[QUYỂN 1] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

Edit: cầm thú

Lăng Hiểu liên tục uống vào mấy ngụm rượu, cảm thấy có chút choáng váng: "Rượu này... của cậu... cũng nặng quá đi."

Lăng Hiểu mơ mơ màng màng nhìn sang Sở Hoài bên cạnh.

Sở Hoài vẻ mặt vô tội nói: "Ai bảo cô uống nhanh như vậy? Cô không sao chứ?"

"Không, không sao cả."

Lăng Hiểu xoa nhẹ ấn đường: "Tôi không uống nữa, ăn một chút đồ ăn là khỏe lên thôi."

Nói xong, cô tiện tay đặt ly rượu đỏ xuống quầy bar.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần, Sở Hoài hơi nhíu mày, lát sau nhìn thấy Trình Cẩm chậm rãi đi tới.

Vẻ mặt của hắn không được tốt lắm, xem ra là say không hề nhẹ, đến bây giờ mới tỉnh rượu.

"Cậu tỉnh rồi sao?"

Nhìn thấy bóng dáng Trình Cẩm đi đến, Lăng Hiểu lập tức vui vẻ trở lại, khóe mắt cũng mang theo mừng rỡ.

"Ừm."

Trình Cẩm nghiêm mặt, lên tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hoài bên kia.

Mặc dù thường ngày Trình Cẩm rất ít uống rượu, nhưng không có nghĩa là tửu lượng của hắn kém.

Với tình hình bình thường, Trình Cẩm sẽ không uống rượu, cũng không để cho bản thân phải uống rượu, nhưng mà hôm nay...

Hắn không chỉ uống rượu, hắn còn... cực kì thất lễ.

Trình Cẩm suy đoán, có lẽ là do trong rượu của Sở Hoài có vấn đề.

Tuy nhiên, hắn không có chứng cứ xác thực.

"Làm sao vậy? Vẻ mặt cậu không vui chút nào?"

Lăng Hiểu cảm thấy sắc mặt Trình Cẩm không đúng, vội vàng đứng dậy, nhưng bởi vì bản thân cũng uống rượu, cho nên lập tức lảo đảo một phen, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Cẩn thận!"

Sở Hoài và Trình Cẩm đồng thời kêu lên một tiếng, bởi vì Sở Hoài ở gần Lăng Hiểu hơn, cho nên giơ tay đỡ lấy Lăng Hiểu.

"Tôi không sao."

Vẻ mặt Lăng Hiểu rất bình tĩnh gạt tay Sở Hoài ra, đi tới trước mặt Trình Cẩm.

"Cậu..."

Cô muốn nói lại thôi.

"Tôi không sao, chúng ta về nhà thôi."

Trình Cẩm thuận tay dìu Lăng Hiểu.

Hắn không muốn trở mặt với Sở Hoài trước mặt Lăng Hiểu, hơn nữa một người đàn ông bị người ta hạ cái này... nói ra cũng rất mất mặt.

"À..."

Lăng Hiểu gật đầu, theo bản năng đi theo Trình Cẩm, có điều...

Cảm thấy hình như thiếu cái gì đó?

Đi đến boong tàu, Lăng Hiểu bị gió lạnh thổi qua, mới đột nhiên nhớ ra: "Trình Tiêu đâu? Còn chưa gọi nó về nữa!"

Trình Tiêu: ...

Cho nên trong mắt của anh trai và cô nhỏ, rốt cuộc tôi là cái gì, dư thừa à?

Rất khổ sở, hu hu hu.

... ...

Sau đó ba người Trình gia cùng nhau rời khỏi du thuyền, ba người ra bãi đỗ xe ở bến tàu, nhìn chiếc xe Trình Cẩm phía xa, không tự chủ được tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi ---

Trình Cẩm uống rượu, mặc dù bây giờ hắn đã tỉnh rượu, nhưng chắc chắn nồng độ cồn vẫn vượt mức quy định.

Mà Trình Tiêu.

Thật xin lỗi, người chưa trưởng thành không thể lái xe.

Lăng Hiểu? Ách, ngại quá, cô nhỏ tôi không có bằng lái.

"Gọi chú Lâm tới đón chúng ta đi." Trình Cẩm thở dài, gọi điện thoại cho chú Lâm.

Một tiếng sau, chú Lâm lái xe tới.

Lúc này Lăng Hiểu ngồi trong xe ngủ thiếp đi.

Bởi vì tai nạn lần trước tạo thành bóng ma, vì thế bây giờ chú Lâm lái xe cực kì ổn định, Trình Tiêu sợ làm phiền Lăng Hiểu nghỉ ngơi, cho nên ngồi ở ghế lái phụ chỉnh âm lượng điện thoại mức thấp nhất rồi chơi game.

Mà Trình Cẩm ngồi ở ghế sau, tâm sự nặng nề.

Lăng Hiểu ngồi bên cạnh Trình Cẩm, rượu vang đỏ tác dụng cực lớn, cô ngủ không quá yên ổn, cả người nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng nằm mơ thấy rất nhiều người, nhưng chỉ chớp mắt, những người đó liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện...

"Anh..."

Cuối cùng, Lăng Hiểu nhíu mày, thấp giọng gọi một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc