Edit: Quàng Thượng
Hiện giờ cách trận đại chiến năm đó ở Thiên Diễn Tông đã qua đi mười năm.
Trải qua mười năm chuyện đời thay đổi, đã không còn Thiên Diễn Tông, còn có các tông môn khác chậm rãi nổi lên.
Lăng Thiên Kiếm Tông trải qua mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức cuối cùng cũng khôi phục lại một ít nguyên khí, hiện giờ Tả Việt đã làm chủ tông môn, hắn hiện giờ là người mạnh nhất Lăng Thiên Kiếm Tông, chỉ là tu vi của hắn trước sau như một đều dừng lại ở Phân Thần kỳ đại viên mãn, chậm chạp không có dấu hiệu sẽ đột phá đến Độ Kiếp kỳ.
Theo người ngoài nhìn xem thì cho dù là thiên tài cũng sẽ có bình cảnh.
Nhưng mà chỉ có mình Tả Việt biết, hắn có một khúc mắt.
Khúc mắt không giải được, hắn sẽ vĩnh viễn không thể thăng cấp.
Trận chiến mười năm trước ở Thiên Diễn Tông, cuối cùng là do hắn tự tay giết Hoắc Đông Lưu, vì báo thù cho những đệ tử trong sư môn, chỉ là...
Tả Việt hoàn toàn không vui nổi.
"Ngươi chưa từng thắng nổi ta."
Rõ ràng là thân trúng vô số kiếm, hơi thở mỏng manh nhưng Hoắc Đông Lưu lại vẫn tiêu sái tùy ý như cũ.
Hắn gắt gao ôm thi thể trong lòng ngực của mình, trên mặt cũng không có sợ hãi trước khi chết, chỉ có nụ cười hài lòng.
Hắn và Lăng Hiểu đều chết trong trận đại chiến kia.
Cho đến chết, Hoắc Đông Lưu đều ôm thi thể Lăng Hiểu, chết cũng không rời xa nhau --
Đến chết không đổi.
Đó chính là....
Tình yêu sao?
Tả Việt không hiểu.
Chỉ là tình cảnh hôm đó luôn luẩn quẩn trong đáy lòng của hắn, từ từ sinh ra tâm ma.
Hắn bắt đầu nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới năm đó ánh mắt mình lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hiểu liền cảm thấy nàng rất đặc biệt.
Nhớ tới một năm kia trên đường đi Thiên Diễn Tông, mình ở ngoài Vọng Giang Lâu nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của Lăng Hiểu.
Khi đó hắn cảm thấy Lăng sư muội tiêu sái như vậy có chút đáng yêu.
Hiện giờ mỗi khi nhớ tới, Tả Việt đều sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Có lẽ...
Lúc ấy.
Hắn cũng đã động tình.
Chỉ là đến chính hắn cũng không nhận ra được.
... ...
Sau đại chiến, Tả Việt nghĩ muốn đi nhặt xác cho Lăng Hiểu thế nhưng thi thể của nàng và Hoắc Đông Lưu đều không thấy đâu, Tả Việt tìm kiếm phạm vi trăm dặm chỉ cảm ứng được một cỗ hơi thở xa lạ, có lẽ là người đã đưa bọn họ rời đi, có lẽ là người của Ma môn.
Tả Việt nhớ kỹ hơi thở kia chỉ là từ đó đến sau này cũng không gặp được nữa.
5 năm sau, Ma môn lại lần nữa xuất hiện trên giang hồ, mà lúc này Môn chủ của Ma môn là một người trẻ tuổi tên là Tiêu Ninh, người này tu vi cực cao, làm việc như sấm rền gió cuốn, Tả Việt thấy được bên người Tiêu Ninh còn có đệ tử lúc trước của Lăng Hiểu, Lạc Vô Tình và Cố Tuyết Dao.
Thì ra bọn họ đều đầu phục Ma môn, hơn nữa...
Tu vi cũng tiến triển nhanh chóng!
**
"Tông chủ!"
Một giọng nói vội vàng đánh gãy suy nghĩ của Tả Việt.
"Tông chủ, tên ma đầu Tiêu Ninh kia đã mang người của Ma môn đánh lên núi!"
"Rốt cuộc cũng tới rồi."
Tả Việt chậm rãi đứng dậy, nắm chặt trường kiếm của mình, là lúc phải chấm dứt rồi!
Đại chiến nổ ra, thiên kiêu xuất hiện!
Tiêu Ninh dẫn dắt Ma môn nửa chính nửa tà, thế không đỡ nổi!
Ba năm sau, Tiêu Ninh đã diệt trừ hết tất cả những tông môn năm đó tham gia vây đánh Thiên Diễn Tông, một cái cũng không để sót!
"Sư tôn, chúng con báo thù cho người rồi!"
Vẫn là cái động phủ năm đó, bốn người đã là đại lão của Tu chân giới không còn là thiếu niên thiếu nữ, lúc này đều ngước mắt nhìn quan tài băng, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong quan tài nằm một nam một nữ, trai tài gái sắc.
Đáng tiếc, họ chết đã lâu, không còn sự sống.
"Tiêu Ninh, về sau huynh có tính toán gì không?" Sau khi bái tế Lăng Hiểu và Hoắc Đông Lưu, bốn người tràn ngập vui sướng ngồi bên bàn tròn trong động phủ, hỏi tính toán của nhau.
"Tu vi của ta hiện giờ đã đạt tới đỉnh phong, ta chuẩn bị rời khỏi Ma môn một mình đi lang bạt tìm biển chết, nếu thuận lợi trong vòng ba năm có thể Độ Kiếp phi thăng."
Chủ của Ma môn cũng không phải là theo đuổi của Tiêu Ninh, hắn muốn đi con đường xa hơn.
"Về sau Ma môn vẫn là Vô Hận huynh tới quản lý đi thôi."
Tóm lại Lạc Vô Hận mới là đệ tử chân truyền của Hoắc Đông Lưu, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Ma môn, Tiêu Ninh làm môn chủ mấy năm qua cũng đã đủ rồi.
"Ta không giữ huynh, cũng không giữ được huynh."
Lạc Vô Hận cười cười, lôi kéo tay Cố Tuyết Dao ở bên cạnh, nhỏ giọng mở miệng nói: "Ta và Tuyết Dao vẫn sẽ ở lại Ma môn."
Người ngoài nói bọn họ là ma thì có sao đâu?
Lạc Vô Hận làm việc luôn có điểm mấu chốt của mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm.
"Đại sư huynh, huynh thì sao?"
Cố Tuyết Dao đột nhiên nhìn về phía Lạc Vô Tình vẫn luôn trầm mặc.
Nàng còn nhớ rõ dặn dò năm đó của sư tôn, muốn nàng chăm sóc Đại sư huynh cho tốt.
Lúc này, ba người không hẹn cùng nhìn về người nam tử luôn ngồi ở kia không nói một lời.
"Ta..."
Lạc Vô Tình giật giật môi, ánh mắt khẽ quét qua ba người, cuối cùng kiên định nói: "Ta muốn... trọng chấn Thiên Diễn Tông!"
Thiên Diễn Tông, chỗ hắn gặp gỡ sư tôn.
Thiên Diễn Tông, nơi hắn sinh sống và trưởng thành.
Thiên Diễn Tông, nơi thay đổi vận mệnh cả đời này của hắn!
Trận đại chiến năm đó, bởi vì bọn họ đều bị Lăng Hiểu và Hoắc Đông Lưu khống chế cho nên không có cách nào tham gia, đến sau này, Lạc Vô Tình vụng trộm trở về, khi đó núi non của Thiên Diễn Tông đã hoá thành một mảnh đất hoang.
Các sư đệ sư muội đáng yêu năm đó tất cả đều không còn nữa.
Buổi tối một ngày kia, Lạc Vô Tình liền ngồi ngây ngốc một đêm ở nơi hoang phế tràn đầy đất đỏ tươi.
Hắn rất mê mang.
Tông môn không có, sư tôn cũng không còn, tương lai của hắn ở đâu?
Khi đó tâm tính của Lạc Vô Tình còn chưa trưởng thành thiếu chút nữa là hắn đã hỏng mất, cũng may sau này luôn có Cố Tuyết Dao và Tiêu Ninh bọn họ vẫn thường làm bạn bên cạnh hắn, bốn người cùng nhau một đường vượt mọi chông gai, từ từ, thời gian thấm thoát, bọn họ đều trở thành người uy chấn một phương.
Mà trong lòng Lạc Vô Tình cũng dần dần lột xác trưởng thành.
"Ta sẽ ở chỗ cũ của Thiên Diễn Tông lập Thiên Diễn Tông mới. Tiếp theo ta muốn tuyển bọn trẻ có linh căn, tư chất, có lòng hướng đạo, tâm trí kiên định và lương thiện."
Lạc Vô Tình nghĩ tới bản thân năm đó ngu dốt, nhớ tới sư phụ luôn mỉm cười ôn nhu.
Sư tôn, con sẽ kế thừa y bát của người.
Con sẽ trọng chấn Thiên Diễn Tông huy hoàng!
... ...
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, vài người cuối cùng sẽ đi tới cuối chân trời, trên con đường tu chân, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, ở một nơi khác, nói không chừng là sẽ gặp lại nhau ở thượng giới....
Sau khi mấy người rời đi, đại trận ngoài cửa động phủ lại mở ra lần nữa, đây là ảo trận mà bốn người hợp lực bố trí cho dù là người Độ Kiếp kỳ tới cũng không có khả năng nhìn thấu, càng không có khả năng xâm nhập vào bên trong động phủ.
Chỉ là....
Sau khi mấy người rời đi, lại có một bóng dáng bồng bềnh bay đến, cơ bản là không cần cố sức liền xuyên qua ảo trận đi vào bên trong động phủ.
"Lại là một năm nhàm chán a!"
Bóng dáng kia tay trái cầm một bầu rượu, tay phải cầm khô bò, một bước trực tiếp đi đến trước quan tài băng.
"Thật là hâm mộ cô, lãnh cơm hộp xong trực tiếp offline, xong hết mọi chuyện! Cho nên ta thật sự là rất ghét con mẹ nó thế giới tu chân huyền huyễn, động một tí cũng làm người ta sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm. Đi theo bên cạnh vai chính là thảm nhất, bởi vì vai chính hắn luôn bất tử mà!"
Cái bóng dáng kia uống một chén rượu ăn miếng khô bò, bụng đầy bực tức bắt đầu châm chọc Lăng Hiểu nằm trong quan tài băng.
Đương nhiên, Lăng Hiểu trong quan tài không có khả năng trả lời bất cứ chuyện gì của hắn.
Người tới hình như cũng không quan tâm lắm, lải nhải nói một tràng, hắn ăn sạch khô bò, rượu cũng uống cạn nên lúc này mới không tình nguyện mà đứng dậy: "Tiêu Ninh muốn đi tìm biển chết, con đường này ta cũng muốn đi theo khi nào hắn Độ Kiếp phi thăng thượng giới rồi ở vị diện khác hô mưa gọi gió thì bản công tử mới chân chính có thể thành công lui thân."
Đi theo bên cạnh vai chính, trải qua nhiều thay đổi nhanh chóng, diễn trò vả mặt, phong phú lại kích thích. Đời người lần đầu tiên trải qua có lẽ thật sự sẽ cảm thấy rất kích thích nhưng mà trải qua nhiều rồi lại làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo buồn tẻ.
Những thứ xuất sắc đó, những thứ sáng lạn đó.
Cuối cùng đều thuộc về nhóm vai chính.
"NPC chúng ta yên lặng trả giá này nọ thì có bao nhiêu người có thể nhớ đến chúng ta đây? Chư Thiên Vị Diện, lịch sử như con sông dài, cuối cùng chúng ta cũng chỉ là bụi bặm thôi... Lăng Hiểu, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại."
"À, đúng rồi, nếu sau này ngươi còn dám kêu ta là Tiểu Tuyết, ta liền.... ta liền...."
Hừ.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lời uy hiếp nào hay ho, bóng người kia ảo não gãi gãi đầu, ném bầu rượu xuống, bóng dáng dần dần mờ nhạt cuối cùng biến mất không thấy đâu, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy...