“Mẫu hậu……” Long Trạch Vũ Nhi đem theo một bụng đầy ủy khuất đi tới bên
người Đoan Mộc Tình, “Mẫu hậu, phụ hoàng dường như chẳng hề đau lòng Vũ
Nhi ?”
“Vũ Nhi, ráng nhẫn, chờ mẫu hậu sinh hạ tiểu đệ đệ, chờ
tiểu đệ đệ làm thái tử, làm hoàng đế, sẽ không còn người dám khi dễ
chúng ta !” Đoan Mộc Tình nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi bảo bối.
Nghe xong lời Đoan Mộc Tình nói, Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên đẩy nàng
ra,“Thái tử, thái tử, thái tử! Trong mắt, trong lòng người cũng chỉ có
đệ đệ, thầm nghĩ muốn con trai, căn bản không thèm để ý đến nữ nhi này!
Người đã thích con trai như vậy, vì sao lúc trước thời điểm sinh hạ ta,
không đem ta bóp chết luôn đi!”
“Vũ Nhi, ngươi nói gì vậy?”
Nhìn thấy một mặt xa lạ của nữ nhi, Đoan Mộc Tình như bị dọa, đưa thủ
muốn lau đi lệ ở khóe mắt Long Trạch Vũ Nhi, lại bị nàng ta đẩy tay ra.
“Ta chán ghét ngươi, chán ghét các ngươi! Ta hận chết các ngươi!”
Long Trạch Vũ Nhi vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Đoan Mộc Tình ngồi xụi lơ trên mặt đất. Vì sao, vì sao Vũ Nhi không thể hiểu được tấm lòng của
người làm mẹ này chứ…… Đoan Mộc Tình vuốt ve bụng của mình, lòng bàn tay là thịt, mu bàn ta cũng là thị, cả hai đứa đều là con của mình, nàng
đều phải bảo vệ.
“Cục cưng, tỷ tỷ vì mẫu thân hoài thai ngươi mà tức giận , ngươi về sau lớn lên phải bảo vệ tỷ tỷ đó, nhớ không?”
Phiêu Tuyết cung, Mộ Dung Tuyết Liên nhu nhu cái miệng nhỏ nhắn mà nhai trái nho, một bàn tay khác nhẹ vuốt bụng. Đã bình an vượt qua sáu
tháng, còn thêm ba tháng nữa đứa nhỏ này sẽ đến nhân thế . Mộ Dung Tuyết Liên hỏi những thái y xem mạch, họ đều nói là hoàng tử, khiến cho nàng
phi thường cao hứng.
Khi đứa nhỏ này sinh hạ, nàng nhất định phải để cho hắn lên làm thái tử! Nhất định!
Hổ Phách nhẹ nhàng đi vào, ra lệnh cung nữ đều chung quanh lui ra
ngoài, một mình tiến ra phía sau Mộ Dung Tuyết Liên nói nhỏ,“Nương
nương, hoàng hậu nương nương đã có bầu một tháng, hơn nữa, người kia ở
Tĩnh vương phủ kia cũng có .”
“Cái gì?!” Mộ Dung Tuyết Liên bị
nghẹn nho ở trong miệng, nuốt không được, cũng không phun ra được, khó
chịu cực kỳ.“Có chắc không?”
“Chắc chắn.”
Vừa rồi, tâm tình của Mộ Dung Tuyết Liên còn tốt đẹp, giờ phút này liền trở nên u
ám,“Cái con gà mái không biết đẻ trứng kia thế nhưng có, thật sự là đáng giận! Còn có tiểu tiện nhân kia, thế nhưng cũng dám tranh giành với bản cung, nàng chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng mình có
thể giúp Long Trạch Cảnh Thiên trở thành thái tử sao! Hừ!”
“Nương nương, làm sao bây giờ?”
“Để cho bản cung suy nghĩ, bản cung cần phải suy nghĩ lại thật cẩn
thận.” Mộ Dung Tuyết Liên rốt cục đem hạt nho phun ra, ngón tay thon dài sơn móng đỏ chóe nhẹ nhàng vuốt bụng mình,“Nếu cả hai người này đều đối nghịch với bản cung, vậy đừng trách bản cung ra tay độc ác!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết Liên hiện lên vẻ ngoan độc,
ngay cả Hổ Phách đi theo nàng nhiều năm thấy vậy cũng kinh hồn khiếp
đảm.
“Lại đây!” Mộ Dung Tuyết Liên ngoắc ngón tay với Hổ Phách, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.“Tung tin ra, để cho vị kia ở Thanh Loan
cung biết chuyệnTrắc phi của Tĩnh vương cũng có thai bản, cung muốn cho
các nàng chó cắn chó.”
“Nương nương anh minh!” Đôi con ngươi
của Hổ phách lóe ra quang mang khác thường. Ngồi nhìn hổ đấu, là chuyện
mà chủ tử am hiểu nhất , xem ra, cuộc sống gió êm sóng lặng sẽ không
còn……
Đầu tháng chín, thời tiết sáng sủa, trời không một bóng
mây, trong cung kim cúc nơi nơi nở rộ, rực rỡ một mảnh vàng tươi, nhìn
qua quý khí mười phần.
Đối hội quốc liên giữa Bắc Chu và Tây
Lỳ, Long Trạch Vũ phi thường coi trọng, cho nên trùng dương cung yến năm nay phá lệ làm long trọng hơn nhiều. Văn võ bá quan đã sớm đến điện có
tổ chức yến hội, ngay cả bọn người Hoàng Thượng, hoàng hậu cùng Hoàng
quý phi cũng đều đã đến.
Đợi nửa ngày, cả hai nhân vật chính
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vẫn còn chưa tới, sắc mặt Long
Trạch Vũ có chút khó coi, mọi người đều ngồi ngay ngắn , không khí có
chút khẩn trương.
Chẳng thể trách những người này, dù sao danh
tiếng của Nam Lân vương Phượng Thương thật sự quá lớn, hơn nữa thủ đoạn
của hắn cũng thật sự làm cho người ta chấn kinh. Chỉ riêng vụ lần trước, tức giận liền giết bốn mươi cấm quân ở trên đường, khiến cho người
không thể không bội phục, thế nhưng chuyện này Hoàng Thượng cũng không
truy cứu, liền đủ thuyết minh rằng lực uy hiếp của vị Vương gia của Bắc
Chu quốc này như thế nào .
Chỉ là, vị này Vương gia kia cũng quá kiêu ngạo, thế nhưng lại để cho
triều thần Tây Kì quốc đều chờ hắn. Còn có vị Chiêu Dương công chúa Mộ
Dung Thất Thất kia, thế nhưng cũng không có tới! Ánh mắt chúng quan viên không khỏi liên tục hướng Mộ Dung Thái tràn đầy ý vị.
Lúc này
Mộ Dung Thái cũng có chút ngồi không yên, xuất ra khăn tay lau mồ hôi
liên tục. Khi hắn ra khỏi cửa rõ ràng Mộ Dung Thất Thất đã sớm đi trước, nhưng không biết vì sao bây giờ còn chưa có đến. Nếu Long Trạch Vũ truy cứu chuyện này, rất phiền toái .
Mộ Dung Thái hận không thể
chờ thời điểm Mộ Dung Thất Thất xuất hiện lập tức đem nàng treo lên hung hăng trách phạt một chút, nhưng mà cũng chỉ là ý tưởng trong nội tâm
của hắn, trên thực tế hắn không thể làm vậy, cũng quả thật không có gan
mà đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy.
Mấy ngày qua, vài người
Bắc Chu mang theo cờ hiệu của Phượng Thương nghênh ngang tiến tiến xuất
xuất ở phủ Thừa Tướng của hắn, lại còn thường thường dùng ngôn ngữ của
Bắc Chu mà nói vài câu chế giễu hắn. Còn có cái đầu bếp kia, mỗi ngày
đều nướng thịt dê, khiến trong phủ chướng khí mù mịt, nơi nơi đều là vị
thịt dê, làm hại hắn nhiều ngày qua cũng không có tâm tình ăn uống.
Chuyện đó làm cho Mộ Dung Thái thực đau đầu, nhưng mà hắn không dám đắc tội với Phượng Thương, cho nên đành phải chịu đựng, nhẫn , trong lòng
ước gì Mộ Dung Thất Thất sớm gả đi ra ngoài một chút, để xong hết mọi
chuyện.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc Nam Lân
vương cùng Chiêu Dương công chúa đang làm cái quái gì. Trước cửa cung,
trên một chiếc xe ngựa, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng tỉnh ngủ .
Sáng sớm nàng đã bị Phượng Ngọc lôi rời khỏi giường, nói rằng nhất định phải khiến nàng trở nên xinh đẹp khiến người người đều kinh ngạc, kết
quả là Mộ Dung Thất Thất một bên ngủ gà ngủ gật, một bên tùy ý để Phượng Ngọc dìu nàng đi tắm rửa thay quần áo, sau đó thoa nước hoa khắp người , lại mặc thêm một tầng “Kim lũ y” vào, mới bắt đầu tinh tế trang điểm
cho nàng.
Mộ Dung Thất Thất thề, nàng chưa bao giờ biết rằng
trang điểm cho nữ nhân có thể mất nhiều thời gian như vậy, tay Phượng
Ngọc phi thường linh hoạt, đem mái tóc đen bình thường vẫn rối tung
trong tay nàng, chỉnh chỉnh sửa sửa, một cái búi tóc xinh đẹp liền xuất
hiện ở trên đầu nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất sợ hãi không thôi.
Khi Mộ Dung Thất Thất nghĩ rằng mọi chuyện đã xong, Phượng Ngọc lại đem nàng ngồi ở trên ghế, tiếp tục bận rộn ở trên đầu nàng, thật vất vả mới làm tóc xong, Phượng Ngọc lại bắt đầu chuyển hướng xuống mặt của nàng.
Từ đầu tới cuối, Tô Mi cùng Tố Nguyệt không giúp đỡ việc gì, chính là ở bên cạnh nhìn xem. Vừa nhìn, vừa sợ hãi trước đôi tay khéo léo của
Phượng Ngọc, khiến cho Phượng Ngọc càng thêm đắc ý, cũng càng thêm khoe
khoang.
Trong toàn bộ quá trình, Mộ Dung Thất Thất luôn gật gà
gật gù, nhiều lần suýt chút nữa thì ngủ luôn, lại bị Phượng Ngọc lay
tỉnh, trong chốc lát kẻ mi, trong chốc lát lại bôi phấn, trong chốc lát
lại tô son……
Nhìn Phượng Ngọc bởi vì bận rộn mà trán đầy mồ hôi, Mộ Dung Thất Thất cho dù thấy mệt, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Người nọ thật là nhiệt tình đối đãi tốt với nàng, cũng thật tâm với
nàng, cho nên nàng không thể cô phụ một phen khổ tâm của Phượng Ngọc.
Khi Phượng Ngọc làm tốt xong hết thảy, đem gương đồng đặt ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, bảo Tô Mi đưa bút, để nàng vẽ trên trán mình một đóa
kim cúc, kết hợp với mọi thứ mà Phượng Ngọc đã vì nàng làm.
“Công chúa thật đẹp……” Không thể không nói, đóa kim cúc kia chính là
điểm khiến mọi thứ hoàn thiện, khiến cho cả người Mộ Dung Thất Thất càng thêm sinh động, xinh đẹp. Phượng Ngọc vui sướng hài lòng dìu Mộ Dung
Thất Thất lên xe ngựa, trong lòng ảo tưởng biểu tình kinh hỉ của Vương
gia khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất.
Phượng Ngọc đâu nào biết, Mộ Dung Thất Thất vừa lên xe ngựa liền gục đầu ngủ vù vù thẳng đến khi tới cửa cung.
*Trùng dương là tết mùng 9/9 âm lịch………