[QUYỂN 4] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Đảo mắt một cái tiểu hắc cầu đã xuất hiện trong tay Nam Nhiễm.

Cô dựa người vào vách tường, không chút để ý nói: "Đánh ngất anh ta."

Phải biết, trời hôm nay rất tối.

Hơn nữa tiểu hắc cầu còn không quá thu hút, trong ngõ nhỏ này, người nào không biết nhìn vào còn tưởng rằng Nam Nhiễm đang cầm một cục đá.

Dứt lời, Nam Nhiễm giơ tay lên ném tiểu hắc cầu lên không trung.

Người đàn ông nghiêng đầu, dễ dàng tránh né tiểu hắc cầu đang bay tới.

Dưới ánh trăng, làn da của người đàn ông càng trở nên trắng hơn, là loại trắng tái giống như không có sự sống.

Bởi vì anh ta mới hút máu của Nam Nhiễm nên khóe miệng còn đang dính vài vệt máu, đôi môi mỏng bạc trở nên đỏ tươi, làm cả người anh ta toát ra vẻ yêu dị tuấn mỹ.

Người đàn ông xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm một lần nữa, một tay giữ lấy đầu cô, cúi người liếʍ ɭáρ vết thương trên cổ Nam Nhiễm.


Có lẽ do quá chấp nhất với máu của Nam Nhiễm nên làm anh ta mất cảnh giác.

Kết quả là...

Tiểu hắc cầu bang một cái nện thẳng vào gáy người đàn ông.

Vì để đảm bảo người đàn ông sẽ ngất sau một cú đánh nên nó xuống tay không chút nương tình! Cuối cùng cũng thành công, người đàn ông ngây ngẩn, dựa vào vai Nam Nhiễm, sau đó ngất xỉu.

Thậm chí trước khi người đàn ông hoàn toàn mất đi ý thức, giống như xuất phát từ bản năng, anh ta còn hút thêm một ngụm máu của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm dựa người vào vách tường, hít sâu một hơi.

Hô, cuối cùng cũng có thể khiêng dạ minh châu về.

Hệ thống nhìn ký chủ, càng xem càng thấy ký chủ đúng là một tên biếи ŧɦái phát rồ.

Ở trong hoàn cảnh như này mà ký chủ còn một lòng một dạ muốn viên dạ minh châu này?

Trên đường Nam Nhiễm khiêng người đàn ông về, hệ thống nhịn không được hỏi: [ký chủ, nếu hắn ta lại hút máu của cô thì sao?]


"Ở địa bàn của ta, hắn không có quyền quyết định."

Lúc nói ra lời này, thái độ của Nam Nhiễm vô cùng tự tin.

Nhưng hệ thống lại cảm thấy không khả quan.

Đặc biệt là dựa vào trình độ yêu thích dạ minh châu của ký chủ, cho dù có thật sự có động đến ký chủ, ký chủ cũng sẽ không vứt bỏ hắn ta.

Chậc chậc chậc.

Về nhà ai làm chủ còn không chắc.

Chỉ là có một vài thời điểm, chuyện ngoài ý muốn xảy ra rất đột ngột.

Nam Nhiễm khiêng người đàn ông về nơi cô đang sống.

Trên đường đi còn thuận tiện để cho tiểu hắc cầu biến thành sợi xích trói chặt người đàn ông lại đề phòng vạn nhất.

Bất quá, không nghĩ tới, hai tiêng sau khi dạ minh châu tỉnh lại, việc đầu tiên người đàn ông làm chính là chớp mắt nhìn Nam Nhiễm, môi mỏng chậm rãi phun ra ba chữ: "Cô là ai?"


Nam Nhiễm nhíu mày.

Mặt không đỏ tim không run, há mồm nói: "Người anh thích."

Dạ minh châu tiếp thu rất nhanh câu trả lời này.

Người đàn ông cúi đầu nhìn dây xích trên người mình, có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại trói tôi?"

Nam Nhiễm tới gần anh, nằm xuống giường rồi ôm chặt lấy người đàn ông, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "A, tình thú."

"Ừ."

Người đàn ông không hề có ý định cãi lại, nhanh chóng tiếp thu đáp án này của Nam Nhiễm.

Hệ thống trầm mặc.

Một người dám hỏi còn một người dám trả lời, hơn nữa còn tin là thật.

Hệ thống nhắc nhở: [ký chủ, hình như hắn không nhớ gì cả, vì Đậu Phộng ra tay quá nặng nên mới khiến hắn mất trí nhớ sao?]

Nghe nó hỏi như thế, Nam Nhiễm mới lên tinh thần. Cô ngồi dậy, một tay chống cằm, dáng vẻ buồn chán, sờ chỗ này sờ chỗ kia, rồi thuận miệng hỏi: "Anh tên gì?"
Người đàn ông trầm mặc, chớp mắt một cái.

"Uyên."

"Hả?"

"Công Tử Uyên."

Lúc hắn nói chuyện, đôi đồng tử màu vàng kim luôn dán chặt vào người Nam Nhiễm.

Dù cô có làm gì thì tầm mắt của hắn đều đặt trên người cô.

Hắn trả lời xong, thấy Nam Nhiễm chập chạp không lên tiếng, hắn lạnh nhạt hỏi một câu, trong giọng nói còn mang theo sự nghi hoặc.

"Em là bạn đời của tôi?"

Nam Nhiễm gật đầu: "Đương nhiên."

Bình luận

Truyện đang đọc