[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Nam Nhiễm giơ tay, sờ sờ chỗ này rồi chạm vào chỗ kia.

Cảm giác lành lạnh này thật thoải mái.

Nam Nhiễm nhịn không được cảm thán một tiếng.

Túc Bạch rũ mắt, liếc mắt nhìn cô.

Sau đó, duỗi tay giữ bàn tay đang sờ sờ soạng cả người mình của cô lại, lạnh nhạt nói: "Ngoan ngoãn một chút."

Hai tay của cô bị Túc Bạch giữ chặt, lúc này Nam Nhiễm mới chịu yên tĩnh hơn.

Chúc Băng thấy bộ dáng vui vẻ của Nam Nhiễm, tâm tình có chút không tốt. Đặc biệt là khi nhìn thấy Nam Nhiễm vừa sờ Túc Bạch vừa bày ra bộ dáng hài lòng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong năm ngày qua đều hiện lên rõ ràng trong đầu Chúc Băng. Nam Nhiễm vừa ôm cô, vừa ghét bỏ, lại vừa ghét bỏ vừa sờ soạng cả người cô một vòng, sờ xong lại tiếp tục ghét bỏ.

Nếu Nam Nhiễm không phải là ân nhân cứu mạng của cô, cô đã sớm đánh chết cô ấy rồi.


Vốn dĩ cho rằng, sớm đã trở thành thói quen. Ai ngờ khi thấy vẻ mặt vui mừng của Nam Nhiễm lúc ở cạnh Túc Bạch, tâm tình của Chúc Băng lại càng tệ hơn, càng so sánh càng cảm thấy chênh lệch hai bên quá lớn.

Hơn nữa, Nam Nhiễm lúc nào cũng gọi Túc Bạch là dạ minh châu.

Trong khi đó, Nam Nhiễm lại gọi Chúc Băng là quả cầu pha lê.

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Hiện tại, Chúc Băng chỉ muốn ném ân nhân cứu mạng của mình xuống xe cho hả giận. Nhưng rất nhanh Chúc Băng đã không còn tinh lực để so đo mấy chuyện này nữa bởi vì ở nửa bên kia vùng trời đột nhiên chuyển thành màu máu.

Rõ ràng là buổi sáng, rõ ràng mặt trời mới ló dạng chưa được bao lâu nhưng khung cảnh hiện tại lại giống như chạng vạng chiều, hoàng hôn dần buông xuống.

Từng đám mây lớn che khuất mặt trời.


Vốn dĩ trời đang sáng sủa hiện tại lại trở nên âm trầm.

Không khí ở trên xe vốn đang nhàn nhã, lúc này dần dần nghiêm túc hẳn lên.

Hoắc Tư ngồi thẳng lưng, nheo mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hắn như đang suy nghĩ cái gì đó: "Hình như tôi đã từng thấy thời tiết thế này ở đâu đó."

Vẻ mặt của Chúc Băng lãnh đạm, nhẹ giọng nói: "Bốn năm trước, cả bầu trời phủ màu máu, một lượng lớn tang thi tập trung về phía Đông. Tang thi vương ra đời."

Cũng chính từ lúc ấy, tang thi bắt đầu sinh ra dị biến. Không những có thể tiến hóa, có thể có dị năng mà còn có một phần lớn trở nên vô cùng thông minh.

Túc Bạch xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hai con ngươi màu xám tro nhìn thẳng về phía Tây. Hắn có thể thấy rõ từng đám tang thi đang tập trung ở phía xa.

Hoắc Tư chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười: "Lại thêm một vị tang thi vương nữa ra đời."


Tuy hắn không biết tại sao lại xuất hiện hai con tang thi vương nhưng tình huống hiện tại đều trùng khớp với những gì được ghi lại trong sách.

Cũng chỉ có tang thi vương mới có khả năng khiến một lượng lớn tang thi tụ tập lại triều bái.

Tuy Hoắc Tư đang cười nhưng đáy mắt của hắn lại hiện lên vẻ âm trầm nguy hiểm.

Một con tang thi vương cũng đã khiến bọn họ mệt bở hơi tai truy bắt. Thậm chí đến tận bây giờ, bọn họ cũng không biết năng lực của tang thi vương mạnh tới mức nào. Nay lại thêm một con tang thi vương nữa ra đời. Nếu hai con tang thi vương liên thủ với nhau thì nhất định sẽ là họa lớn của nhân loại.

Lúc này, Đường Thanh ngồi trên ghế phụ lái mở miệng: "Đương gia, chỉ có một con đường duy nhất để đến căn cứ B nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục tiến về phía trước, e rằng sẽ gặp phải đám tang thi kia."
Mí mắt của Hoắc Tư hạ xuống, lưng dựa vào ghế.

"Dừng xe sắp xếp lại đồ đạc, đợi khi đám tang thi kia tản ra thì tiếp tục lên đường."

"Vâng, đương gia."

Bởi vì trước đó xe buýt đã bị tang thi bao vây nên sau đó đều là đoàn người Hoắc Tư mở đường đi trước. Hiện tại, xe jeep dừng lại, đương nhiên chiếc xe buýt ở phía sau cũng ngừng lại.

Hai bên dừng lại sắp xếp một chút, đội trưởng đội quân nhân vừa nghe nói có khả năng con tang thi vương thứ hai ra đời lập tức cảm nhận được sự tình vô cùng nghiêm trọng. Đội trưởng tập trung tất cả quân nhân có dị năng ở trên xe lại cùng thảo luận về tình hình hiện tại.

Bình luận

Truyện đang đọc