[QUYỂN 4] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Càng nhìn hai hàng lông mày của anh càng nhíu chặt lại, vẻ mặt càng ngày càng không tốt.

Thân Đồ Mạc đang định nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện với hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm.

Bởi vì bản thân cô còn đang trong thời kì dưỡng bệnh nên sắc mặt có hơi tái. Hơn nữa với cái cơ thể mỏng manh hiện tại, cả người cô như tản ra hơi thở yếu ớt cần người bảo vệ.

Nhìn dáng vẻ này của Nam Nhiễm, dù lời đã tới cửa miệng nhưng Thân Đồ Mạc lại không có cách nào thốt ra được, thay vào đó anh đổi sang câu khác: "Rất đau?"

Nam Nhiễm nhìn anh, rồi nhìn cô gái đã đứng lên ở phía sau, cuối cùng hai mắt dán chặt vào vết thương trên người mình.

"Ừ, đau."

Thân Đồ Mạc vừa nghe thế đã khom lưng, trực tiếp bế cô lên.

Bước chân hướng ra ngoài đi ra khỏi thư phòng, không hề quay đầu nhìn phía sau dù chỉ một lần.


Anh vừa đi vừa nói: "Trước khi vết thương lành hẳn thì đừng có chạy loạn."

Nam Nhiễm nhìn vết thương trên cổ tay lại bị rách ra còn đang rỉ máu. Nhìn thì trông khá dọa người nhưng thật ra cô không có cảm giác gì cả.

Có lẽ do trước đây đã bị thương quá nhiều cho nên hiện tại mới không cảm thấy đau lắm.

Tầm mắt của cô dừng lại trên miệng vết thương sau đó lại dừng trên người Thân Đồ Mạc.

Cô mở miệng than: "Em đau."

Tốc độ của Thân Đồ Mạc tăng nhanh hơn, vẻ lãnh đạm trên mặt cũng biến mất không ít, nhẹ nhàng nói: "Nhịn một chút."

Nam Nhiễm có thể cảm nhận được cảm xúc của anh đang thay đổi, hai mắt của cô dán chặt vào người anh, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Em không muốn nhịn."

Vừa dứt lời thì người kia đã đặt cô lên giường.


Anh lấy một cây kẹo que ở trong ngăn kéo ra, bóc vỏ nhét vào miệng cô.

Vị ngọt nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng Nam Nhiễm.

Sau đó không biết anh lấy từ đâu ra một cái hòm thuốc bằng gỗ, sau đó lấy thuốc tím bên trong ra bôi lên miệng vết thương của cô.

Động tác nhẹ nhàng vô cùng thuần thục, chưa đến một phút, vết thương của Nam Nhiễm đã được băng bó hoàn hảo.

Lực chú ý của Nam Nhiễm hiện tại đã đặt hết lên kẹo que.

Phải biết suốt bảy ngày qua, Hoa Vũ không chỉ đút thức ăn cho cô mà còn quản lý luôn lượng thức ăn của cô.

Ngoại trừ một ngày ba bữa thì tuyệt đối không cho cô ăn thêm bất cứ thứ gì khác.

Nam Nhiễm liếm cây kẹo kia vài cái rồi trực tiếp cắn nát.

Thân Đồ Mạc giúp Nam Nhiễm bôi thuốc lên tất cả vết thương trên người rồi băng bó lại cho cô.

Trên đầu cũng dán một miếng băng gạc màu trắng.


Sau khi làm xong mọi thứ, anh ngồi ở mép giường, bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng đặt trên hòm thuốc, hai mắt nhìn cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.

Thấy cô không than đau nữa thì mới nhẹ nhàng thở phào.

Vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng giống như thường ngày.

"Bác sĩ dặn ăn ít đồ ngọt."

Vừa rồi anh bị cô làm cho luống cuống, chỉ nghĩ phải tìm cách để cô đỡ đau nên mới lấy kẹo que ở trong ngăn kéo ra đưa cho cô.

Đây là đồ ăn vặt ở nước ngoài gửi về.

Nghe nói là rất nổi tiếng, được rất nhiều cô gái yêu thích.

Anh cũng vô tình biết được, nghĩ cô thích ăn như vậy nên đã nhờ người mua một hộp.

Vốn dĩ là định đến khi nào vết thương của cô lành hẳn mới đưa cho cô.

Có câu nói gì nhỉ?

Trẻ con kêu thì sẽ có sữa uống.

Trước đây Nam Nhiễm còn không hiểu đạo lý này, cũng không có ai dạy cho cô biết. Nhưng hiện tại cô đã hiểu, hơn nữa còn không cần phải cố gắng đã nhập vai nhanh chóng.
Vì thế trong công quán thường sẽ nhìn thấy hình ảnh như này.

"Thân Đồ Mạc, kẹo que đâu?"

"Bác sĩ nói hạn chế ăn đồ ngọt."

Nam Nhiễm giơ tay lên: "Vết thương đau."

Thân Đồ Mạc nhìn cô một cái, không nói nữa, chỉ trầm mặc lấy một cây kẹo ra đưa cho cô.

Tình huống này diễn ra liên tục mấy ngày.

Một ngày nọ, trên bàn cơm.

Lúc Nam Nhiễm đang định ăn ly kem tươi thứ hai thì bị Thân Đồ Mạc giữ chặt ly.

Nam Nhiễm mở miệng: "Em..."

Lời còn chưa nói hết đã nghe Thân Đồ Mạc lãnh đạm nói: "Miệng vết thương đã lành rồi."

Lúc này Nam Nhiễm mới chú ý tới vết thương trên người mình, á, đúng là lành hẳn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc