RẠP CHIẾU PHIM ĐỊA NGỤC

Nói đến đây, Chu Trần Dục tạm thời ngưng lại lấy hơi. Nói thật thì một diễn viên với kỹ năng diễn xuất không mấy tốt như hắn khi diễn tới đoạn này cũng có chút “nhập thần’’. Hắn kể chuyện của Triệu Hợp Thông mà cứ như là hắn đang kể chuyện của mình vậy. Nghe hắn kể lại mà người ta cứ có cảm giác như hắn lúc đó cũng cùng Kỷ Nhất Chu, Dương Xuân Hoa đi vào nơi tận cùng của lòng hang, từng nhìn thấy cỗ thi thể như xác ướp kia. Hiện tại Trần Dục suy nghĩ nếu như gặp phải tình huống đó thì hắn sẽ phải nắm bắt thời cơ ra sao để sử dụng vật bị nguyền rủa.

Diệp Tưởng đưa tới cho Chu Trần Dục một chai nước khoáng rồi nói:

- Anh uống đi! Anh cũng đã nói được một lúc lâu rồi nên chắc cũng khát nước lắm.

Chu Trần Dục phát hiện hắn quả thực đang rất khát nước. Chẳng qua, hắn đã hoàn toàn đắm mình trong việc kể lại hành trình của Kỷ Nhất Chu, Triệu Hợp Thông cùng Dương Xuân Hoa, hơn nữa còn tưởng tượng ra những điều khủng bố mà ba người đã phải trải qua. Trần Dục hoàn toàn đã quên cả cảm giác khát nước.

- Cám ơn.

Chu Trần Dục đón lấy chai nước khoáng của Diệp Tưởng. Y vặn nắp chai sau đó đưa vào miệng tu ừng ực, ngay cả chuyện nước trào ra khỏi miệng chạy xuống ướt ngực áo mà hắn cũng không để ý.

Lúc này, mọi người cũng có điều muốn nói, nhưng chẳng ai nói được câu nào. Tuy rằng thông qua kịch bản bọn họ đã biết nội dung của mọi chuyện, nhưng khi một lần nữa được nghe lại, trong lòng vẫn cảm thấy rung động không thôi.

Nhưng mọi người đều biết đây mới chỉ là sự bắt đầu. Nội dung ở phía sau còn đáng sợ và điên cuồng hơn nhiều.

Sau khi tu hết nửa chai nước khoáng, Chu Trần Dục mới ngưng lại và thở hổn hển một hồi.

Ngoài cửa sổ, hoa tuyết vẫn rơi lất phất. Ngã tư đường trong thôn họ Tào đã được tuyết phủ trắng xoá. Trên đường lúc này đã không còn một bóng người. Không khí trở nên rất vắng vẻ và đìu hiu. Không gian trong phòng trọ trở nên im ắng đến lạ thường. Chỉ có chiếc điều hoà phát ra những tiếng « vù vù » khi hoạt động để sưởi ấm căn phòng.

Rốt cuộc, Chu Trần Dục tiếp tục:

- Xin lỗi mọi người......Tôi tiếp tục ngay bây giờ đây.

- Lúc ấy, chúng tôi đều là sợ đến ngây người. Phải một hồi lâu chúng tôi mới lấy lại tinh thần. Lúc ấy tôi là người đầu tiên lên tiếng: « Cái này…không phải đây là thi thể của người cổ đại chứ? Thi thể cũng đã khô quắt khô queo thế này..... ». Cô Dương phụ hoạ: « Đúng vậy! Cho dù nói đây là thi thể của người đã sống mấy ngàn năm trước tôi cũng tin nữa! ». Phản ứng của anh trai cậu khiến tôi cảm thấy rất bất thường. Lúc ấy cậu ta đưa tay chạm vào cỗ thi thể kia giống như đang vuốt ve một cách âu yếm cơ thể nõn nà của cô gái mà cậu ta đang yêu vậy...... So sánh như vậy có lẽ cũng hơi quá nhưng cảm giác của tôi lúc đó là như vậy. Cậu ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể kia.

- Trên người của cái xác kia không có dính lại bất cứ một mảnh vải nào. Ngũ quan trên gương mặt đã chẳng còn nhìn được rõ. Chỉ còn lại hai hốc mắt sâu hoắm là còn có thể nhìn rõ. Thi thể đã hoàn toàn bị thối rữa một cách triệt để gần như nhìn thấy được cả xương. Nhìn cỗ thi thể kia khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy sợ. Tư thế ép sát mình vào vách đá của cỗ thi thế khiến tôi có cảm giác không biết có phải thi thể đó đã biến thành hoá thạch hay không? Lúc đó tôi chú ý tới chuyện nếu tôi càng nhìn lâu vào hai hốc mắt kia thì tim tôi lại càng đập nhanh hơn. Nói thế nào nhỉ..... Tôi cảm thấy như cỗ thi thể..... Không, phải nói là cái xác ướp kia hình như đang nhìn anh trai cậu - Kỷ Nhất Chu! Anh trai cậu cũng nhìn thẳng vào cái xác đó. Vào thời khắc đó, tôi đâm ra nghi ngờ không biết anh cậu có phải là người thích xác chết không nữa. Lúc ấy, trực giác của tôi báo cho tôi biết sự nguy hiểm, khiến toàn thân tôi dựng cả lông mao lông tóc. Lúc đó tôi nghĩ tránh xa cỗ thi thể này mới là cách làm chính xác nhất.

