[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 109. Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.

Nghi ngờ trong lòng Bạch Thanh Nhan tràn lan như cỏ dại. Nhưng lúc này cũng không có người nào bên cạnh để hỏi kỹ càng, y đành đè nén dự cảm không tốt trong lòng, đi về hướng chuồng ngựa.

Nhưng không ngờ tại chuồng ngựa, vậy mà lại có một người

"Sao ngươi giờ mới đến? Bọn họ đã sớm tập hợp xuất phát từ lâu rồi."

Người nọ đang cúi đầu cọ rửa mình ngựa, nghe thấy động tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Thanh Nhan, trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh hỉ, thất thanh nói:

"... Thái tử Điện hạ??"

"Vương Vạn?"

Bạch Thanh Nhan kinh ngạc không kém Vương Vạn. Cũng không có gì khó lí giải. Mặc dù Vương Vạn chỉ là một thân binh, nhưng dù sao cũng là thủ hạ tâm phúc của Kỷ Ninh. Ngày thường hắn cũng coi như tuấn lãng cao cao tại thượng, răn dạy binh sĩ bình thường uy nghiêm mười phần, cũng chỉ có trước mắt Bạch Thanh Nhan mới một chút nóng nảy cũng không có. Nhưng lúc này, hắn một chân đã gãy, trên mặt có ba vết cào sâu hoắm, giữa chân mày càng thêm vài phần u buồn. Cùng với thân binh dưới ánh mặt trời lấp lánh kia, vậy mà hoàn toàn không có chút tương đồng.


"Ngươi, ngươi đây là thế nào?" Bạch Thanh Nhan hỏi một câu, lại cảm thấy đường đột. Còn có thể thế nào? Thụ thương trong quân, tất nhiên là bởi giao chiến mà lưu lại.

"Ta..." Ánh mắt Vương Vạn tối sầm, "Thái tử Điện hạ, ngươi đều không nhớ rõ?" 

"..."

"Bọn họ nói Điện hạ mất trí nhớ, hóa ra là sự thật." Vương Vạn tự giễu, cười cười, "Bỏ đi, đã quên thì đã quên. Kể cả không quên, trong lòng Điện hạ cũng chỉ có một mình Tướng quân mà thôi."

Lời này nói ra kỳ kỳ quái quái. Nhưng lọt vào tai Bạch Thanh Nhan cũng chỉ có hai chứ "Tướng quân", chạm đúng vào tâm sự của y. Vội vàng hỏi, "Vương Vạn, Tướng quân của các ngươi đi nơi nào, ngươi cũng biết đúng không?"

Môi Vương Vạn run lên, ánh mắt nhìn Bạch Thanh Nhan lại lộ ra vài phần không đành lòng.

"Tướng quân ngài, ngài nhận được ý chỉ của Bệ hạ, đi giao chiến."


"Đánh trạm gác, có phải không? Ngươi có thể nói cho ta biết, trạm gác ở phương nào, cách nơi này bao xa, nên đi như thế nào có được không?"

"Điện hạ!"

Vương Vạn đột ngột tiến lên một bước, duỗi tay nắm lấy hai tay Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan cả kinh, liền nghe thấy hắn thấp giọng nói:

"Điện hạ, ngươi, ngươi bỏ trốn đi!"

"Bỏ trốn?"

"Chỗ này của ta có ngựa! Là ngựa của chính ta, coi như là ngựa tốt, cũng đủ để Điện hạ ngươi chạy trốn tới Vương đô! Ngươi bây giờ mặc quân phục Lang Nghiệp, ta có thể đưa cho ngươi hành điệp* của ta, dùng thân phận này cũng không sợ bị điều tra nghe ngóng mà lộ tẩy! Ta cũng có tiền, Điện hạ, ngươi hãy ẩn náu ở đó một thời gian, sau đó muốn đi nơi nào cũng đều có thể! Nếu ngươi không muốn lang bạc kỳ hồ, ta, ta ở ngoại ô cũng có chút điền sản, Điện hạ có thể ở lại..."


*Hành điệp: Tờ trình hành động, giống như giấy thông hành.

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn càng lúc càng nhỏ, nơi vết cào trên mặt cũng đỏ lên. Hắn có chút tự ti mặc cảm, không đủ can đảm để ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy hèn mọn, lại mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi.

"..." Thấy hắn như vậy, chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan cảm thấy trong lòng có chút bi thương.

"Điện hạ! Hiện tại doanh địa trống rỗng, không người đóng quân, ngoại trừ ta và mấy huynh đệ bị thương cũng chỉ có một ít trạm gác. Ngươi đi ngay bây giờ đi, sẽ không ai biết!"

"Này..."

