Chương 51. Bình dược kia để làm gì?
"Long Thị vệ trưởng!"
Tiếng gọi đột ngột vang lên, đánh thức Long Dã từ trong ảo cảnh. Có thể gọi y như vậy, nhất định là người của Nhiễm Trần. Y cất kiện y phục trở lại vào trong rương rồi mới quay đầu lại.
Người tới gương mặt phong lưu, y phục lại thập phần hào sảng. Một kiện TSm nửa cũ nửa mới, phảng phất nhiễm chút phong trần. Cổ áo phía trên chỉ buộc hờ hững một bên, trên lưng đeo một túi thuốc. Nguyên lai đây là môn khách vài ngày trước tìm tới nương tựa Nhiễm Trần – Lộc Minh Sơn. Nghe nói y thuật của cậu cực kỳ cao thâm, cho nên lần xuất chinh này Nhiễm Trần mới sắp xếp mang theo cậu bên người. Chỉ là từ sau khi công phá Đồ Đô thành, Long Dã chưa từng thấy qua cậu... Theo như Lộc Minh Sơn phân trần, cậu không hợp khí hậu phong thổ Ngọc Dao, ngày ngày tránh ở trong phòng ai cũng không gặp.
Tại sao hôm nay cậu lại ra ngoài?
"Lộc đại phu, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta theo chân Quận vương đại nhân đi dạo một chút. Ôi chao, đây là thứ gì?"
Lộc Minh Sơn ghé mặt lại gần, dường như cảm thấy rất hứng thú với những thứ y phục cũ này, duỗi tay lật lên xem xét. Long Dã nghe nói Nhiễm Trần muốn tới, quay sang phía Lộc Minh Sơn quan sát, lại không thấy một bóng người.
"Nhiễm Giám quân ở đâu?"
"Trên đường đi, nhìn thấy chim hoàng yến của người Ngọc Dao nuôi trong lồng sắt, thấy thú vị nên ở đó chơi đùa không chịu để yên. Ta không đủ kiên nhẫn chờ hắn, buồn chán nên tự mình đi trước."
Long Dã còn chưa kịp ngăn cản, Lộc Minh Sơn đã cầm kiện nội bào Lang Nghiệp cũ lôi ra. Mới liếc một cái, cậu lập tức sững sờ. Mở to hai mắt, biểu tình kinh ngạc vô cùng, như thể bị thứ gì đả kích.
"Lộc đại phu, có gì không ổn sao?"
"Không không không, không có không có." Lộc Minh Sơn vừa nói, lại vẫn vừa nhìn chằm chằm bộ y phục, "Ta chỉ đang nhớ đến một chút chuyện... Như là..."
Cậu buông lời nói dang dở, cau mày suy tư. Một lát sau, cậu quay đầu hỏi:
"Y phục này đặt một mình hay xung quanh còn có bình dược chai thuốc nào nữa?"
"Nói đến việc này, xác thực là có."
Long Dã lấy bình dược từ trong ngực áo ra đưa tới. Lộc Minh Sơn nhận lấy mở ra, ghé lại gần ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Long Dã nhìn mặt đoán ý, lúc này hỏi:
"Lộc đại phu kiến thức uyên bác, chẳng lẽ biết đây là thuốc gì?"
"Cái này vốn là một loại trí huyễn dược vật*, thế nhưng bình dược này không giống hoàn toàn, được bỏ thêm rất nhiều loại giảm đau."
*Trí huyễn: Huyễn là hoa mắt, trí là thần trí, não bộ. Đại khái cả cụm là chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đánh lừa não bộ, khiễn não bộ trở nên mơ hồ, gặp ảo giác.
"Các ngươi đang nói gì thế?"
Nhiễm Trần đột ngột xuất hiện, lên tiếng cắt đứt lời bọn họ. Hắn cầm theo một lồng chim, tiện tay nhét vào lòng Long Dã. Long Dã nhận lấy, đại khái giải thích lai lịch bình dược.
Nghe nói thuốc này lục soát ra được từ phòng Thái tử Ngọc Dao, lông mày hắn nhướng cao, cười rộ lên:
"Vẫn nghe nói người Ngọc Dao xa hoa lãng phí, quả nhiên là sự thật. Đến người như Bạch Thanh Nhan trong phòng cũng có loại mê huyễn hưởng lạc gì đó. Lộc Minh Sơn, ngươi cầm giúp ta, thứ này ta muốn."
"Nhưng Kỷ Tướng quân..." Long Dã vội vàng ngăn cản, lại bị Nhiễm Trần cắt ngang.
"Sao nào, sợ hắn trách ngươi?" Nhiễm Trần duỗi tay nhéo nhéo mặt Long Dã, "Ta cũng không cản được hắn trách phạt ngươi. Đây, chia ngươi mấy viên mang về. Những thứ khác nếu hắn hỏi tới, ngươi cứ bảo hắn đến tìm ta."
Nói xong, Nhiễm Trần thong thả ung dung rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn Long Dã mang lồng chim hoàng yến đặt vào mã xa* của hắn, ngày mai mang theo về Lang Nghiệp.
*Mã xa: Xe ngựa.
Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần phía xa, Long Dã chậm rãi thở hắt ra một hơi. Ánh mắt ngày thường luôn đạm mạc lại phảng phất biểu lộ một loại xúc cảm thần bí. Tựa hồ muốn đem thứ gì cắn nuốt vào bụng, ẩn chứa thâm trầm du͙ƈ vọиɠ...
Cúi đầu nhìn xuống, y nhíu mày. Nội bào Lang Nghiệp đâu? Khi nãy rõ ràng chính tay y đặt vào trong rương, sao mới đó đã không còn thấy bóng dáng?