[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Kim Cao cười lạnh: "Năm đó cũng là cô đẩy tôi vào trong đàn tang thi, hiện tại đừng có nghĩ chỉ vì cô cứu tôi mà tôi sẽ cảm ơn cô."

Nam Nhiễm nghe hắn ta nói, nghiêng đầu, hai tay ôm ngực, hơi cúi người xuống, đối diện với ánh mắt của hắn ta.

Vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt theo động tác của cô mà di chuyển qua lại trông vô cùng sinh động.

Bất quá vết sẹo xấu xí trên má phải kia lại che mờ đi vẻ đẹp của bông hoa kia.

Nam Nhiễm tùy ý: "Cuối cùng anh cảm thấy tôi giống cái tên vương bát đản kia ở chỗ nào?"

Lời nói của cô khiến Kim Cao hơi sửng sốt: "Cái.. cái gì?"

Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Cao không thể hiểu nổi ý của cô là gì.

Nam Nhiễm nhìn cái đầu bóng loáng của hắn ta, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó giơ tay gõ gõ vài cái.

Âm thanh [cọc cọc] vang vọng cả khu rừng.


Sau đó, Nam Nhiễm giơ tay đánh mạnh hai cái.

Hệ thống nhìn một màn trước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực, đừng nói là ký chủ thấy đầu của Kim Cao tròn tròn giống như dạ minh châu nhé?

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Kim Cao, đôi môi hồng nhuận cong lên.

"Cái người tên Hàm Linh Phi kia không những muốn lăn giường với dạ minh châu mà còn có ý đồ gϊếŧ hắn nên đã bị tôi chơi chết rồi."

Nam Nhiễm nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi giúp anh báo thù đáng lý anh phải cảm ơn tôi mới đúng." Theo sau, cô lại âm u nói: "Nếu còn nói tôi lớn lên ghê tởm, lão tử sẽ đánh nát đầu của anh."

Nói xong những lời này, Nam Nhiễm đứng thẳng người, quay đầu rời đi.

Trước khi đi, hệ thống nhịn không được nhìn Kim Cao một cái, cảm thấy hắn ta có hơi đáng thương.

Rõ ràng là một tang thi vương hung thần ác sát khiến con người đau đầu mười mấy năm cũng không tìm ra cách đối phó. Kết quả hiện tại không những bị người ta đánh đến sắp chết mà còn bị người khác uy hiếp, chậc chậc, thật thảm.


Từng cơn gió lạnh thổi qua, lá cây va vào nhau tạo nên tiếng xào xạt, xào xạt, trời càng lúc càng về đêm.

Trên trời, mặt trăng chiếu sáng cả vùng trời.

Túc Bạch vốn đang bị trói trên xe, không biết từ lúc nào hắn đã cởi được dây xích màu đen.

Tiểu hắc cầu quay vòng vòng xung quanh Túc Bạch, phát ra âm thanh vù vù, dáng vẻ hình như rất thích Túc Bạch.

Nó liên tục lao vào bàn tay của Túc Bạch, rồi di chuyển lên xuống chơi rất vui vẻ.

Tiểu hắc cầu nhảy nhót trong lòng bàn tay Túc Bạch, vui đến mức quên hết tất cả mọi thứ chủ nhân đã dặn dò mình.

Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về?

Từ trước đến nay Túc Bạch là một người vô cùng lạnh nhạt, nếu là ngày trước hắn đã sớm ném cái thứ trước mắt sang chỗ khác. Nhưng hiện tại hắn chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua rồi tùy ý nó muốn làm gì thì làm.


Trong khi đang ngồi chờ Nam Nhiễm trở về thì Túc Bạch đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên, cửa xe Jeep bị mở ra.

Một cô gái mặc váy trắng, mái tóc rối tung xõa ngang vai, dưới ánh trăng gương mặt tuyệt sắc của cô gái càng thêm vài phần thánh khiết.

Túc Bạch nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt đối diện với ánh mắt của cô gái kia.

Hai má cô gái ửng đỏ.

Cô ta cắn môi, giọng điệu mang theo vài phần thẹn thùng.

"Túc... Túc Bạch."

Trong giọng nói có chút khẩn trương.

Túc Bạch lạnh nhạt nhìn cô ta, môi mỏng mím chặt không nói một lời.

Cô gái kia giơ tay ra cố gắng kéo lấy quần áo của hắn.

"Em... em tới cứu anh."

Mí mắt Túc Bạch hạ xuống, hắn còn chưa kịp ra tay thì tiểu hắc cầu đã nhảy dựng lên đập mạnh một cái lên mu bàn tay của cô gái kia.

Tiểu hắc cầu: "Gâu gâu gâu! Phi!" Âm thanh này giống như đang nhổ nước miệng.
Tức khắc, cả xe Jeep đều ngập trong không khí yên tĩnh.

Túc Bạch là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh này. Khóe môi hắn hơi cong, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười nhẹ.

"Là một thứ không tệ."

Hình như Tiểu Hắc cầu hiểu được những lời Túc Bạch nói nên dáng vẻ trông vô cùng cao hứng.

Nó bay một vòng trong không trung rồi rơi xuống lòng bàn tay của Túc Bạch. Dáng vẻ như là đại công thần, xoay vòng vòng trong tay Túc Bạch để tranh công.

Bình luận

Truyện đang đọc