[QUYỂN 1] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH


Edit: Hồ ly lông xù
Kể từ ngày hôm đó, Lăng Hiểu thường xuyên nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu ta, nghe nói hình như cậu ta bị mất trí nhớ được viện trưởng nhặt về, viện trưởng đại nhân còn nghiêm túc đặt cho cậu ta một cái tên gọi là Tiểu Minh!
Uhm, cái tên này... có vẻ như, rất phổ biến.
Cũng chẳng còn cách nào, viện trưởng vẫn luôn thể hiện mình là người thông thái như thế.
Tiểu Minh là người hướng nội, thường không thích nói chuyện cùng người khác, nhưng lại hay lẽo đẽo bám theo Lăng Hiểu, có lẽ do Lăng Hiểu có thể cướp được nhiều đồ ăn ngon?
Lăng Hiểu: Hết cách a, ai bảo chị đây sức lực tràn trề chứ?
Nhưng cái đuôi nhỏ này bám theo cô cũng chẳng được bao lâu, bởi vì mùa đông năm ấy, Tiểu Minh rời khỏi cô nhi viện.
Ba mẹ cậu ta đã tìm được cậu ta.
Ngày chia tay, Lăng Hiểu hết sức nghiêm túc tặng Tiểu Minh một túi khoai tây chiên: ''Cái này cho nhóc.''
''Chị Lăng Hiểu!''
Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn Lăng Hiểu, cảm động muốn khóc.
''Sau này nhớ thường xuyên quay lại đây nha, đúng rồi, người ta thường nói tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo*, cho nên, sau này cậu phải mua thật nhiều đồ ăn ngon cho chị đó!''
(* Nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đáp)
Lăng Hiểu vừa nói, vừa lén liếc nhìn chiếc xe màu đen sang trọng phía sau lưng Tiểu Minh.
Nó ít nhất cũng phải mấy trăm vạn!
Có tiền! Đại gia a!
Người có tiền có của như vậy chắc sẽ chẳng tiếc rẻ mấy túi đồ ăn vặt phải không?
''Ừ Uhm.''
Tiểu Minh ôm túi khoai tây chiên trong ngực liều mạng gật đầu: ''Em sẽ quay lại tìm chị, đến lúc đó sẽ mang cho chị một xe đồ ăn ngon!''
Nhưng mà.
Sự thật chứng minh.
Đàn ông đều là móng heo lớn.
Ngay cả một đứa bé trai cũng không ngoại lệ.
Bởi Tiểu Minh không hề quay trở lại dù chỉ một lần.
Lăng Hiểu mang một gói khoai tây chiên đi đầu tư, coi như mất cả vốn lẫn lời!
Lăng Hiểu: Không còn gì để nói, thực đúng là đàn ông trên cõi đời này chẳng có ai đáng tin cậy!
**
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lăng Hiểu bình an sống trong cô nhi viện đã mười tám năm.
Trong khoảng thời gian đó cũng từng có người muốn nhận nuôi Lăng Hiểu, nhưng mỗi lần nhìn thấy sức ăn của cô, hơn nữa thể lực có phần doạ người khiến những người muốn nhận nuôi cô chùn bước...
''Lăng Hiểu à, xã hội ngoài kia vô cùng phức tạp, tương lai sau này, con chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi!''
Sau ngày sinh nhật Lăng Hiểu, vẻ mặt lão viện trưởng nghiêm túc nhìn cô: ''Sau này con thành công thì nhớ phải thường xuyên về thăm cô nhi viện nha! Cơ sở vật chất ở đây còn cần con hỗ trợ sửa chữa đó!''
''Con vẫn được ở đây ăn cơm sao?''
Lăng Hiểu hỏi một câu.
''Khụ khụ.'' Khuôn mặt lão viện trưởng lập tức biến sắc: ''Thật ra thì, lương thực trong cô nhi viện của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu nữa... Sau sinh nhật này, con nên rời đi thôi!''
Lăng Hiểu: ...
Cứ như vậy, Lăng Hiểu rời khỏi cô nhi viện, kết thúc thời niên thiếu sống tại nơi đây.
Đối với cô mà nói, nhiệm vụ trong thời không này, hiện tại mới chính thức bắt đầu mà thôi.
Mười tám tuổi, cái tuổi đáng nhẽ ra cô đang bắt đầu yêu đương, hoặc chăm chỉ học hành trong trường đại học, tiếc là cô rất nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng, chuyện học hành cô cũng chẳng giỏi giang gì, cho nên cánh cổng trường đại học không dành cho cô.
Lăng Hiểu chỉ có thể chuyển đến thành phố S, vừa làm công việc vận chuyển gạch, vừa ngồi chờ kịch tình của thời không này phát triển.
Hai năm sau.
Thời điểm Lăng Hiểu hai mươi tuổi, cô vừa mới hoàn thành công việc chuyển gạch sau đó trở về nhà, cô dự định chỉ ăn qua loa cho xong bữa, đột nhiên một người đàn ông cao lớn mặc tây trang lịch sự tìm tới nhà cô.
''Xin hỏi, cô có phải là Lăng Hiểu tiểu thư?''
''Là tôi.''
Lăng Hiểu bình tĩnh nhìn người đàn ông đứng trước mặt: ''Anh là...''
''Tôi tên là Trần Hạo, hiện là cố vấn pháp lý của xí nghiệp Trình thị và cũng là luật sư tư nhân của Trình lão tiên sinh, Trình Dũng.''
Trần Hạo vừa nói vừa lấy ra danh thiếp của mình kèm theo một chồng văn kiện: ''Căn cứ vào những tư liệu chúng tôi có được, Lăng tiểu thư là con gái ruột bị thất lạc nhiều năm của Trình lão tiên sinh, mà hiện tại, Trình lão tiên sinh đã qua đời, trong di chúc có ghi rõ, có một phần tài sản thuộc về cô và cô được thừa hưởng nó!''
Di sản hàng tỉ, nói có liền có!

Bình luận

Truyện đang đọc