Hắn ta hơi há mồm: "Cô..." Cũng không biết nên nói cái gì. Không lẽ muốn nói sao cô không hiểu lẽ phép, không biết tốt xấu như thế?
Cuối cùng, Ngũ Thiên vẫn ngậm miệng.
Nam Nhiễm mặc một bộ y phục màu đen, ngón tay thon dài gõ vài cái lên xe jeep, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Từng cử chỉ, ngôn từ của cô đều hiện lên vẻ tiêu sái, nhanh nhẹn, nhìn qua không hề giống một người cần người khác giúp đỡ.
Cô thật sự là một người mù sao?_ Ngũ Thiên nghi ngờ.
Nam Tiểu Nhiễm đứng ở bên cạnh, cắn môi, đứng dậy, đi về phía Nam Nhiễm.
Cô ta mặc một cái váy trắng, bộ dáng nhẹ nhàng nhu nhược, cộng thêm gương mặt tinh xảo kia càng khiến cô ta giống như một tiểu thiên sứ mới hạ phàm.
Chỉ nghe cô ta ôn nhu nói: "Để tôi đỡ cô đi."
Nam Nhiễm nghe cô ta nói, bước chân dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Sao giọng nói này lại quen tai đến vậy?
Nam Nhiễm nhàn nhạt: "Lặp lại lần nữa."
Nam Tiểu Nhiễm không biết cô có ý gì, ánh mắt hoang mang liếc nhìn mọi người xung quanh. Đại khái là bộ dáng này của Nam Tiểu Nhiễm quá vô hại nên rất dễ gợi lên cảm giác muốn bảo hộ của người khác. Vừa nhìn vẻ mặt kia của cô ta, mọi người còn tưởng rằng cô ta đang bị khi dễ.
Ngũ Thiên nhăn mày, vội vàng chạy tới: "Hàm Linh Phi, Tiểu Nhiễm rất nhát gan, cô đừng có dọa cô ấy."
Hắn ta mới dứt lời, đã nghe Hỏa Tình ở xa phẫn nộ quát lớn: "Mắt thì mù còn dám ở đây kiêu ngạo, cô không nhìn thử xem đây là địa bàn của ai. Nếu không phải chúng tôi lương thiện cho cô chỗ dung thân thì cô sớm đã bị đám tang thi kia xé xát mất rồi. Tôi cảnh cáo cô, đừng có ở đây bắt nạt Tiểu Nhiễm nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận sống không bằng chết."
Nam Nhiễm đứng im một chỗ, mí mắt giật giật.
Mái tóc đen dài rũ xuống, che đi một nửa khuôn mặt của cô.
Nam Nhiễm nghe hai người này thay phiên nhau mắng mình thì có hơi hoảng hốt.
Thế nào, vừa rồi cô có bắt nạt cái vị tên Tiểu Nhiễm kia sao?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Nam Nhiễm nhớ tới cái gì đó.
Cô lạnh nhạt mở miệng: "Tiểu Nhiễm? Nam Nhiễm?"
Ngũ Thiên cảnh giác, đứng ra che chắn trước mặt Nam Tiểu Nhiễm.
"Cô muốn làm gì?"
Nam Nhiễm vặn cổ, đôi môi đỏ mọng cong lên. Trách không được cô lại cảm thấy giọng nói của cái người tên Tiểu Nhiễm kia có chút quen tai.
Đây không phải giọng nói cô từng dùng sao?
Chỉ là hiện tại bởi vì đang bị thương nên lúc cô nói chuyện giọng có hơi khàn khàn, do đó mới khiến người khác cảm thấy giọng nói của hai người các cô khác nhau.
Chậc.
Có một người có diện mạo giống mình như đúc, ngay cả giọng nói cũng y hệt mình, còn cứ thản nhiên xuất hiện đi qua đi lại trước mặt mình, thậm chí bởi vì sự tồn tại của người đó mà bản thân phải sửa lại tên...
Cảm giác này... thật thần kỳ.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: [ký chủ, có phải cô thấy cái người tên Nam Tiểu Nhiễm này rất chướng mắt đúng không?]
Nam Nhiễm không chút để ý: "Không có." Đồng chí Nam Nhiễm tâm rộng như biển cả, chỉ cảm thấy có chút mới lạ mà thôi.
Nhưng hai cái tên đang đứng trước mặt cô này.
Là cọng hành ở đâu ra vậy?
Ngũ Thiên thấy Nam Nhiễm không nói gì, chỉ nghiêng đầu, bộ dáng thản nhiên lạnh nhạt nhưng càng vì thế, hắn ta càng cảm thấy khó chịu.
Chỉ thấy hắn ta cau mày: "Hàm Linh Phi, cô không cần quá đáng!"
Nam Nhiễm rất mẫn cảm với cái tên Hàm Linh Phi này. Người khác vừa gọi cô bằng cái tên đó cô liền cảm thấy khó chịu.
Đôi môi phấn nộn của cô khẽ cong: "Tôi thấy mấy người quá phiền phức."
Mắt thấy không khí càng ngày càng khẩn trương, Nam Tiểu Nhiễm vội vàng kéo lấy cánh tay của Ngũ Thiên. Hai mắt ngập nước, lắc đầu, ôn nhu nói: "Được rồi, Ngũ đại ca, em không có việc gì. Không cần tiếp tục làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng tình đoàn kết của cả đội."
Ngũ Thiên thở thài, có hơi đau lòng nhìn Nam Tiểu Nhiễm.