- Lúc ấy, tôi không khỏi đưa mắt nhìn xuống dưới. Tôi nghĩ rằng hang động này có khi còn xuyên sâu xuống lòng đất, thậm chí có khi còn tới thẳng tâm Trái Đất! Con người vẫn còn chưa thể thăm dò toàn bộ tâm Trái Đất cũng như lòng đại dương. Nếu ở phía dưới thật sự có tồn tại địa ngục thì sao? Rất nhiều những suy nghĩ hoang đường cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Chung quy lại thì từ trước tới giờ tôi vẫn đang làm loại chuyện thiếu đạo đức này. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện có người sẽ sinh bệnh khi ăn phải loại thức ăn được chế biến từ thịt heo bệnh và heo chết này. Nếu như sau khi chết tôi có phải xuống địa ngục thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ vì loại người như tôi chắc chắn sẽ phải xuống đó.

- Lúc ấy tôi lại đưa mắt nhìn cỗ thi thể kia. Cô Dương có vẻ như rất ghê tởm không ngừng tránh xa ra. Nhưng anh trai cậu thì khác. Cậu ấy càng lúc càng nhích lại gần, sau đó còn quan sát tỉ mỉ từng tấc trên cỗ thi thể kia với vẻ thưởng thức, chỉ kém mỗi lấy kính lúp ra soi. Lúc này, cô Dương cũng không nhịn được phải nhíu mày nói: « Kỷ Nhất Chu, anh đang nhìn cái gì vậy?». Lúc ấy, Kỷ Nhất Chu nói một câu khiến chúng tôi sợ đến ngây người. Cậu ấy nói với chúng tôi:« Tôi muốn đem nó về. »

Lúc này, đến phiên lời thoại của «Hầu tước».

- Anh nói là anh trai tôi muốn đem cái xác đó về?

- Phải...... Tôi cũng cảm thấy cậu ta điên rồi, nhưng tôi lại không ngăn cản. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại không làm thế. Tối hôm đó hình như tôi không được bình thường thì phải. Khi đó, chúng tôi bởi vì thường xuyên phải vận chuyển heo, cho nên mỗi người đều có mang theo một cái bao tải lớn bằng da rắn. Anh trai cậu lúc ấy lấy ra cái bao tải đó rồi cậu ta đỡ lấy phần thân dưới của cái xác lồng bao tải qua đầu cái xác rồi trùm kín toàn thân nó. Cả quá trình được làm rất gọn gàng và nhanh chóng do thường ngày chúng tôi thường xuyên phải làm công việc như vậy. Sau đó cậu ta buộc chặt miệng túi, cõng cái bao tải lên vai giống như thường ngày chúng tôi phải cõng bao tải chứa heo chết lên núi vậy. Lúc này, tôi phát hiện mắt của cậu ấy như rụt vào trong, quầng thâm dưới đuôi mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Khi nhìn thấy như vậy, tôi cảm thấy anh cậu không bình thường chút nào. Nhưng anh trai cậu hình như không phát giác ra chuyện đó vậy.

Nói đến đây, Trần Dục liếc nhìn «Hầu tước»:


- Tôi biết chuyện mà tôi đang kể thực sự quá ly kỳ. Có phải cậu không tin những gì mà tôi nói không?

Nhưng «Hầu tước» trả lời, hay đúng hơn «Hầu tước» đọc lơi thoại:

- Không, tôi tin. Bởi vì trong hai ngày nay, những chuyện mà tôi gặp phải cũng rất khó tin.

Chu Trần Dục hơi gật đầu rồi nói:

- Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta cũng giống nhau thôi. Hiện tại nghĩ lại thì có lẽ ngày đó sở dĩ chúng tôi giống như bị thứ gì đó điều khiển đi vào trong hang động đó, có lẽ là do chúng tôi bị cái xác kia kêu gọi. Anh trai cậu, Kỷ Nhất Chu là người bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Cậu ấy...... quả thực giống như bị cái xác kia mê hoặc vậy. À, có lẽ cách dùng từ của tôi cũng không chính xác lắm, nhưng tôi không nói là anh trai cậu là người thích xác chết. Tôi chỉ cảm thấy cậu ta hình như bị cái xác kia điều khiển.

- Lúc ấy, sau khi cậu ta đã nhét cái xác vào trong bao tải, cậu ta đưa mắt nhìn qua bên dưới sau đó nói: « Được rồi! Chúng ta về thôi!». Tôi lúc đó ngẩn ra hỏi: « Về á? ». Cậu ta gật đầu nói: « Phải! Về nhà thôi!». Sau đó không đợi chúng tôi trả lời thì cậu ta đã bỏ ngược lên trên. Tôi còn đưa mắt nhìn cô Dương, suy nghĩ muốn xuống bên dưới để nhìn qua xem có thứ gì cũng nhạt đi. Vì thế, chúng tôi cũng bò lên trên. Hiện tại nếu nghĩ lại thì có lẽ bởi vì cái xác đó đã được mang đi. Cái xác kia hình như ngay từ đầu vì muốn được mang đi mới ‘kêu gọi’ chúng tôi tới hang động sâu hoắm này. Khi trèo lên, thỉnh thoảng tôi cũng đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Cái hang này rốt cuộc thông tới chỗ nào? Hiện tại tôi càng lúc càng cảm thấy nơi tận cùng của cái hang đó rất có thể thực sự chính là......địa ngục!

Nói đến đây,Trần Dục hít sâu một hơi.

Lúc này tới lượt Shirley đọc lời thoại:

- Thật ngại quá nhưng tôi muốn ngắt lời anh một chút! Vừa nãy anh cứ luôn mồm nhắc tới ‘Địa ngục’, ‘Địa ngục’. Trên đời làm sao tồn tại địa ngục được?

- Đúng vậy.

Lời thoại kế tiếp là của Mạc Niệm Sinh:

- Cái gọi là « Địa ngục » chẳng qua chỉ là một cách nói của tôn giáo chứ không có bất cứ một luận cứ nào chứng minh được sự tồn tại của nó. Nhưng anh lại tin tưởng có địa ngục tồn tại! Anh có cảm thấy bản thân hơi bị hoang tưởng không? Không lẽ anh là người của một giáo phái tôn giáo kỳ quái nào đó?

Chu Trần Dục lắc đầu, nói:

- Tôi sở dĩ nói như vậy cũng có lý do cả. Đừng nói là địa ngục, mà ngay cả thứ còn hoang đường hơn nữa thì tôi cũng tin. Nếu tôi không tin thì việc gì tôi và cô Dương phải điều tra địa chỉ của Kỷ Nhất Chu làm gì?

- Nhưng mà...... Nói cái gì mà ‘Địa ngục’......

- Văn Âm. Đừng nói nữa.

Lời thoại này là của «Hầu tước»:

- Để anh Triệu đây nói tiếp đi !

Diệp Tưởng vô cùng chắc chắn thứ khủng bố mà họ sẽ gặp phải bắt nguồn từ “Địa ngục”.

Địa ngục với bất cứ một ai đều là một khái niệm đầy khủng bố. Người chết nếu như phạm phải trọng tội lúc còn sống sẽ phải xuống địa ngục. Người cổ đại sở dĩ truyền cho nhau nghe truyền thuyết về địa ngục bởi vì khi còn sống họ không thể nhìn được cảnh người làm việc thiện được thiện báo, kẻ làm việc ác bị ác báo cho nên mới phải gửi gắm vào việc những người làm việc ác sau khi chết đi sẽ bị trừng phạt. Phim kinh dị vốn là loại phim cần phải khiến cho mọi cảm quan của người xem phải run rẩy vì sự khủng bố nên xuất hiện khái niệm « Địa ngục » do con người tưởng tượng ra cũng chẳng phải là chuyện gì lạ.

Thế nhưng, Diệp Tưởng sống trong «Rạp chiếu phim đại ngục» tầng 13. Mười chín rạp chiếu phim còn lại cũng được gọi là Rạp chiếu phim « địa ngục » tầng thứ bao nhiêu đó. Địa ngục không phải là khái niệm hư cấu trong phim kinh dị mà thực sự có tồn tại địa ngục trong thực tế. Không biết vì sao, trong địa ngục lại sinh ra 20 rạp chiếu phim, sau đó kéo người sống vào trong « địa ngục », khiến bọn họ không thể không đóng phim kinh dị.

Nếu vậy thì “Địa ngục” trong bộ phim kinh dị này có phải là một phiên bản thu nhỏ của «thế giới địa ngục » vẫn đang đày đọa bọn họ hay không? Từ trong bộ phim này, bọn họ có thể tìm ra manh mối giúp họ thoát khỏi thế giới « địa ngục » này để trở về nhân gian hay không? Nói cho cùng thì tại sao thế giới « Địa ngục » lại muốn kéo người còn sống vào và ép họ đóng trong phim kinh dị chân thực? Diệp Tưởng dù nghĩ nát óc cũng không tìm ra được câu trả lời.

Dù sao bây giờ hắn chỉ có cách tiếp tục nghe Chu Trần Dục tiếp tục kể lại những nội dung càng điên cuồng và khủng bố hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc