[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 72. Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.

Trận nói chuyện này từng đoạn vụn vặt, cơ hồ khiến cảm quan về thời gian của Bạch Thanh Nhan trở nên hỗn loạn. Y nhất thời thế mà không phân định được mình có phải đang nằm mơ hay không. Nhưng y rất nhanh lắc đầu, xua đuổi những ảo tưởng không thực tế.

"Kỷ Tướng quân, ngươi say rồi."

"Say? Có lẽ đúng là ta đã say đi. Thế nhưng chính tai ta nghe được, Long Dã nói hắn muốn thả ngươi đi, ngươi lại không đi. Tại sao vậy? Bạch Thanh Nhan?"

"Đừng nói với ta là ngươi sợ lũ sói tuyết đó. Cho ngươi một ngựa một kiếm, có thêm nhiều sói tuyết hơn nữa cũng không ngăn được ngươi. Bạch Thanh Nhan ngươi là ai? Chuyện ngươi muốn làm, ai có thể thật sự ngăn cản? Cho nên, ngươi chính là không muốn đi. Nói cho ta biết, vì cái gì? Vì ai?"


Kỷ Ninh lẩm bẩm bên tai Bạch Thanh Nhan. Men rượu làm cho thanh âm của hắn cũng trở nên mơ hồ, gần như là ôn nhu.

"Bạch Thanh Nhan, nếu là ngươi không muốn đi, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa..."

Hắn càng nói càng nhẹ, chẳng biết là ngượng ngùng hay khẩn trương. Lời cuối cùng thốt ra, nếu không để ý cơ hồ không nghe được. Mà Bạch Thanh Nhan đúng là không nghe được hắn đang nói cái gì, trong lòng một mảnh lạnh băng.

Kỷ Ninh à Kỷ Ninh, thật đáng tiếc. Chúng ta căn bản đã không còn có sau này, huống chi là "Một lần nữa"?

Kỷ Ninh vẫn chưa nói hết, Bạch Thanh Nhan đã không ngăn được bật cười. Kỷ Ninh lập tức ngừng lại, ngập ngừng nói: 

"Ngươi thấy chỗ nào nực cười?"

"Tất cả, đều nực cười. Ai nói ta không muốn đi?"

"Vậy sao ngươi không đi?"

Bạch Thanh Nhan mím chặt môi.


Y chần chờ trong chốc lát, đem đề tài lái sang hướng khác. 

"Ngươi nói, chính tai ngươi nghe được ta và Long Dã nói chuyện?"

"Vậy thì sao?" 

"Kỷ Ninh, đây là ngươi muốn thử ta? Ngươi núp trong bóng tối nghe ta và Long Dã nói chuyện. Nếu lời ta nói ra không hợp ý ngươi, ngươi định làm thế nào?"

Men say làm Kỷ Ninh trì trệ hẳn đi. Hắn thoạt nhìn có vẻ buồn ngủ, cuối cùng chỉ để lộ một nụ cười mỉm.

"Nhưng ngươi đã không nói điều gì mà ta không muốn nghe cả."

"Vậy nếu ta nói thì sao? Ngươi sẽ đối xử với ta thế nào? Ngươi sẽ tiếp tục làm nhục ta, nghiêm phạt ta, làm hại những người mà ta quan tâm sao?"

Liên tiếp khổ hình tra tấn hiện lên trước mắt Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan vốn có chút rung động, lại nhờ vậy mà bình tĩnh trở lại. Bạch Thanh Nhan nhắc nhở chính mình, Kỷ Ninh này, tuyệt không phải là "Kỷ Ninh" mà mình yêu kia.


Có lẽ là đôi khi sẽ bị những bóng dáng quá khứ  lưu lại trên người hắn mà rung động. Nhưng Bạch Thanh Nhan trước sau nhớ kỹ, hắn đã không còn là "hắn" nữa.

Kỷ Ninh mà y yêu, tuyệt đối sẽ không dùng trường tiên dát nanh sói đánh y đến đầy mình thương tích, sẽ không bắt y quỳ gối trên tuyết suốt một đêm, lại càng không biết dùng những thứ khí cụ dâʍ ɭσạи bức y đến cùng đường mạt lộ, chỉ vì muốn nghe một lời cầu xin được buông tha.

Hắn càng sẽ không tự tay đập nát toàn bộ tôn nghiêm của y, bắt y tự nhận là nô ɭệ.

Cho nên Kỷ Ninh trước mắt này, rốt cuộc ý tứ như thế nào? Hắn sao có thể chịu thả y đi? Chẳng qua chỉ là một phép thử mà thôi. Vậy lúc này thì coi là cái gì? Thử qua thì ban phát cho nô ɭệ một chút ngon ngọt?

Hay là đột nhiên muốn diễn một màn kịch dịu dàng thắm thiết?
Kể cả có ôn nhu hơn nữa cũng chẳng qua chỉ là chủ tử và nô ɭệ.

"Kỷ Ninh, ngươi đại khái không cần như vậy. Ta sẽ không đi, ta không thể đi, ta lại không dám đi, nhất là khi trong tay ngươi nắm giữ từng ấy tính mạng của người Ngọc Dao. Trong lòng ngươi tự rõ ràng, ta không có khả năng bỏ rơi bọn họ."

Kỷ Ninh không nói gì. Nụ cười trên mặt hắn bay biến mất. Bạch Thanh Nhan thấy ngôi sao trong mắt hắn vụt tắt trong khoảnh khắc, không tìm thấy đâu nữa. Tinh quang phảng phất bị bóng tối vô biên thăm thẳm hút đi, chỉ còn lại một mảnh tịch mịch.

"Bạch Thanh Nhan, ngươi đang nói cái gì?"

"Ngươi nói không sai, Long Tướng quân thả ta đi, ta quả thực không rời đi được. Nhưng ngươi cũng nói sai rồi. Ta không rời đi được..." 

Cổ họng Bạch Thanh Nhan khẽ động, dường như dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới thốt được ra khỏi miệng:
"Không phải vì ngươi."

"Chẳng lẽ ngươi muốn nói, ngươi không rời đi là vì đám người Ngọc Dao?!"

Bạch Thanh Nhan không trả lời, hoặc nói đúng ra, sự trầm mặc của y chính là câu trả lời.

"Nhưng bọn họ đã cô phụ ngươi! Bạch Thanh Nhan, ngươi..."

"Bọn họ quả thực cô phụ ta, ta cũng phụ bọn họ. Lời bọn họ nói, ta leo lên giường Đại Tướng quân Lang Nghiệp, cam nguyện làm nô ɭệ, bán đứng thân thể... A, chẳng lẽ nói sai sao?" Bạch Thanh Nhan rũ mi mắt xuống, "Nếu cao cao tại thượng ngồi trong triều đường, nhận sùng bái cung cấp nuôi dưỡng của bách tính, vậy yêu dân như con thì có gì khó khăn? Nhưng nếu mới bị ủy khuất hiểu lầm, chịu chút đau khổ là có thể dễ dàng vứt bỏ yêu trong lòng.... Loại yêu này, vậy cũng quá rẻ mạt rồi! Từng ấy đồng bào, ruồng bỏ bán đứng ta chẳng qua cũng chỉ có một hai người. Lẽ nào ta có thể vì một hai người đó mà yên tâm thoải mái, đem toàn bộ đồng bảo gác sang một bên, không thèm để ý nữa sao? Nếu là như vậy, ta có tư cách gì mà tuyên bố, ta từng yêu Ngọc Dao, từng vì con dân của ta tận tâm tận lực?!"
Kỷ Ninh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ phải nhận được câu trả lời như vậy. Toàn thân hắn đều cứng lại. Lúc sau mở miệng, thanh âm đã lạnh lẽo đi rất nhiều.

"Người Ngọc Dao, lại là người Ngọc Dao. Giữa chúng ta, vĩnh viễn không bước qua được đám người Ngọc Dao này của ngươi." 

"Kỷ Đại Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là 'Chúng ta'?"

"..."

"Ta là ta, ngươi là ngươi. Bây giờ không có 'Chúng ta', sau này cũng vĩnh viễn không có cái gì 'Chúng ta'."

Biểu tình của Kỷ Ninh lập tức thay đổi. 

"Ngươi nói bậy."

"Ta có phải đang nói bậy hay không, chẳng phải trong lòng Kỷ Tướng quân lại càng rõ ràng hơn ta sao?"

"Ngươi nói bậy! Bạch Thanh Nhan! Đám nhãi nhép lang tâm cẩu phế Ngọc Dao này đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn không chịu bỏ xuống! Nhưng vì sao lần nào cũng thế, ngươi lại dễ dàng bỏ lại ta?"
Những lời này thốt ra, khiến lồng ngực Bạch Thanh Nhan trong khoảnh khắc bị đè nén, khiến y cơ hồ muốn rơi lệ.

Kỷ Ninh, ngươi lại không biết, ta chưa bao giờ thực sự dứt bỏ ngươi. Nhưng sự tình đã tới nước này, còn có cái gì để biện giải?

Thanh âm Bạch Thanh Nhan càng thêm lãnh đạm.

"Kỷ Tướng quân, không bằng ngươi bỏ lại ta đi."

"..."

"Tựa như ngươi nói, mười năm trước ta bỏ lại ngươi, là ta phụ ngươi. Cho đến hôm nay, ta cũng bị người cô phụ, xem như là phong thủy luân lưu. Tối hôm qua, ý tứ của ngươi là thế này sao?"

"Bạch Thanh Nhan!" Kỷ Ninh chỉ cảm thấy tim phổi đều bị kích động đến phát đau, "Chuyện tối qua ngươi nghĩ như vậy ư?"

"Không thì còn có thể nghĩ thế nào?" Bạch Thanh Nhan ép xuống đáy mắt một chút lệ nóng, nói tiếp, "Không bằng giống như lời ngươi khuyên ta, đem loại người lang tâm cẩu phế cô phụ ngươi là ta hoàn toàn vứt bỏ đi. Ta chẳng qua cũng chỉ là một người Ngọc Dao, vốn nên cùng 'đám nhãi nhép Ngọc Dao' ở cùng một chỗ.  Ta và ngươi không thể đi chung một con đường, ta thực sự không thể trở thành một nô ɭệ vừa ý ngươi. Đáp ứng làm nô ɭệ cho ngươi chẳng qua cũng vì đổi miếng ăn thức uống cho họ. Nhưng bây giờ ta chỉ là một phế nhân, lại liên lụy khiến ngươi gặp đại hiểm..."
"Ngay bây giờ, ta rút trạm gác, cắt nguồn lương thực của bọn chúng." Kỷ Ninh  thanh âm khàn khàn, "Ngươi cảm thấy ta đã không còn lợi ích gì, nên ngươi thà tình nguyện chết cùng một chỗ với bọn chúng cũng không muốn lưu lại bên cạnh ta! Có đúng không!"

Bạch Thanh Nhan hô hấp hỗn loạn. Y cơ hồ không thể nhịn được nữa. Nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, y thành công cưỡng ép bản thân đeo lên tấm mặt nạ tươi cười. Y cười, thậm chí còn mang theo một tia khinh miệt, trả lời:

"Phải!"

Bình luận

Truyện đang đọc