"Thật đó!" Thấy y không có biểu hiện gì, Vương Vạn cũng nóng nảy. Hắn lại tiến lên một bước, khí tức thở ra cơ hồ đều phun lên mặt Bạch Thanh Nhan. Hắn gấp gáp khuyên:

"Điện hạ, có phải ngươi còn lo lắng cho những người Ngọc Dao không? Ngươi không cần lo cho bọn họ! Bọn họ, tương lai của bọn họ đã có Kỷ Tướng quân định đoạt!"
"Tương lai?"

Bạch Thanh Nhan có chút không giải thích được:

"Ngươi là muốn nói, Kỷ Ninh làm chủ, đưa bọn họ đi làm nô dịch? Nếu là như vậy..." Thần tình y mờ mịt, rồi lại có chút thoải mái, "Như vậy cũng được. Dù sao cũng là tù binh, có thể bảo trụ một mạng, làm một chút tạp dịch cũng không thấm vào đâu."

Dù sao cũng là tù binh... Bạch Thanh Nhan nghĩ thầm, nếu quả thật là như vậy, Kỷ Ninh coi như đã tận lực.

Nhưng y không nhìn thấy, Vương Vạn nghe xong lời này, thần tình hết sức quái dị. Như là có lời từ đáy lòng nhịn không được muốn dũng mãnh tiến ra, lại bị hắn cật lực đè ép xuống.

"Nói chung, trước tiên Điện hạ ngươi chiếu cố chính mình đi! Ngươi chịu khổ sở cũng quá nhiều rồi, nếu hôm nay không đi, còn không biết ngày sau sẽ như thế nào. Điện hạ, còn có Tướng quân, nếu ngươi không đi, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều đó! Điện hạ, nhanh lên, ngựa này cho ngươi!"
Vương Vạn càng nói càng gấp. Hắn không nói thêm lời nào, đem dây cương nhét vào trong tay Bạch Thanh Nhan, lại móc ra một tờ hành điệp cùng lệnh bài đưa tới. Cuối cùng là một thỏi côn tử*, cũng đều nhét vào trong quân phục của Bạch Thanh Nhan.

*Côn tử: Vàng.

Bạch Thanh Nhan bỏ trốn, trong lòng chỉ canh cánh an nguy của Kỷ Ninh. Y gần như đã quên mất mình hiện tại là một tù binh, và giờ đang là thời cơ tốt nhất để trốn thoát! Vương Vạn nói không sai, canh phòng lỏng lẻo, lại có quân phục Lang Nghiệp trên người, chỉ cần ẩn náu tại Vương đô, sau đó bỏ trốn đến Đại Tiếp, vạn sự đại cát!

Nhưng nếu mình đi, Kỷ Ninh làm sao bây giờ?

"Điện hạ!"

Vương Vạn lần thứ hai thúc giục, ánh mắt tha thiết không gì sánh được. Bạch Thanh Nhan cơ hồ là bị hắn thúc lên ngựa, lại được hắn một đường chỉ dẫn rời khỏi đại doanh. Vương Vạn lại sợ y không nhớ được đường, cắn ngón tay vẽ lên một bản đồ địa hình thô sơ bên trong quân phục, lúc này mới vỗ vỗ mông ngựa:
"Ngựa Ô Đề, ngươi mau đi đi! Nhớ kỹ phải đưa Điện hạ bình an đến Vương đô đó!"

Con ngựa kia cũng đã theo hắn rất nhiều năm, như thể có linh tính hiểu được tiếng người. Hí dài một tiếng, phi nhanh ra ngoài. Bạch Thanh Nhan quay đầu lại nhìn, doanh địa càng lúc càng xa, mơ hồ có một bóng người còn đứng sững ở đó nhìn theo rất lâu.

Một mảnh băng nguyên thiên địa mênh mông này, ngoại trừ dãy núi xa xa, gần như không nhìn thấy phong cảnh nào khác. Song ánh mắt Bạch Thanh Nhan dừng lại trên ngọn núi này, y biết, băng qua đó chính là Đại Tiếp.

Mà tòa trạm gác kia, sẽ ở trên núi.  

Chỉ là phương hướng của y bây giờ theo hướng ngược lại, khoảng cách so với dãy núi và trạm gác càng lúc càng xa. Nhưng tự do và an toàn, lại càng lúc càng gần.

Chỉ cần để ngựa này tự đi, không đến nửa ngày có thể tới Vương đô Lang Nghiệp. Hơn mười ngày sau là có thể tới Đại Tiếp. Từ nay về sau, thế gian sẽ không còn có phế Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan.
Thế nhưng...

Bạch Thanh Nhan đặt tay lên ngực, cách lớp thổ cẩm, vẫn như cũ có thể cảm nhận được hình dạng của mũi kiếm và quả thông kia. 

Thế nhưng y thực sự cứ như vậy mà bỏ trốn sao? Tín niệm của y đâu? Kiên trì của y đâu? Người y yêu lại ở đâu?

"Ngựa Ô Đề!"

Bạch Thanh Nhan đột ngột cố sức ghìm dây cương, ngựa Ô Đề hí dài một tiếng, ngưng lại bước chân:

"Chúng ta quay lại hướng kia đi!"

Hai chân Bạch Thanh Nhan thúc vào bụng ngựa, điều khiển tuấn mã hướng dãy núi kia mà đi!

Kỷ Ninh quả thật đang ở dưới chân núi, tự mình dẫn đại quân xếp thành hàng chỉnh tề. Nhưng hắn lại không phải là lấy thân phận của một gã thống suất, thống lĩnh bộ hạ vì nước chiến đấu... Mà là phải lấy thân phận quân nhân chuyên nghiệp võ trang đầy đủ, phóng túng bộ hạ tàn sát những người Ngọc Dao tay không tấc sắt để mua vui.
Giờ khắc này, lần đầu tiên Kỷ Ninh vì thân phận Tướng quân của mình mà xấu hổ.

Hắn cắn chặt răng, lãnh đạo những binh sĩ này xếp thành hàng dọc diễu hành đến trước mặt Hoàng đế. Lại không giống hắn, những binh sĩ biết được lần này là tìm thú vui, lại có thể lãnh không ít phần thưởng, mỗi người xoa tay, hưng phấn bừng bừng.

"Kỷ ái khanh có vẻ như không hăng hái lắm?"

Kỷ Ninh ngẩng đầu, thấy Nhiễm Dật đang ngoạn vị* mà nhìn mình.

*Ngoạn vị: Cảm thấy thú vị.

"Bẩm Bệ hạ, thần e sợ trù bị không được chu toàn, cô phụ tín nhiệm của Bệ hạ, tất sinh ra sợ hãi."

"Vậy sao?"

Nhiễm Dật khẽ cười một tiếng.

"Ái khanh làm rất tốt, trẫm rất hài lòng. Chỉ đợi ngươi tự tay bắt con mồi đầu tiên lấy may, cuộc săn này có thể chính thức bắt đầu rồi."

Kỷ Ninh cả kinh. Mũi tên đầu tiên, lại muốn do hắn bắn ra??
Phải rồi, dù sao đây cũng là quân đội của hắn. Trừ phi Hoàng đế đột nhiên hăng hái, bằng không, chuyện bụng làm dạ chịu này kiểu gì cũng rơi lên đầu mình. Chỉ là, tâm thần hắn lúc này quá mức hoảng hốt, căn bản không suy nghĩ đến chuyện đó.

"Bệ hạ, lần này đại thắng, đều là bởi thiết kỵ Lang Nghiệp ta mỗi người anh dũng, mọi chuyện tranh tiên*. Hay là chọn từ trong số đó một lính tốt kiêu dũng nhất, để đoạt lấy phần thưởng đầu tiên?"

*Tranh tiên: Tranh làm trước tiên :vv

"Sao vậy, ái khanh không muốn thực hiện ý trẫm sao?"

"Không! Thần cam tâm tình nguyện vô cùng. Chỉ là, thần đã là Tướng quân, cũng không cần tranh đoạt phần thưởng này với các huynh đệ. Không bằng gọi họ đến, để ai đoạt được hạng nhất sẽ giành được phần thưởng, Bệ hạ thấy thế nào?" 
Nhiễm Dật lại cười một tiếng.

"Lần này ngươi tự mình dẫn binh đại thắng trở về, hạng nhất vốn phải thuộc về ngươi. Nhớ kỹ, khuyến khích các huynh đệ, anh dũng tranh tiên, săn bắn thành công."

Bị ép buộc bất đắc dĩ, Kỷ Ninh không thể làm gì khác hơn là bước lên phía trước. Hắn vừa đến nơi, người Lang Nghiệp lặng ngắt như tờ, nhất tề ngẩng đầu nhìn hắn.

Kỷ Ninh vừa định mở miệng, cách đó không xa, lại thấy một người một ngựa lao như bay tới. Nhưng khoảng cách quá xa không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn được trên thân người này mặc quân phục... Nghĩ rằng là một binh sĩ tới chậm, mới vội vàng chạy đến đội ngũ?

