt Thịnh lên,
không nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh lại đem bình rượu để lên thuyền
trước:”Rượu của ta! Đừng có làm hỏng rượu của ta!’
“Phốc
xích—”‘ Nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh uất ức như vậy, Mộ Dung Thanh Liên
cười đến ra tiếng:”Thật sự chưa có thấy qua vị thái tử nào như hắn, để
xách giày cho vương gia cũng không xứng!”
Lời nói của Mộ Dung
Thanh Liên chiếm được sự tán đồng của mọi người, trong mắt bọn họ, cái
vị Thái tử của Nam Phượng quốc này chính là một kẻ bất tài không hơn
không kém.
Bất quá, hắn thật sự là một bao cỏ sao? Mộ Dung Thất Thất trầm ngâm nhìn cái người ướt sũng đang từ hồ trèo lên thuyền, còn quay đầu “ha hả”
cười ngây hô với mọi người- Minh Nguyệt Thịnh. Người này quả nhiên rất
thú vị—-
“Tam muội, uống chén nước đậu xanh, giải nhiệt.”
Trò khôi hài qua rồi, Mộ Dung Tâm Liên bưng lên một chén nước đậu xanh:”Khát chứ!”
“Không cần.” Chỉ cần nghe thôi, Mộ Dung Thất Thất liền biết chén nước
đậu xanh này có bỏ thêm thuốc, bất quá lần này nàng lười chơi trò con
nít cùng Mộ Dung Tâm Liên, trực tiếp thẳng thừng cự tuyệt.
“Nước đậu xanh của Nhị tỷ ta không uống nổi, ngày trước uống rượu của
Nhị tỷ, suýt chút nữa mất đi danh tiết, hôm nay nếu thực uống chén nước
đậu xanh này, nói không chừng liền trượt chân rơi vào trong hồ, chết thế nào cũng không biết.”
Mộ Dung Thất Thất nói thẳng như vậy,
khiến cho sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên hết xanh lại tới đỏ, nàng không ngờ
rằng Mộ Dung Thất Thất không hề giữ cho nàng chút mặt mũi, trực tiếp nói chuyện trước đây ra.
Lại thấy, khi Long Trạch Cảnh Thiên nghe
được lời vừa rồi của Mộ Dung Thất Thất, lại cau mày nhìn nàng, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên dù phẫn hận, cũng không thể không ôn hòa tươi cười:”
Tam muội, ngươi thật thích nói đùa!”
“Nhị tỷ, quan hệ tỷ muội
giữa ta và ngươi như thế nào, trong lòng ai cũng biết rõ, không cần
thiết phải ra vẻ như vậy, mấy năm nay, ta phải diễn trò với ngươi thật
quá mệt mỏi. Hiện tại, Nhị tỷ đã đạt được ý nguyện, muội muội cũng sắp
phải gả đi, hôm nay nhìn thấy Nhị tỷ cùng tỷ phu hòa hợp như vậy, lòng
ta cũng xem như yên tâm.”
Mộ Dung Thất Thất đi đến giữa thuyền, hướng mọi người dịu dàng cúi đầu.
“Mộ Dung Thất Thất đa tạ các vị đã chiếu cố, trước đây có lỗi lầm gì,
thỉnh các vị hãy thông cảm. Ngàu sau núi cao sông dài, cũng không có cơ
hội tạm biệt mọi người, hôm nay ta liền mượn danh nghĩa của vương gia
cũng là tỷ phu của ta, để buổi tiệc này trở thành tiệc đưa tiễn. Chén
rượu sau đây, xem như ta dùng để bồi tội!”
Mộ Dung Thất Thất thống khoái uống cạn một chén rượu, đưa chén rượu rỗng về phía mọi người, nói:” Tố Nguyệt, chúng ta đi!”
Khi mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu Mộ Dung Thất Thất đang nói
gì, một chiếc thuyền nhỏ liền đến sát đây, người trên thuyền chính là
Phượng Ngọc:”Công chúa, đến giờ cần đi học, thỉnh công chúa dời giá!”
“Làm phiền cô cô!”
Mộ Dung Thất Thất nói bằng giọng Bắc Chu với Phượng Ngọc, liền khiến
Long Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc, chỉ vài ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Thất
Thất đã có thể nói tiếng Bắc Chu tốt như vậy, nữ tử này thật sự là cái
phế vật trong mắt mọi người sao?
Vấn đề này vốn chẳng thể nào xác minh được bởi Mộ Dung Thất Thất đã đi lên thuyền nhỏ.
Nhìn thuyền nhỏ đi xa, Long Trạch Cảnh Thiên nghe thấy một giọng nói
vang lên trong lòng, giữ nàng lại, bằng không ngươi sẽ hối hận! Thanh âm này không hiểu sao lại vang lên, ngay cả Long Trạch Cảnh Thiên cũng
chẳng thể khống chế được mình. Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, người
đã đi xa.
Khi thuyền cập bến, Mộ Dung Thất Thất đưa cho Tố Nguyệt một phong thơ, dặn nàng giao cho Minh Nguyệt Thịnh.
Phía bên kia, Minh Nguyệt Thịnh cũng cập bờ, nhìn thấy Tố Nguyệt đưa thư đến, Minh Nguyệt Thịnh có chút ngơ ngác.
“Tiểu thư nhà ta nói điện hạ là sen trong giếng, hy vọng điện hạ sớm
ngày thức tỉnh.” Tố Nguyệt cúi đầu cười khanh khách, xoay người rời khỏi tầm mắt của Minh Nguyệt Thình.