[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

[Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường như cố nhân tới. (Một)

1.

Thời điểm lần đầu tiên Long Dã nhìn thấy Nhiễm Trần, y đang đứng trong đội ngũ chờ đợi yết kiến Bệ hạ.

Hoàng cung cung điện nguy nga, các tướng sĩ xếp hàng bên ngoài, bất chấp giá rét chờ đợi Hoàng đế xuất hiện. Song Hoàng đế dùng dằng mãi chưa từng lộ mặt, thời gian quá dài, ngay cả những binh lính trung thành nhất cũng bắt đầu bạo động bất an.

Long Dã vẫn đứng nghiêm như cũ, chỉ là ánh mắt cũng bắt đầu đảo tới đảo lui. Ánh mắt y quét dọc theo bức tường cung điện sơn son xuống phía dưới, vô tình lướt qua gương mặt của những cung nhân.

Mãi cho tới khi bắt gặp một thân ảnh vừa đi ra từ trắc điện*, chuyến du hành ánh mắt này mới tìm được điểm dừng.

*Trắc điện: Điện ở bên, không phải chính điện.


Người kia tướng mạo âm nhu*, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt hướng về phía đội ngũ. Hắn nhếch môi, dáng vẻ nhẫn nại.

*Âm nhu: Vẻ đẹp dịu dàng mang hơi hướng của phái nữ.

Có lẽ là nhẫn nại bởi sự hiện diện của những binh sĩ này. Long Dã nghĩ vậy.

Người kia sắc vóc đẹp đến mức ngay cả khi không cười, chỉ cần sóng mắt lưu chuyển thôi cũng có thể thúc giục muôn cây nở hoa chào xuân.

Long Dã đánh giá hắn. Còn chưa tới thời điểm tiết trời lạnh nhất, hắn đã choàng lên người áo khoác lông chồn, lông mi thật dài thật dài lại đang rung động, là đang cảm thấy giá buốt. Nghĩ đến thân phận người này tôn quý như vậy, xưa nay có lẽ chưa từng đi trong tuyết.

"Ngươi."

Hắn đột ngột mở miệng. Chiếc cằm thon nhọn hướng binh sĩ bên cạnh Long Dã chỉ điểm. Ngay cả một chữ "Tới" cũng chẳng buồn nói nốt, liền thản nhiên tiến về phía trước, không liếc nhìn những người phía sau lấy một giây.


Tựa hồ như chắc chắn không ai dám làm hắn thất vọng.

Thần tình binh sĩ kia không hề tình nguyện. Chậm trễ diện thánh, ban thưởng của Bệ hạ tất cũng chẳng còn. Người người đều biết, Bệ hạ luôn hào phóng ban thưởng cho tướng sĩ.

Cho nên khi Long Dã bước ra khỏi hàng trước cậu ta một bước, nét kinh ngạc trong nháy mắt trên mặt cậu lập tức bị mừng thầm thay thế.

Đi theo sau lưng người kia, Long Dã chỉ có thể thấy vành tai của hắn. Y đi mau một chút, ánh mắt mới có thể từ vành tai leo lên gương mặt hắn... Cả gương mặt đều trắng bệch. Bên trên chóp mũi hắn cơ hồ đều là mồ hôi lạnh, chầm chậm chảy xuống cằm. Áo lông chồn lóe lên ánh sáng tựa satanh, một giọt nước tròn từ lông mi lăn xuống.

Hắn luôn cố gắng dựng thẳng eo, chỉ trong nháy mắt đi qua khung cửa sơn son mới xụi xuống. Nếu không phải Long Dã một tay giữ lấy, hắn liền sẽ trực tiếp ngã xuống đất.


Bốn mắt nhìn nhau. Người kia cau mày. 

"Buông ta ra! Ngươi có biết ta là ai không?"

"..."

"Buông ra. Bằng không, ngươi khó mà giữ được tính mạng."

"..."

Rõ ràng là đe dọa. Nhưng người này trời sinh tướng mạo đẹp như vậy, bên trong đôi mắt đào hoa thủy quang lấp lánh, ngay cả uy hϊếp cũng tựa như nũng nịu. Nghĩ đến có lẽ là bởi xa hoa dâʍ đãиɠ, thân thể không chịu nổi mới bệnh thành dạng này, vậy mà còn muốn tùy tiện như thế, ngoài mạnh trong yếu, vênh lệch đến vậy.

Rất lâu về sau, Long Dã mới biết, đây không phải là bệnh, mà là chấn thương.

... Cũng rất rất lâu sau đó, y mới biết, đây cũng không phải là uy hϊếp, mà là bảo vệ.

"Ngươi là ai? Ở, ở nơi nào?"

Thanh âm Long Dã rất nhẹ. Người kia không nói gì. Cánh tay Long Dã siết chặt một chút, liền nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
"Ngươi không có việc gì chứ?"

"Ngươi buông ta ra. Sau đó đến phủ Quận vương, bảo bọn họ phái một đỉnh kiệu quan tới đón ta. Nhanh nhẹn một chút, sẽ có thưởng."

Thần sắc người đó vẫn nhàn nhạt như cũ. Trên mặt Long Dã vẫn không có biểu tình gì. Xem ra người này quả thật thân phận tôn quý, nói không chừng chính là Quận vương. Nhưng dù vậy, thì cũng có quan hệ gì với Long Dã y đâu?

Tất cả những gì y để ý là đôi mắt đào hoa kia.

"... Phủ Quận vương." Long Dã khẽ gật đầu, nhưng y không có buông người xuống. Mà trực tiếp ôm hắn vào trong ngực, xoay người lên ngựa. 

"Đừng!"

Tuấn mã nhanh chóng đã đi đến đường lớn bên ngoài cung điện. Người trong ngực đột nhiên kịch liệt giãy giụa, cơ hồ muốn tránh thoát khỏi lồng ngực Long Dã. Long Dã cũng không biết vì sao người kia lại kháng cự như thế, ngay cả vành tai cũng nhiễm một sắc đỏ như máu.
"Làm sao vậy?"

"Thả ta ra! Để ta xuống!"

Long Dã không đáp. Ngoài cung, một nhóm thị vệ trùng hợp đi ngang qua, tướng lĩnh cầm đầu quăng tới một ánh mắt rình mò hóng hớt. Long Dã nhìn thẳng vào gã, nụ cười trên mặt gã ý vị thâm trường.

Vẻ mặt này gần như là hèn mọn, người trong ngực kia có vẻ cũng nhìn thấy. Hắn đột nhiên không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại, môi cũng mím chặt. Sắc mặt hắn càng trắng hơn, tựa như không chịu nổi sỉ nhục, mi mắt rung động.

"Ngươi không muốn để người khác nhìn thấy?"

Mi mắt người kia run lên, nhưng không hề mở mắt ra.

Long Dã mặt không đổi sắc, thả dây cương, cởi quân bào trên thân xuống, choàng lên người trong ngực.

Đem người kia cẩn thận giấu kỹ rồi, Long Dã kẹp chân, tuấn mã với chủ nhân tâm ý tương thông, chạy càng nhanh. Thanh âm vó ngựa huyên náo trên đường, vô số ánh mắt tò mò chằm chặp hướng về phía tuấn mã thiếu niên lang.
Thế nhưng bên trong quân bào, lại là một chốn ấp ôm an ổn.

2.

Trong lồng ngực người lính lạ lẫm này, Nhiễm Trần dần dần khép hai mắt.

Hắn quá đỗi mệt mỏi, cực hình của Hoàng huynh kéo dài một ngày một đêm. Hắn cho là mình sẽ chết trong cung, hệt như rất nhiều lần trước đó. Nhưng cũng lại như từng lần từng lần đó, hắn vẫn còn lay lắt chống cự. Hắn cắn chặt răng, từng bước một rời khỏi tẩm điện của Hoàng huynh. Gió lạnh đảo qua, hắn cơ hồ muốn ngã gục ngay tại chỗ. Nhưng không thể! Hắn cái gì cũng không có, nhưng hắn vẫn còn muốn chút mặt mũi.

Hắn vẫn còn yêu cầu xa vời ấy. Tốt xấu gì người người cũng sẽ cho rằng hắn chẳng phải món đồ chơi để Hoàng huynh đùa bỡn, hắn vẫn còn là con người.

Chống đỡ mười mấy năm. Nhiễm Trần thường xuyên có loại ảo giác, hắn ngay cả máu thịt cũng đều bị Hoàng huynh róc sạch rồi, chỉ còn trơ lại một bộ xương đẫm máu. Hắn thực sự cảm thấy kỳ quái, vậy mà mình lại còn sống.
Là không cam tâm sao? Hay là bởi cái gì khác?

Nhiễm Trần cũng không biết.

Nhưng giờ phút này, đột nhiên nhận được một cái ôm, hắn lại sinh ra vài phần ảo giác được người che chở. Hốc mắt hắn nóng lên, cuộn tròn bất động ở nơi đó. Trên lưng ngựa lắc lư, vết thương phía sau lưng không ngừng đau đớn. Nhưng hắn không rên một tiếng. Hắn không nguyện ý đập vỡ một khắc an ổn này... Hắn biết Hoàng cung cách Vương phủ của mình chẳng bao xa, một tia ấm áp có thể thuộc về hắn này đang từng chút một rút ngắn dần.

Một tiếng ngựa hí vang, Nhiễm Trần minh bạch, cuối cùng cũng đến.

Hắn mở mắt ra, nhìn một chút người ôm mình trở về kia. Người này tuổi còn rất trẻ, có lẽ là một binh lính. Giờ phút này mặt không biểu tình quan sát mình.

Nhiễm Trần đột ngột thốt ra:

"Ngươi có sợ chết không?"
3.

"Ngươi có sợ chết không?"

Đối diện với vấn đề này, Long Dã nhất thời kinh ngạc. Ai mà không sợ chết chứ? Nhưng đứng trước mặt người này, y lại cảm thấy, dường như cái chết cũng chẳng đáng sợ đến vậy.

Không đợi y trả lời, người kia lại nói tiếp.

"Nếu như không sợ chết, bên cạnh ta còn thiếu một thị vệ trưởng. Ngươi liền lưu lại tại phủ Quận vương đi."

Chẳng biết tại sao, y đọc được một tia khẩn trương căng thẳng ẩn sâu bên trong đôi mắt đào hoa kia. Ma xui quỷ khiến, y đáp:

"Được."

Người kia dường như thở dài một tiếng.

"Ngươi tên là gì?"

"Long Dã."

Người kia lặp lại một lần, sau đó lộ ra tia mỉm cười. Đôi mắt đào hoa cong cong khiến hô hấp Long Dã cũng đình trệ, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ... Người này cười lên, hóa ra đẹp đến vậy.
Khi đó, y coi đây là rung động.

Thật lâu về sau y mới hiểu được, đây cũng chẳng phải là rung động.

Mà là đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc