[QUYỂN 4] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Thuốc mê trong người Nam Nhiễm đã tan hết, sức lực khôi phục lại bình thường, khi bị cắn cô hơi nhíu mày, buồn bực nói.

"Anh là đồ dạ minh châu hư hỏng!" Dứt lời cô liền đá chân lên.

Công Tử Uyên giữ lấy chân cô, đè xuống, hai con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng tay.

Yết hầu di chuyển lên xuống, mày hơi cau lại.

Chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nhịn không hút máu cô, hơn nữa còn cho phép cô làm càn trước mặt mình?

Suy nghĩ một lúc, hai hàng lông mi rũ xuống giấu đi cảm xúc đang hiện lên ở đáy mắt. Sau đó dần dần khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như ngày thường, không còn bộ dáng mất khống chế như vừa rồi.

Rõ ràng là một gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm nhưng tính tình lại lạnh lùng cứng ngắc giống hệt một cục đá.


Nếu hắn chịu biểu hiện cảm xúc ra ngoài nhiều hơn một chút, hay chỉ cần tùy tiện cười một cái thôi cũng đã đủ khiến cho hàng ngàn cô gái mê muội.

Lúc này, đồng hồ điện tử trên tay Nam Nhiễm bỗng nhiêu kêu lên [tích tích tích].

Hệ thống mở miệng: [ký chủ, kim chủ của cô gặp nguy hiểm.]

Nam Nhiễm thờ ơ không phản ứng, cô vẫn còn đang tức giận vì bị dạ minh châu cắn.

Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, tiền công của cô là 3000 vạn. Có thể mua được rất nhiều dạ minh châu.]

Nó vừa dứt lời, Nam Nhiễm đã đứng lên.

Cô chỉnh lại bộ váy trên người mình rồi bước xuống giường.

Trên người cô vẫn còn đang mặc lễ phục đỏ ngày hôm qua, Nam Nhiễm tiện tay cầm lấy đôi quân ủng màu đen ở bên cạnh mang vào, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trải qua nhiều vị diện, tuy quy tắc của mỗi thế giới không rõ ràng nhưng tiền quan trọng như thế nào, Nam Nhiễm vẫn có thể hiểu được.


Nam Nhiễm vội đến mức ngay cả cửa chính cũng không đi, trực tiếp nhảy cửa sổ ở tầng hai xuống. Nhưng cô lại không đáp xuống đất như bình thường mà được một người khác ôm lấy.

Công Tử Uyên xuất hiện dưới tầng, hắn đón lấy cô, giọng điệu lãnh đạm.

"Muốn tự sát?"

Nam Nhiễm có hơi bất ngờ, sau đó trong mắt nhanh chóng hiện lên cái gì đó, chỉ thấy cô giơ cánh tay đeo đồng hồ điện tử lên, mở ra bản đồ.

"Đi nơi này." Nói xong, cô lập tức ôm chầm lấy cổ hắn, chờ hắn xuất phát.

Bất quá, Công Tử Uyên lại không có ý định đi theo ý cô, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm cọ cọ hắn.

"Làm gì?"

Người nào đó lãnh đạm nói: "Lá gan của em cũng thật lớn."

Nói xong câu đó hắn cũng không nói gì thêm, chỉ ôm cô, rồi nháy mắt biến mất khỏi chung cư dưới lầu.


Mấy giây sau, Nam Nhiễm đã xuất hiện trước cửa khách sạn nơi kim chủ Thi Lạc đang ở.

Vị kim chủ này, tài đại khí thô(*), hắn ta đã bao hết nguyên cái khách sạn 5 sao này để làm nơi dừng chân tạm thời của mình ở đây.

Tuy Nam Nhiễm là một người từng trải nhưng vẫn không nhịn được cau mày.

Cô có cảm giác viên dạ minh châu này không chỉ biết phát sáng mà còn có rất nhiều năng lực khác nhau.

Đang suy nghĩ thì đồng hổ trên cổ tay cô lại kêu lên.

Nam Nhiễm lấy lại tinh thần, nhảy khỏi lòng hắn, chạy vào trong khách sạn.

Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, chẳng lẽ cô cứ tùy tiện ném dạ minh châu ở bên ngoài như vậy?]

"Hắn lớn như thế, không lẽ không biết tự tìm đường về nhà?" Cô nói một cách đương nhiên.

Hệ thống cân nhắc cả nửa ngày, vẫn cảm thấy bản thân nên khuyên nhủ ký chủ: [ký chủ, ở vị diện này cô và hắn cũng chỉ mới gặp nhau được hai lần, nói cách khác hắn vẫn chưa có thích cô. Hiện tại chỉ là hắn đang bị mất trí nhớ, cô nói với hắn hai người là bạn đời của nhau nhưng lỡ một ngày nào đó hắn nhớ lại thì sao? Khả năng lớn là hắn sẽ giống như đêm hôm qua, hút cạn máu của cô.]
Trong mắt ký chủ, từ đầu đến cuối chỉ có một dạ minh châu, vì thế sự yêu thích của cô đối với hắn càng ngày càng lớn, chưa từng có việc không thích nữa.

...

(*) Tài đại khí thô (财大气粗): Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Bình luận

Truyện đang đọc