Nếu là ngày thường, loại binh sĩ trong mắt không có quân kỷ này, Kỷ Ninh nhất định phải trách phạt thật nặng. Nhưng hôm nay lòng y tràn ngập ưu tư, hình bóng người trong mã xa kia lại hiển hiện trước mắt làm hắn phát hoảng. Biết rõ vạn vô nhất thất, lại vẫn có dự cảm bất tường. Thực sự một lòng quân kỷ nghiêm túc gì đó, thôi thì cũng liền mặc kệ hắn đi.
Bạch Thanh Nhan một đường ra roi thúc ngựa. Mắt y nhìn chằm chằm về phía trước, trùng trùng điệp điệp, tựa như một đài cao, xung quanh vây lại bởi vô số người.

Chẳng lẽ là công thành vân thê*? Xem ra là đã bắt đầu giao chiến rồi? Không phải, thoạt nhìn không giống, mà như là các binh sĩ còn đang tập kết.

*Vân thê: Bắc thang mây, ý là dựng thang trèo lên tường thành. 

Bạch Thanh Nhan xuống ngựa, từ một phía đi tới, muốn nhìn kỹ chút tình huống. Mà quan trọng nhất là tìm ra Kỷ Ninh đến tột cùng là đang ở nơi nào. 

Đúng lúc này, một trận tiếng hò reo đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, khiến y càng hoảng sợ. Ngựa Ô đề cũng bị kinh sợ, hí vang một tiếng.

"Người nào!"

Một tiếng ngựa hí này đã làm kinh động binh lính Lang Nghiệp phía trước. Bạch Thanh Nhan nắm chặt dây cương ngựa Ô Đề, trấn định chào hỏi gã.
"Ta tới tìm Kỷ Tướng quân."

"Tới tìm Tướng quân chúng ta?" Binh sĩ kia nhìn y một cái, "Đây là ngựa Ô Đề? Là Vương Vạn sai ngươi tới?"

Người nọ nhận ra ngựa này? Bạch Thanh Nhan đâm lao thì phải theo lao hồi đáp:

"... Phải." 

"Tướng quân của chúng ta đang ở trên đài cao, chuẩn bị bắn cung. Lần săn bắn này ai đứng nhất sẽ được thưởng tiền. Ngươi có chuyện gì khẩn yếu lại đúng lúc này phải tìm ngài? Tính tình Tướng quân ngươi không phải không biết, nếu quấy rầy hăng hái của ngài, cái mạng nhỏ này của ngươi cũng khó mà bảo toàn!"' 

"Được thưởng tiền?"

Bạch Thanh Nhan sửng sốt. Không phải nói có quân vụ, muốn tiến đánh trạm gác Đại Tiếp sao? Cái gì săn bắn? Giữa băng nguyên băng thiên tuyết địa, nào có con mồi? Sao có thể săn bắn?

Y vừa muốn mở miệng đặt câu hỏi, phía trước có người quay đầu lại, thở dài một tiếng:
"Tướng quân sắp lên tiếng, các ngươi còn dám nói chuyện?! Muốn chết cũng phải biết chọn thời gian chứ!" 

Bạch Thanh Nhan và binh sĩ kia cùng lúc ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, một người đeo trường cung cao lớn uy mãnh, gió lay động một thân nhung trang tung bay phấp phới, chính là Kỷ Ninh!

"Kỷ Tướng quân!!!"

Bạch Thanh Nhan rốt cuộc cũng nhìn thấy Kỷ Ninh, thở hắt ra một hơi. Y bật thốt lên:

"Không nên tiến đánh trạm gác, rất nguy..."

"Ngươi bị điên đúng không? Tên của Tướng quân sao có thể kêu loạn!" Bạch Thanh Nhan mới hô phân nửa, đã bị tên lính Lang Nghiệp bên cạnh đưa tay bịt miệng.

"Buông ra... Ta có lời muốn nói với Kỷ Tướng quân..."

"Tên này mắc bệnh gì vậy? Ở trong đội ngũ nào? Mau đè hắn lại, đừng để Tướng quân nghe được!"

Bạch Thanh Nhan cố sức vùng vẫy, lại bị mấy tên binh sĩ đè lại, chỉ có thể nhìn được trên đài cao, Kỷ Ninh giương cung phát tiễn...
Soạt một tiếng, mũi tên kia xé toạc không gian lao đi, lướt qua đỉnh đầu mọi người, ngay sau đó một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến! Nhưng thanh âm thảm thiết ấy lại bị một trận hò reo khen ngợi bùng nổ của người Lang Nghiệp che giấu.

Mũi tên này không biết đã bắn về phương nào, bắn trúng người nào? Lòng Bạch Thanh Nhan mờ mịt... Không phải là muốn đi tiến đánh trạm gác Đại Tiếp sao? Kỷ Ninh đang làm cái gì vậy?

Người bị gϊếŧ là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc