Người tới mặc một cái áo khoác màu đen, gương mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, hai mày thâm thúy, là gương mặt điển hình của người Âu Mỹ, cả người đều tản ra khí chất đàn ông nồng đậm.
Chỉ là làn da của hắn ta trắng bệch, đặc biệt hiện tại còn đang là ban ngày ban mặt, vì thế nhìn da của hắn ta trắng nhợt như tờ giấy, một chút hơi thở người sống cũng không có.
Người kia nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, yết hầu di chuyển lên xuống, hắn ta lắc lắc đầu giống như đang nhẫn nại chuyện gì đó.
Cuối cùng hắn ta chỉ nói một câu: "Mùi của nhân loại các cô thật thơm."
Mặt thì thuộc kiểu người nước ngoài nhưng miệng lại nói tiếng Trung rất lưu loát. Hoàn toàn không nghe ra khác biệt.
Hắn ta nói xong liền định bỏ đi, tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ là lúc hắn ta đi ngang qua người Nam Nhiễm, giống như ngửi được cái gì đó, bỗng nhiên hắn ta nắm lấy tay Nam Nhiễm kéo cô lại.
Hai mắt dán chặt vào người cô.
"Cô biết ngài ấy?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt vô cảm.
"Không biết."
Hệ thống: [...]
Ký chủ biết cái tên bệnh tâm thần này đang nhắc đến ai sao?
Người kia cau mày, lập tức phản bác: "Không có khả năng!"
Chỉ là sau khi nói xong, đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Nam Nhiễm, cảm thấy cô gái này không có khả năng nói dối.
Hắn ta lầm bầm: "Chẳng lẽ là lâu rồi không gặp cho nên khứu giác có vấn đề?" Mới dứt lời, hắn ta đã bị mùi thơm trên người Nam Nhiễm hấp dẫn, không còn sức lực quan tâm đến chuyện khác. Hắn ta lập tức lui về sau hai bước.
Hai mày cau chặt, khuyên Nam Nhiễm: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên che dấu bớt mùi hương trên người mình nếu không muốn bị hút sạch máu."
Nói xong, hắn ta quay đầu vội vàng bỏ đi.
Nam Nhiễm ôm bánh kem của mình tiếp tục đi về phía trước, trở về dáng vẻ lười nhác như thường ngày.
Hệ thống tò mò: [ký chủ, cô biết hắn ta đang nói đến ai sao?]
"Không biết."
Nghe cô trả lời, hệ thống liền trầm mặc.
Nhưng rất nhanh sau đó hệ thống đã lên tiếng lần nữa: [ký chủ, tôi có một chuyện muốn nói với cô.]
"Hả?"
[dựa vào chuyện trước đây Công Tử Uyên hút máu của cô, còn có việc hắn nói muốn cô trở thành huyết nô của hắn và vấn đề mà người vừa rồi nhắc đến. Hệ thống đã đi điều tra và phát hiện thế giới này đúng là còn một giống loài khác tồn tại chung sống với con người.]
Nam Nhiễm có chút hứng thú, cô tìm một cái ghế công cộng ở ven đường, ngồi xuống, đặt bánh kem trong tay ở bên cạnh, dựa người vào tay vịn, một tay chống cằm. Vắt chéo chân ngồi im nghiêm túc nghe hệ thống nói.
Cô có hơi kinh ngạc một chút.
"Thì ra dạ minh châu không phải bị bệnh."
Cô vẫn luôn cho rằng có lẽ dạ minh châu bị chó cắn nên mới thích cắn người uống máu như vậy.
Hệ thống lập tức nói: [ký chủ, cô đã nghe qua ma cà rồng bao giờ chưa?]
Nam Nhiễm dứt khoát trả lời: "Chưa từng."
[ma cà rồng, có một vài người bởi vì gặp phải tình huống nào đó nên từ con người biến dị thành một loài mới. Hút máu người là bản năng, tính tình của bọn họ hỉ nộ thất thường, thích gϊếŧ chóc, ngoài ra bởi vì lúc trở thành ma cà rồng trình tự gen của bọn họ bị thay đổi nên bề ngoài sẽ rất đẹp mắt, hơn nữa tuổi thọ cũng rất cao. Bọn họ có thể sống rất lâu, đến tận khi chết mới biến về dáng vẻ lúc trở thành ma cà rồng.]
Hệ thống nói xong, tạm dừng một chút để ký chủ hoàn toàn tiếp thu hết lượng tin tức này, sau đó, mới nói tiếp: [bất quá số lượng ma cà rồng rất ít, bởi vì hiệp nghị không để cho con người phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ nên ma cà rồng sẽ không xuất hiện trong xã hội loài người. Hơn nữa sẽ có nơi chuyên môn nuôi dưỡng huyết nô để cung cấp máu cho bọn họ. Nhưng nghe nói vào thế kỉ thứ VII, thế kỉ thứ VIII, ma cà rồng bị tàn sát bừa bãi cho nên đến hiện tại, ma cà rồng sớm đã tuyệt chủng. Hơn 200 năm qua không hề có tư liệu gì viết về sự xuất hiện của ma cà rồng.]